Long Âm


Người đăng: QuytSweet

Pháo sáng vừa được bắn lên, hàng loạt bóng đen liền xuất hiện trên bầu trời,
từng tiếng cú kêu vang vọng trong đêm tối khiến cho màn đêm càng thêm đáng sợ,
đôi cánh giang rộng vũ động trong không trung, mười mấy con Ám Cú thuộc đại
đội Phi Thiên Cú cấp tốc hướng vị trí quả pháo sáng mà lao nhanh đến.

Thấy pháo sáng xuất hiện lại nghe được tiếng chim kêu vang vọng trên bầu rời,
Diệp Bạch hơi lo lắng hối thúc

-Chết cha, bọn chúng phát hiện ra rồi, anh em, mau tăng tốc!

Lục Thiên Kiêu cười nhạt đáp lời

-Không cần lo, cứ bình tĩnh mà chạy, đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Qủa pháo sáng kia màu trắng, trong quân đội, đây là màu sắc yêu cầu hỗ trợ chứ không phải yêu cầu tiếp viện, chắc có lẽ trong mấy tên binh sĩ còn lại có người đã bị tộc tố Tê Liệt bộc phát mà tử vong rồi.

-Hắc, đợi đến khi bọn chúng đến nơi mới phát hiện ra chuyện không đúng thì chúng ta cũng đã chạy được một quảng kha khá rồi. Với lại đang mưa lớn như thế này, bọn chúng muốn lần theo dấu vết sót lại để truy đuổi chúng ta phải nói là khó còn hơn lên trời, không cần lo.

Cùng lúc này, trên lưng của một con Ám Cú, Lê Trọng đứng khoanh tay, ánh mắt
lạnh lùng nhìn cột pháo sáng, không biết là đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Đột nhiên con chim cú dưới chân hắn chấn động một cái rồi rít lên một tiếng
hung dữ, đôi mắt to như bảo thạch màu xanh lục của nó rực sáng trong đêm,
nghiên đầu nhìn xuống khu rưng màu đen ngay bên dưới.

Ám Cú biểu hiện lạ lùng liền dẫn đến sự chú ý của Lê Trọng

-Hử, Phi Phi, ngươi phát hiện ra điều gì sao?

Ám Cú tuy rằng chỉ là một loài ma thú cấp hai với sức chiến đấu không được
đánh giá cao nhưng nó có lại thể hình to lớn với khả năng bay lượn vô cùng
bềnh bỉ, và quan trong nhất vẫn là khả năng nhìn cực tốt trong bóng đêm, đây
chính là yếu tố cốt lõi khiến cho quân đội lựa chọn loài ma thú này để huấn
luyện trở thành một con chiến thú. Bởi vì trong chiến tranh khốc liệt, việc có
hay không tận dụng được ưu thế của màn đêm sẽ góp phần rất lớn trong sự quyết
định thắng bại.

Lê Trọng thân là người có chức vị cao trong quân đội, lại là đội trưởng của
đại đội Phi Thiên Cú nên tất nhiên hắn hiểu rõ điều này hơn ai hết, Ám Cú đột
nhiên rít lên chắc chắn là nó đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong khu rừng tối
thui như mực bên dưới.

Lê Trọng lập tức cuối người xuống, một tay chộp vào đầu Ám Cú, tay còn lại tự
bốp tráng mình, thi triển một vũ kỹ đặc thù trong quân đội

Vũ kỹ thông linh – Hợp Nhãn Pháp

Với sức mạnh của loại vũ kỹ này, Lê Trọng và Ám Cú sẽ chia sẽ tầm nhìn với
nhau, những gì Ám Cú thấy và chú ý, hắn cũng sẽ thấy và cảm nhận y như vậy.

Kết nối vừa được thực hiện, thông qua khả năng quan sát xuyên thấu bóng đâm
vượt trội của Ám Cú, ba bóng đen bé nhỏ như u linh đang lao vun vút với tốc độ
cực nhanh trong rừng rậm bên dưới liền hiện rõ trong mắt Lê Trọng.

Mặc dù bởi vì khoản cách quá xa nên chỉ thấy hình dáng mơ hồ của ba cái bóng,
nhưng chỉ cần bấy nhiêu đó thôi, Lê Trọng vẫn có thể xác định đây là ba bóng
người

Ngay tức khắc, Lê Trọng chấm dứt kết nối với Ám Cú, quát to một tiếng ra lệnh

-Tiểu độ 5 và 6 tiếp tục đến hổ trợ cho nhóm mai phục, những tiểu đội còn lại lập tức theo ta.

Dứt lời, Lê Trọng liền điểu khiển Ám Cú của mình đảo hướng trên bầu trời, dẫn
đầu lao nhanh về hướng tây, theo sát ngay sau hắn là mười mấy tiểu đội Ám Cú
khác. Tất cả đều đều nhắm đến một mục tiêu duy nhất, chính là ba người Luân Vũ
Tuyệt.

Bên dưới khu rừng, ba người Luân Vũ Tuyệt còn chưa hay biết bản thân hiện nay
đã trở thành đối tượng truy sát của gần trăm người thuộc quân đoàn Cá Mập, mà
vẫn giữ tốc độ đều đều, trong âm thầm lặng lẽ chạy thẳng về phía tây.

Đợi cho đến khi một vài tiếng cú kêu từ sau lưng vọng đến, cả ba mới tá hỏa
nhận ra bản thân đang bị một đám Ám Cú đuổi theo.

Diệp Bạch ngoái đầu nhìn nhưng lại không thấy bóng dáng Ám Cú đâu, chỉ có thể
nghe được chút ít âm thanh nho nhỏ từ đằng xa vọng lại, tâm tình liền trở nên
bực bội

-Mẹ nó, đúng là cái đám âm hồn bất tán mà, Lục ca, chúng ta làm sao đây?

Luân Vũ Tuyệt lập tức kích hoạt Thông Tuệ Kinh Nhãn ngoái đầu nhìn về phía
sau, tâm tình liền trở nên trầm trọng. Chỉ thấy cách bọn hắn chứa đến 600m,
mười mấy con Ám Cú to lớn chở hơn trăm người bay theo đội hình vòng cung, từng
bước tiếp cận bọn hắn với tốc độ cực nhanh. Với tình nhìn như thế này mà tiếp
diễn, có lẽ chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ bị bao vây không lối thoát.

-Cách chúng ta khoản 600m là một phi đội Ám Cú, tổng cộng 15 con, bên trên lại chở thêm gần trăm binh sĩ. Lục ca, lần này sợ rằng chúng ta chạy không thoát rồi

Lục Thiên Kiêu lúc này cũng đang nhíu chặt lông mày, hắn thật sự không hiểu
nổi, đám người kia làm sao có thể phát hiện ra hành tung của bọn hắn chứ? Bất
quá khó hiểu thì khó hiểu, Lục Thiên Kiêu vẫn giữ được sự bình tĩnh cần thiết,
đồng thời đôi chân cũng không chậm lại cướp bộ, vừa chạy vừa nói

-Nếu đã không thể chạy thoát vậy thì chỉ còn cách liều chết chiến đấu. Anh nhớ không lầm thì phía trước 800m hình như có một khe núi nhỏ, bề ngang chỉ đủ để hai người cùng lúc ra vào, chúng ta có thể lợi dụng địa hình này để vô hiệu hóa sự thua thiệt về quân số. Chỉ mong rằng chúng ta đủ thời gian để đến đó và bản đổ đừng có chỉ sai, nếu không….

Nghe vậy, Diệp Bạch liền bộc phát tốc độ cực hạn, hét lớn

-Đã vậy thì hai người còn chần chừ gì nữa, tăng nhanh tốc độ thôi, bây giờ để lại dấu vết hay không đã không còn quan trọng rồi.

Tuy nhiên còn chưa đợi Diệp Bạch bức tốc, Luân Vũ Tuyệt đã ngăn lại, hắn cười
nói

-Từ từ đã, em nghĩ em có một thủ đoạn có thể bắn rơi đám Ám Cú này, trước hết hai người đừng có đẩy nhanh tốc độ, cứ để bọn chúng thu hẹp khoản cách.

Lục Thiên Kiêu nghe thế thì hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng lựa chọn tin
tưởng mà gật đầu đồng ý.

-Được, Diệp Bạch, chúng ta thả chậm tốc độ lại một chút.

-A!

Diệp Bạch đáp khẽ một tiếng rồi giảm tốc độ lại một chút, tuy nhiên nét mặt
vẫn có vẽ không chắc chắn lắm nhìn Luân Vũ Tuyệt hỏi

-Mày chắc chứ?

Luân Vũ Tuyệt thoán lắc đầu rồi lại cười khẽ nói

-Không chắc lắm, bất quá cứ tin ở tao.

Diệp Bạch: (…) Cái quái gì thế, vậy rốt cuộc có tin được hay là không đây?

Gần một phút trôi qua, khoản cách giữa hai bên giờ đây đã thu hẹp chỉ còn 100
m.

-Đến lúc rồi, hai người chiêm ngưỡng thử uy lực vũ kỹ mới của em thế nào nhé!

Cảm nhận thời cơ thích hợp đã tới, Luân Vũ Tuyệt liền tăng mạnh tốc độ phóng
vút lên một cây đại thụ gần đó.

Đứng trên ngọn cây, cảm nhận từng hạt mưa xối xả tấp vào người, ánh mắt Luân
Vũ Tuyệt lóe lên kim sắc nhìn về phía mười mấy bóng đen to lớn đang lao đến,
cười to một tiếng

-Mấy con chuột bạch, đến lúc các ngươi chứng tỏ giá trị của mình rồi đấy, ha ha ha, không phải các ngươi muốn đoạt lấy bảo vật sao? Vậy thì hãy tự thân mà nhận lấy.

Long Âm – Khúc ca của Rồng

HỐNGGGGGG !

Luân Vũ Tuyệt bất chợt rống lớn một tiếng kinh thiên động địa, âm thanh phát
ra rung động không gian, mang theo uy thế cao ngạo của Rồng phủ xuống thiên
địa. Nháy mắt khiến cho hàng ngàn sinh linh trong bán kính một cây số phải náo
loạn tinh thần, linh hồn rung rẫy, tựa như đang có một vị thần tối cao vô
thượng trút cơn giận xuống thế gian.

Đây là uy của Rồng, là bá khí của Thần Long, đứng trước đế vương của tam giới,
tất cả vạn vật đều là cỏ rác.

(Tam giới ở đây là chỉ Bầu Trời, Mặt Đất và Đại Dương, không phải là Thần – Ma
–Nhân)

Những sinh vật ở phía xa cả một cây số đã khốn khổ như thế vậy thì những kẻ
phải chính diện hứng chịu uy áp khủng bố này, 15 con Ám Cú và hơn trăm binh sĩ
trên đó sẽ ra sao?

Cái này không cần nói cũng biết! Chỉ thấy ngay từ khi trực diện hứng chịu đợt
sóng âm thanh đầu tiên của tiếng rống ập đến, 15 con Ám Cú lập tức bạo loạn,
hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của đám binh sĩ mà điên cuồng vùng vẫy
thân hình trên không trung, con phóng lên cao, con cắm đầu xuống đất, con quay
lưng bỏ chạy, thậm chí còn có con vì không thể chịu nổi linh hồn bị trùng kích
mà lật ngửa người phun máu chết ngay tại chỗ.

Mà theo đó, hơn trăm binh sĩ cưỡi trên lưng những con Ám Cú cũng thi nhau từ
trên trời cao cả trăm mét rơi xuống như sung rụng, giống như một cơn mưa thịt,
ầm ầm đập thẳng xuống mặt đất tan xương nát thịt, chết đến không thể chết hơn

Cả một đại đội Phi Thiên Cú cứ thể mà bị xóa sạch bởi vì một tiếng rống của
Luân Vũ Tuyệt. Cái uy lực kinh khủng như thế này của Long Âm, đến cả bản thân
hắn cũng không thể nào ngờ tới. Điều này đầu tiên khiến cho hắn vô cùng ngạc
nhiên sau đó là hưng phấn đến điên cuồng.

Bất quá vui thì vui, Luân Vũ Tuyệt vẫn không quên chuyện chính, nhanh chóng
trèo xuống khỏi cây đại thụ. Hắn nhìn hai người Diệp Bạch và Lục Thiên Kiêu
còn đang bị vây trong sững sờ mà lên tiếng thúc dục, có điều âm thanh nói ra
lúc này có phần khàn đục rất khó nghe

-Hai… người còn… đứng trơ… ra đó làm… gì, mau …đi ..thôi… ơ …ơ…

-Ờ đúng vậy, bấy nhiêu đây người chắc chắn chưa phải là toàn bộ quân số của bọn chúng, Diệp Bạch, tỉnh lại đi em, chúng ta mau đi thôi, tiếp tục hành trình đã định sẵn từ trước, mục tiêu là núi Ngũ Vĩ.

Dù rằng vô cùng bất ngờ trước vũ kỹ âm thanh bá đạo của Luân Vũ Tuyệt nhưng
Lục Thiên Kiêu cũng biết rõ hiện giờ không phải là thời gian thích hợp để thắc
mắc, hắn lập tức vỗ bả vai Diệp Bạch một cái nói lớn rồi dẫn đầu lao vút đi

Diệp Bạch bị đánh một cái liền hồi thần lại, thấy Lục Thiên Kiêu đã lao đi
trước, hắn liền nhìn Luân Vũ Tuyệt giơ ngón cái lên cười khà khà một tiếng rồi
cấp tốc đuổi theo.

-Vũ Tuyệt, xem như hôm nay tao phục sát đất rồi, kể từ giờ phút này, mày lên hàng lão nhị, tao xuống lão tam.

Thấy vậy, Luân Vũ Tuyệt lắc đầu cười khẽ một tiếng, tăng tốc bám theo hai
người.

Cả ba tiếp tục hóa thành những u linh, không một tiếng động chạy nhanh trong
khu rừng tối tăm. Bất quá chạy chưa được bao lâu, dị biến lại một lần nữa phát
sinh.

Khiếu!!!!! Một tiếng cú kêu bất chợt vang lên trên bầu trời như một cái chùy
lớn đập mạnh vào lồng ngực ba người

Luân Vũ Tuyệt lập tức sử dụng Thông Tuệ Kim Nhãn nhìn về phía tiếng chim phát
ra, chỉ thấy một con Ám Cú đang lấy tốc độ khủng khiếp từ trên thiên không bổ
nhào xuống bọn họ như một quả đạn pháo.

Mà điều làm Luân Vũ Tuyệt chú ý hơn cả chính là người đang cưỡi trên lưng
chim, chỉ thấy bên trong cơ thể người này, sơ đồ luân chuyển tinh khí vô cùng
dày đặc, hơn nữa nó không phải có màu xanh mà là màu trắng.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thứ đang luân chuyển trong cơ thể của hắn
ta không phải là Tinh Khí đơn thuần mà đã hoàn toàn hóa thành Long Khí.

Trong tiến trình tu luyện, Tu Thể Cảnh muốn đột phá Không Linh Cảnh, yêu cầu
chính là hoành thành bảy tầng tu thể và hấp thụ Trứng Rồng.

Còn từ Không Linh Cảnh đột phát đến Tụ Thân Cảnh, điều kiện tiên quyết là phải
chuyển hóa Tinh Khí bên trong cơ thể thành Long Khí thông qua Long Hồn. Trong
đó, chuyển hóa được 2 phần Tinh Khí sang Long Khí, tu vi sẽ là Không Linh Cảnh
trung cấp; chuyển hóa được 5 phần sẽ là Không Linh Cảnh cao cấp và chuyển hóa
được 8 phần sẽ là Không Linh Cảnh đỉnh cao.

Cuối cùng, một khi chiến sư đã chuyển hóa hoàn toàn 10 phần Tinh Khí thành
Long Khí, cũng chính là lúc kẻ đó đột phá Tụ Thân Cảnh.

Mà kẻ cưỡi Ám Cú này lại có một thân kinh mạch chứa đầy Long Khí, điều này
đồng nghĩa với việc hắn chính là một chiến sư Tụ Thân Cảnh hàng thật giá thật,
điều này liền khiến cho tinh thần Luân Vũ Tuyệt thoán chốc trở lên trầm trọng.

Ngay tức khắc, Luân Vũ Tuyệt muốn lên tiếng nhắc nhở hai người Diệp Bạch và
Lục Thiên Kiêu, đối đầu với chiến sư Tụ Thân Cảnh, không có một kế hoạch tác
chiến rõ ràng thì đừng mong chiến thắng. Nhưng rồi đột nhiên Luân Vũ Tuyệt
phát hiện, hắn vậy nhưng không thể nói được ra lời, thậm chí đến âm thanh u ớ
cũng không cách nào phát ra, thay vào đó cổ họng hắn lại bất chợt cảm thấy một
trận nhức nhối phi thường khó chịu.

-------Hết-------


Trứng Rồng - Chương #54