V: Tử Chiến


Người đăng: tamca_113

ANNI DƯƠNG·29 THÁNG 9 2016

Xa xa vượt qua hắc ám ngàn trùng, lấp lóe ánh sáng phiêu động như
hân hoan, như điên cuồng cứ thế lao vào nhau.

Từng bông tuyết trắng điểm điểm cho màn đêm u ám như sáng lên vài
phần.

Mùi tinh huyết đậm đặc.

Lúc này Cao lão đại cùng Yến Ngọc Linh đang đấu phép khiến đêm đen
cũng rung động không ngừng.

Trên từng không, thân hình Yến Ngọc Linh huyền ảo trong gió tuyết,
nhân kiếm hợp nhất cùng lục quang sáng rực trời đêm đang lao về Cao
lão đại.

Cuồng phong rít lên ầm ầm.

Cao lão đại ngửa mặt hú lên một tiếng dài, hắc y căng lên bị gió
thổi tung bay phần phật. Ánh mắt lão lạnh lẽo toát ra sát khí vô
hình, sắc mặt trở nên vô cùng hung ác. Cao lão đại lúc này như lệ
quỷ, sau khi thi triển bí thuật, Minh Sát đao trong tay đã hoàn toàn
chìm trong màu máu đỏ thẫm. Ba huyết lâu sau lưng lão cùng hô ứng
ngùn ngụt tỏa ra thứ sát khí tru thần diệt phật.

Cao lão đại lăng không bay lên cương ngạnh đối đầu Hải Đường Thu Lộ
của Yến Ngọc Linh. Sức ép từ phía Yến Ngọc Linh ngày càng lớn,
ngày càng gần. Cao lão đại cảm thấy uy lực thần kiếm này quả thật
đáng khiếp sợ, toàn thân tăng thêm phòng bị. Tả thủ vẽ trong không
trung một vòng tròn, chỉ thấy ngón tay lão khẽ điểm, lập tức trong
hốc mắt huyết lâu ở giữa lóe sáng lên như u minh quỷ hỏa, sau đó
nhanh chóng thoát ra dung nhập vào đồ ấn lão vừa vẽ.

Lúc này Yến Ngọc Linh đang lao nhanh về Cao lão đại, mắt thấy liên
tiếp những quỷ pháp ngụy dị do lão thi triển, nàng khẽ chau mày,
gương mặt vẫn đầy cương quyết phi tới. Nàng từng nghe về Cao lão đại
với những quỷ pháp thâm độc uy lực tuyệt luân, tương truyền Tam Huyết
Quỷ Lâu là một trong những quỷ thuật thành danh của lão, có khả
năng thôn phệ hồn phách linh khí đồng thời công phá nội lực đối
thủ. Thêm vào đồ ấn vừa rồi chắc hẳn là Thiên Ma Ấn, sử dụng tinh
huyết bản thân làm vật dẫn, cùng với u minh quỷ hỏa sẽ tạo ra sức
mạnh nghịch thiên, chỉ e nếu bất cẩn thụ thương, đạo hạnh bản thân
quá nửa sẽ thành mây khói.

Sắc diện Yến Ngọc Linh có chút trắng bệch, nàng thân là thủ hạ
thân tín bên Cửu Vĩ Thiên Hồ Tiểu Bạch, niên kỷ vừa tròn hai mốt.
Mười sáu năm trước tại một thôn nhỏ dọc con sông Nhuyễn Giang phía
nam dãy Thập Vạn Đại Sơn xảy ra một vụ hỏa hoạn thương tâm do lũ mao
tặc xông vào cướp bóc rồi giết người phóng hỏa.

Năm đó Tiểu Bạch sau khi thu thập được Kim Cang Mộc ở tận sâu trong
khu rừng rậm cổ hoang, trên đường về đã chứng kiến cảnh hỏa thiêu
thôn nhỏ, nàng không đành lòng bỏ qua nên đã đuổi giết hết đám mao
tặc, cứu lấy những bách tính còn sống sót.

Ngày đó có lẽ duyên số đã cho Tiểu Bạch gặp Yến Ngọc Linh, nhận
thấy nàng có thiên tư hơn người liền nhận về chuyên tâm bồi dưỡng.
Những năm sau đó Yến Ngọc Linh được Tiểu Bạch tận tình bồi đắp,
nàng quả thật thiên phú sáng ngời, trong vòng mười năm tu luyện đạo
pháp tinh thông, thần diệu bứt phá đại thành. Ngàn năm trở lại cũng
chỉ có một người như vậy, Tiểu Bạch vô cùng hài lòng đã đem tặng
Hải Đường Thu Lộ tiên kiếm cho nàng. Yến Ngọc Linh đối với ân nhân
cứu mạng lòng luôn thầm nhủ sẽ sẵn sàng vì người mà bất chấp
hiểm nguy. Đêm nay vì người tận sức cứu trợ thân nhân cũng là điều
đương nhiên.

Nàng vốn là người thông minh, nhanh chóng nhìn nhận cục diện, tâm tư
xoay chuyển, ánh mắt nàng bỗng lóe lên tinh quang. Như ý đã quyết,
nàng tiếp tục tung mình bay đến, kiếm mang vũ động như ngàn vạn tinh
tú lấp lánh.

Trong khoảnh khắc toàn bộ khung cảnh trở nên yên ắng kì dị, lục sắc
thanh quang giao nhau.

Oành… như lôi động cửu thiên, ngay lập tức kình lực phản chấn phát
ra khiến cuồng phong gầm rú. Phạm vi năm trượng xung quanh tuyết trắng
bắn lên tung tóe như mưa sa tạo thành một hố cực lớn, phảng phất
trong không trung xoẹt qua một luồng chớp nhoáng.

Minh Châu và Tôn Khắc đứng đằng xa đều bị áp lực ép lui về phía sau
hai bước, dưới luồng sức mạnh cực lớn khiến cả hai cảm thấy vô
cùng đau đớn. Ánh sáng tỏa ra chói lòa không thể nhìn thẳng, giữa
đêm đen như mặt trời thu nhỏ chiếu sáng cảnh vật như ban ngày. Mặt
đất bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt, trong khoảnh khắc miếng ngọc
bội trên người Minh Châu đột nhiên phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt bao
phủ khắp thân mình cô bé. Minh Châu liền cảm thấy luồng áp lực bức
thân phần lớn dường như được giải tỏa, không còn đau đớn nữa. Chỉ
có điều thân hình vẫn không ngừng chao đảo vì mặt đất rung chuyển.

Trái ngược với Minh Châu, lúc này Tôn Khắc lộ diện vẻ vô cùng thống
khổ. Sức ép vô hình ập tới khiến hắn đứng cũng không còn vững,
khuôn mặt nhăn nhó vốn dĩ đã xấu xí càng trở nên khó coi.

“Bịch…”

Tôn Khắc ngã vật xuống, sau đó vội ngồi dậy vận công cố gắng áp
chế luồng sức mạnh xung thiên. Chỉ có điều đạo hạnh y còn thô
thiển, kình lực kia thì lại quá khủng bố, sắc mặt y lúc này đã
trở nên đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên gấp rút. Một khắc sau thất
khiếu liền chảy máu, không chịu thêm được nữa, Tôn Khắc gập người,
miệng phun ra một ngụm máu lớn, ướt thẫm ngực áo, huyết hoa rơi rơi
xuống nền tuyết trắng.

Giữa không trung, hai người đấu phép cùng bật ngược lại sau hai
trượng.

Cao lão đại khóe mắt giật giật, tâm niệm xoay chuyển có chút lo
lắng cho gã huynh đệ kia, vừa có ý muốn thối lui. Song không để lão
kịp hành động gì, Yến Ngọc Linh lại tiếp tục bắt quyết, kiếm mang
vần vũ hóa ra muôn vạn kiếm khí hữu hình, uy lực gấp ba trước đó
lần nữa ồ ạt tấn công Cao lão đại.

Thế công như vũ bão, tuy nhiên vì dụng sức quá độ, sắc mặt nàng
càng trở nên trắng bệch, thân hình có chút run run. Yến Ngọc Linh tay
ngọc vung lên, lục quang rực sáng vươn thẳng lên trời đêm sâu thẳm. Có
thể cảm thấy dường như hắc ám cũng đang bị vặn vẹo dữ dội theo
thế kiếm của nàng, rồi chớp mắt bổ về phía Cao lão đại.

Liên tiếp chịu đòn công từ Yến Ngọc Linh, giờ phút này Cao lão đại
càng thêm tức giận. Một thân đạo hạnh của lão luôn luôn ngông cuồng
tự đắc, giờ đây bị một nữ tử trẻ tuổi ép công đến mức chỉ có
thể tận lực phòng thủ mà chẳng thể phản công. Chuyện đêm nay nếu
truyền ra ngoài thì lão thật chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Chỉ có điều, Yến Ngọc Linh quả thực đạo pháp thâm sâu khó lường.
Cao lão đại nghiến chặt răng, lúc này đã trở lại mặt đất. Trên
không trung đang lao đến là vạn vạn kiếm khí tung hoành cửu thiên,
tất cả đều chung một mục tiêu là Cao lão đại.

Cao lão đại hít một hơi sâu, đôi mắt lão hung tợn nổi đầy mạch máu,
trừng trừng nhìn về Yến Ngọc Linh. Dưới ánh lục quang đầy trời,
bóng hình lão liêu xiêu mờ ảo. Lão cười gằn một tiếng “Hảo kiếm
thuật, hảo kiếm thuật! Yến nha đầu, hôm nay sẽ là ngày chết của
ngươi.”

Dứt lời, Minh Sát đao rung lên mãnh liệt, thanh quang vạn khởi, nháy
mắt kích thước hóa to gấp bội, trảm ngang dọc chặn đứng đạo đạo
kiếm mang. Cao lão đại song thủ huy động, ngũ chỉ thành trảo, động
tác thập phần quỷ dị. Đồng thời Tam Huyết Quỷ Lâu phát ra âm thanh ghê
rợn, nhanh chóng hợp thành một, đỏ rực một màn mưa máu. Nhân lúc Minh
Sát đao vừa đánh chặn được từng luồng kiếm khí, lão lập tức chớp
thời cơ dốc toàn lực phản công. Từ trong hốc mắt cự huyết khô lâu
bắn ra liên tiếp từng đạo hắc khí, hòa vào đêm đen vô cùng khó nhận
biết. Chỉ thấy kiếm khí uy mãnh khi tiếp xúc với hắc khí liền tan
biến, đồng thời hắc khí mỏng manh còn thôn phệ linh lực vào mình,
nhanh chóng lao về Yến Ngọc Linh.

Cùng lúc đó, phía dưới mặt đất nơi Yến Ngọc Linh lơ lửng trên không
bất ngờ nứt ra, bên trong kẽ nứt lóe lên ánh huyết sắc. Sau đó có
một tiểu huyết lâu vụt lên lao nhanh tới nàng, xú khí đậm đặc lan
tỏa. Yến Ngọc Linh thất kinh, không ngờ tới chiêu ám toán bỉ ổi
này.

“A..” nàng thét lên một tiếng, xoay người né tránh đồng thời thu
liễm kiếm mang hộ thân. Tiểu huyết lâu va vào làn lục quang thì lập
tức tan biến vô tích, tuy nhiên lại có một làn hắc khí mỏng manh vô
tức lặng lẽ thâm nhập vào thân kiếm. Yến Ngọc Linh thân hình khẽ run
lên, bay ngược về sau, khuôn mặt không một chút huyết sắc. Khóe miệng
nàng rỉ ra một dòng máu đỏ tươi, có vẻ như đã trúng ám toán. Lập
tức khắp thân mình cảm thấy đau buốt, khí huyết nhộn nhạo như muốn
nổ tung, trong lòng vừa tức giận vừa thầm khiếp sợ quỷ thuật của
Cao lão đại.

“Bỉ ổi!” nàng cắn răng, nhanh chóng vận nội lực phong tỏa ám khí.
Lúc này vạn đạo kiếm khí trên không đang nhắm về Cao lão đại cũng
bị đình trệ chút ít, sức mạnh đã giảm đi vài phần. Nàng lăng không
niệm chú, kiếm quang đại thịnh, trên gương mặt nàng ánh lên vẻ kiên
nghị quật cường. Vạn kiếm quy tông, khí thế vô song đánh tới.

Cao lão đại cười lạnh, mang vài phần đắc ý “Thế nào, nếm mùi tiên
pháp ta đây có tốt không? Nha đầu thối, mau nạp mạng.”

Nói đoạn Minh Sát đao trở về bên mình, hoành ngang trước ngực, thanh
quang như trở nên trong suốt, bảo vệ toàn thân lão. Cùng lúc đó quỷ
hỏa trong mắt huyết lâu sáng rực, bắn ra bảy đạo u minh hỏa nhắm
Yến Ngọc Linh đánh tới.

Yến Ngọc Linh vô cùng ngạc nhiên khi vừa rồi Cao lão đại vừa thủ
vừa công trả mình, cảm thấy đạo hạnh của lão quả thật không thể
xem thường. Tuy nhiên thời khắc này không thể không cảnh giác, nàng
vận toàn lực tả xung hữu đột đánh chặn quỷ hỏa công tới đồng thời
tiếp tục chỉ quyết về Cao lão đại. Mỗi lần va chạm với quỷ hỏa,
thân hình nàng không ngừng run lên nhè nhẹ, dường như lực phản chấn
vô cùng lớn.

Gương mặt trắng bệch kiên cường.

Tử y phiêu diêu trong gió.

Cao lão đại mắt thấy Yến Ngọc Linh đã phá toàn bộ U minh hỏa, sắc
mặt lão trở nên ngưng trọng, khóe mắt giật giật thầm ngưỡng mộ nữ
tử này tu vi cao thâm như vậy, thật là một kì tài hiếm có. Trông thấy
nàng xuất toàn bộ lực lượng tấn công nào dám khinh địch, lão niệm
chú, một vầng hào quang dày đặc xuất hiện bao phủ toàn thân lão. Ẩn
hiện còn có thể thấy Thiên Ma Ấn do lão ngầm thi triển, mục đích có
thể chớp thời cơ ám toán Yến Ngọc Linh lần nữa.

Một đòn xuất kích, tàn vân vị tiêu, kiếm vũ tiệm lạc.

Như hai mãnh thú điên cuồng quyết tử chiến với nhau, trong chớp mắt vạn đạo
kiếm khí đã đánh tới bức tường ánh sáng do Cao lão đại đang tận lực thi triển
cố gắng giữ vững. Kiếm khí vừa chạm vào liền tiêu tán, từng làn từng làn bị
màn ánh sáng quỷ dị kia thôn phệ. Tuy nhiên mỗi một lần kiếm khí chạm tới,
toàn thân Cao lão đại rung lên kịch liệt, trên gương mặt lão nổi đầy gân xanh,
dường như đang rất vất vả chống đỡ, chỉ e khó lòng giữ được lâu. Nhìn lại Yến
Ngọc Linh cũng không kém phần khó khăn, kiếm khí của nàng chẳng những bị thôn
phệ mà mỗi lần còn có luồng dư lực phản chấn công vào nội mạch, lại thêm ám
toán không lâu trước đó khiến toàn thân nàng run lên không ngừng. Sắc mặt
Yến Ngọc Linh trở nên nhợt nhạt, tuy nhiên vẫn không ngừng vũ kiếm đánh tới,
một dòng máu tươi tiếp tục rỉ ra nơi khóe miệng, thân hình nàng chựng lại một
khắc.

Giữa màn tử đấu là liên tiếp đủ màu ánh sáng tỏa khắp không gian hắc ám.

Cao lão đại gầm to một tiếng, bức tường ánh sáng ẩn hiện thanh hồng hai màu
xoay chuyển rồi chớp mắt đại thịnh, đánh bật vô số kiếm khí. Hữu thủ nắm chặt
Minh Sát đao hoành thân, tả thủ thành chưởng xuất kích, xuyên qua màn ánh
sáng, chiêu hành như thủy, lạc chưởng tựa phong nhanh như thiểm điện hướng
thẳng nơi ngực Yến Ngọc Linh. Yến Ngọc Linh thất kinh lòng thầm kêu khổ, trách
bản thân sơ ý đã để lộ sơ hở. Trong lúc điện quang hỏa thạch nàng vội thu
kiếm rồi xuất lực đánh thẳng vào chưởng không.

Phụt… Yến Ngọc Linh bị đánh bay về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Vô vọng kiếm trảm của nàng chém xuyên qua thủ chưởng Cao lão đại, tuy nhiên
chưởng lực kia kì thực quá mạnh, dù bị Hải Đường Thu Lộ đánh vào nhưng
tuyệt không tiêu tán, trái lại vẫn còn tiếp tục lăng lệ tấn công.
Yến Ngọc Linh bị trúng một chưởng thân hình lập tức bắn vọt lại
phía sau ba trượng, sau đó nặng nề ngã bịch xuống đất.

“Yến tỷ tỷ…!” Minh Châu hoảng hốt chạy nhanh đến đỡ Yến Ngọc Linh,
mặt đầy lo lắng “Yến tỷ tỷ, người không sao chứ? Tỷ tỷ...” khuôn
mặt đáng yêu của cô bé toát lên sự sợ hãi khi nhìn vết thương nơi
ngực Yến Ngọc Linh, tròng mắt rưng rưng như muốn khóc.

Yến Ngọc Linh sắc mặt đau đớn, đôi mày thanh tú chau lại, gắng gượng
ổn định thân mình, nhìn Minh Châu lắc lắc đầu, thấp giọng nói “Tỷ
không sao, muội đừng”

Phụt… một chữ “lo" chưa kịp nói hết, nàng bất ngờ thổ ra một ngụm
máu nữa. Dường như nàng đã thụ thương rất nặng, cả ngực áo nàng
đã ướt thẫm máu tươi. Minh Châu vội vã lục tìm trong người rồi rút
ra một ngọc bình nhỏ màu vàng, dốc ra ba viên linh đan màu trắng, ẩn
hiện tiên khí bao quanh, mau chóng nhét hết vào miệng Yến Ngọc Linh.
Tiên đan diệu dược quả nhiên thần kì, ngay sau đó sắc mặt Yến Ngọc
Linh đã trở nên nhẹ nhõm hơn, vết thương cũng đã ngừng chảy máu.

“Châu nhi, ta còn có thể chịu đựng được. Bất quá Tiên Ngọc Ngân Đan
quý như vậy, muội hà tất phải vì ta mà hao tổn.” Giọng nói nàng
hữu khí vô lực, thì thào với Châu nhi. Châu nhi nghe vậy lắc đầu nói
“Không, tỷ tỷ vì cứu muội mà thụ thương, dù có trăm ngàn tiên đan
muội cũng sẽ cứu tỷ. Tỷ tỷ, người không sao rồi, chúng ta mau..”

“Aaa” Lúc này bỗng nhiên Cao lão đại thét lên một tiếng đau đớn.
Toàn thân run rẩy ngã khuỵu xuống, miệng lão phun ra một bụm máu
lớn, khóe mắt lão giật giật trông thập phần ghê rợn. Một khắc đấu
phép vừa rồi lão đã dụng toàn bộ lực lượng bản thân, tuy lạc
chưởng đã đánh trúng Yến Ngọc Linh song vì vậy mà vầng hào quang
bảo hộ cũng yếu đi. Trong lúc giao đấu, muôn vạn kiếm khí liên tục
đánh vào màn ánh sáng bao quanh lão khiến lão chịu khổ sở chống
đỡ. Một kiếm cuối cùng uy lực khủng bố đã chém xuyên thủ chưởng
của lão, kiếm mang ngùn ngụt đánh tới bức tường ánh sáng trước
ngực. Vầng hào quang bảo hộ lão rung chuyển cực độ, thanh quang hồng
mang vặn vẹo xoay vần cuối cùng cũng hóa giải gần như toàn bộ kiếm
thức, đồng thời cũng tan vào hư vô. Chỉ có điều, vẫn còn một đạo
kiếm khí nhỏ màu tím nhạt lạnh lẽo không tiêu tán, ngoan cường lao
tới sau cùng. Cao lão đại lúc này đã vô phương có thể sử dụng bất
cứ chiêu thức nào khác để hoàn thủ. Chỉ còn biết giơ Minh Sát đao vô
thanh vô tức lên che chắn trước thân.

Gió đột nhiên đình trệ.

“Đinh..” một tiếng vang thanh thúy ngân lên, đạo kiếm khí màu tím
nhạt cắm vào thân đao, chỉ thấy trên thân đao xuất hiện một lỗ nhỏ
mắt thường rất khó có thể nhận biết. Kiếm khí lạnh lẽo xuyên qua
thân đao, cắm thẳng vào ngực Cao lão đại.

Cao lão đại gục xuống, thất khiếu chảy máu, tròng mắt đỏ ngầu đầy
vẻ khó tin và bất phục. Lão không thể tin rằng một thân tu hành của
lão lại có thể bại trận trước một tiểu nha đầu. Thân hình lão run
rẩy, tuyết trắng rơi khắp người lão, nặng nhọc cất giọng khàn khàn
“Tiểu nha đầu, khá lắm, không ngờ ngươi có thể phá được huyết trận
của ta.”

Tay trái lão lúc này dường như tê liệt, không thể cử động được nữa,
tay phải gắng gượng chút tàn lực túm lấy Minh Sát đao, trong phút
chốc, lão hét lên giận giữ “Chết đi".

Dứt lời cầm lấy đoản đao phi về phía Yến Ngọc Linh.

Yến Ngọc Linh lâm nguy bất loạn, lúc này đã tỉnh táo hơn nhờ công
hiệu của tiên đan. Nàng vung tay kéo Châu nhi qua một bên đồng thời
bích quang lóe sáng, một kiếm chém bay Minh Sát đao sang một bên.

Cao lão đại tay ôm ngực, miệng lại phun ra một bụm máu nữa, giờ đây
đã như đèn dầu sắp cạn, le lói chút ánh sáng cuối cùng, lão thân bất do kỉ
ngã gục xuống nền tuyết trắng rồi bất động không còn động tĩnh gì
nữa. Một thân đạo hạnh cao thâm đã ngã xuống tại đây, thiên hạ từ
nay vĩnh viễn không còn bóng dáng lão tặc này nữa.

Minh Châu sợ hãi thét lên một tiếng, cuối cùng cũng thật sự òa
khóc. Vừa rồi thiếu chút nữa bị Cao lão đại lấy mạng rồi. Yến
Ngọc Linh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé “Châu nhi, muội đừng sợ, mọi thứ
đã ổn. Chúng ta mau ly khai, ta đưa muội về gặp Tiên chủ.”

Minh Châu dụi mắt gật gật đầu, bất giác liếc qua phía Tôn Khắc bấy
giờ vẫn đang thống khổ chịu đựng, liền kéo tay Yến Ngọc Linh nói
“Yến tỷ tỷ, còn hắn?”

Yến Ngọc Linh nhìn Tôn Khắc một hồi, mặt không biểu tình, quay đầu
nói với Minh Châu “Hắn đã bị trọng thương, ta xem hắn vất vả chịu
đựng cũng chẳng được bao lâu nữa đâu. Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn.
Hơn nữa Cao lão tặc đã chết rồi, cũng không còn gì đáng ngại.”

Minh Châu nhìn sang thi thể Cao lão đại bất giác rùng mình, thần
tình hoảng sợ, những gì vừa xảy ra lại xuất hiện trong đầu, cô bé
nắm chặt tay Yến Ngọc Linh hơn nữa. Yến Ngọc Linh tinh tế liền nhận
ra cảm giác của Châu nhi, bèn nói “Có ta ở đây, ổn rồi. Chúng ta mau
đi thôi.” Nói rồi kiểm tra thương thế, cảm thấy công hiệu của tiên đan
vô cùng hiệu quả, giờ đây nàng đã hoàn toàn bình phục, nàng vẫn
xinh đẹp như bách hợp khai hoa. Sau khi sửa soạn lại y trang, nàng ôm
lấy Châu nhi rồi hóa thành một đạo lục quang hướng thẳng dãy núi
tuyết chính bắc mà bay tới, bỏ lại Tôn Khắc một mình cùng thi thể
Cao lão đại đang nằm đó.

Xung quanh chỉ còn lại một màn hắc ám, bóng đêm lại ùn ùn kéo về
nơi đây. Phong tuyết vù vù thổi mạnh, thi thể Cao lão đại nhanh chóng
bị phủ bởi một lớp tuyết mỏng, thật là thê lương.

Sâu trong hắc ám phảng phất có tiếng cười nham hiểm, như có ngàn ánh
mắt lạnh lẽo đang ngạo thị thế gian. Tôn Khắc sắc diện đau đớn, bất
giác cảm thấy bất an liền cố gắng đứng dậy bước về phía Cao lão
đại.

Đêm đen lạnh lùng bao trọn tất cả, bỗng có tiếng hú sắc nhọn vang
lên. Tôn Khắc giật mình hoảng sợ nhìn quanh tứ phía, mồ hôi lấm tấm
trên mặt.

Đúng lúc này, từ trong màn đêm sâu thẳm vọt tới một đạo tử sắc
quang mang, vô thanh vô tức vô cùng sắc bén trong nháy mắt xoẹt qua
thân hình Tôn Khắc. Tôn Khắc toàn thân bất động, hai mắt trợn trừng,
một khắc sau thủ cấp từ từ lìa khỏi cổ, lăn lóc mấy vòng dưới
nền tuyết trắng.

U hương thoang thoảng như câu hồn đoạt mệnh.

Giây lát sau, từ trong đêm đen chầm chậm bước ra một thân ảnh, dung
nhan mỹ miều, sóng mắt ôn nhu, y phục màu vàng có phần quen mắt.
Chính là Kim Bình Nhi của Hợp Hoan phái năm xưa.

Nàng đăm chiêu nhìn về hướng Yến Ngọc Linh và Châu nhi vừa đi khỏi,
thần sắc mơ hồ. Sau đó lẩm bẩm gì đó bằng thứ tiếng mà chỉ có mình nàng
có thể nghe được, nàng liếc nhìn lại thi thể Cao lão đại và Tôn Khắc,
trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Nghĩ ngợi một hồi, nàng quay mình bỏ đi. Hướng đi ngược lại với
bọn Yến Ngọc Linh, có vẻ như muốn trở về trung thổ.

Phong tuyết mịt mù vẫn rơi, nháy mắt đã che lấp toàn bộ hai thi
thể, để lại hai gò tuyết nhấp nhô.

Đêm đen tĩnh mịch.


Tru Tiên Ngoại Truyện - Chương #5