Iv: Thái Huyền Kinh


Người đăng: tamca_113

ANNI DƯƠNG·21 THÁNG 9 2016

Ù ù ù

Tiếng gió rít ngày một mạnh, từng cơn từng cơn lạnh lẽo cứa vào da
thịt, như triều vân mộ vũ, thực cốt tiêu hồn. Tiểu nữ hài hoảng
hốt nhìn tứ phía khắp nơi chỉ thấy một màn đêm đen sâu thẳm, trên
cao nguyệt quang phả xuống chút ánh sáng lờ mờ cùng tuyết trắng,
trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Khác xa so với Trung châu phì nhiêu phồn thị, vô số dị bảo kỳ trân.
Tận cùng cực bắc là một vùng băng tuyết khắc nghiệt vô cùng rộng
lớn, địa thế thập phần hiểm trở, núi cao ngang trời cùng nhiều vực
sâu không đáy.

Nơi đây quanh năm suốt tháng đều có tuyết rơi, gió lạnh thấu xương,
dường như không hề tồn tại bất kì sự sống nào. Có nhiều lời đồn
đại cho rằng tận cùng bên trong vùng băng tuyết này có nhiều yêu ma
quỷ quái vô cùng khủng bố, hằng đêm thường nghe thấy tiếng ma khóc
than. Lại có lời đồn rằng trong những hang động băng tuyết có tuyệt
thế kì trân, thượng cổ bảo tàng chứa nhiều báu vật, tùy tiện chọn
một thứ cũng có thể hùng cứ nhất phương, song thực hư thế nào thì
tuyệt không có ai hay biết.

Tuy nhiên trăm năm qua cũng đã từng có người bất chấp mạo hiểm tiến
vào thăm dò, bất quá tất cả đều có vào mà không có ra, phong tuyết
dày đặc lại càng làm tăng thêm bức màn thần bí, nhiều năm sau dường
như nhân loại đã quên đi nơi hiểm địa này…

Ù ù ù

Giữa đêm đen nổi lên một trận cuồng phong cùng mịt mù tuyết trắng,
giờ đây xuất hiện thêm hai nhân ảnh, một thì béo lùn một thì cao
gầy, trông rất không cân xứng, từ từ bước đến gần tiểu nữ hài hai
trượng thì dừng lại. Gã béo lùn trên mặt nhăn nhó, mục quang quét
qua tiểu nữ một lượt cuối cùng dừng lại tại miếng ngọc bội được
đeo trước ngực cô bé, ánh mắt lộ rõ sự tham lam vô độ. Trên tay gã
là một chủy thủ, không ngừng tán xạ ánh sáng vàng mờ mờ, như có
như không, có lẽ tu vi còn thô thiển. Bất ngờ gã bước lên một bước.

Mắt thấy hai kẻ xấu muốn ra tay, tiểu nữ hài run sợ lùi lại hai
bước, tay nắm chặt miếng ngọc bội nói: “Các ngươi đừng có qua đây,
nếu không…”

“Nếu không thì sao? Ngươi tưởng gia gia dễ bị xú nha đầu ngươi dọa
sao? Haha" Gã béo lùn cười to, càng thêm vẻ khinh thường, giọng nói
gã khàn khàn cất lên vẻ tham lam “Thiên hạ ngày nay rất ưa chuộng đồ
ngon của lạ, chỉ riêng bộ da lông trắng tinh này cũng sẽ bán được
bội tiền, còn thịt hồ ly... hề hề, ta chưa thử bao giờ nhưng chắc
là tuyệt hảo” gã vừa nói vừa nuốt nước miếng ực một cái, trên
mặt hiện rõ ba chữ “thèm rỏ dãi” thật vô cùng thô tục.

“Ngươi…” tiểu nữ hài vừa sợ vừa giận chỉ vào gã hét lên.

Bấy giờ người có bộ dạng cao gầy đứng bên cạnh vẫn trầm mặc không
nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó. Toàn thân gã vận y phục màu
đen, trên cổ đeo một tràng hạt to bằng nắm tay giống như tăng nhân,
hữu thủ đang cầm một thanh đoản đao, cán khắc hình long thủ, tản
mát ánh thanh quang đậm đặc, giờ phút này đứng giữa phong tuyết
trong màn đêm trông thập phần quỷ dị, vạt áo phấp phới trong gió như
lệ quỷ câu hồn.

Một hồi lâu sau gã mới cất tiếng trầm đục: “Tôn Khắc, không được
vọng động". Lời vừa nói ra lập tức gã béo lùn tên Tôn Khắc dừng
lại, thu lại bộ dạng thô tục ban nãy rồi đứng qua bên cạnh y, hiển
nhiên vô cùng cung kính người này.

Lúc này Tôn Khắc quay sang nhẹ giọng hỏi: “Cao lão đại, sao vậy?”.
Người cao gầy được gọi là Cao lão đại vẫn trầm mặc không đáp lại,
Tôn Khắc thấy vậy trong lòng xẹt qua một tia tức giận nhưng không dám
làm gì, trên mặt vẫn tỏ ra cung kính rồi im lặng không nói gì nữa.
Cao lão đại mục quang nhàn nhạt quét qua tiểu nữ hài kia một lượt
sau đó khẽ chau mày suy nghĩ, bầu không khí chợt có phần huyễn
hoặc.

Một lát sau, Cao lão đại mở lời xóa đi bầu không khí u ám, thanh âm
chầm chậm: “Tiểu hồ cô nương, Cửu Vĩ Thiên Hồ là gì của ngươi?”

Một lời nói ra, tức thì cả tiểu nữ hồ lẫn Tôn Khắc đều giật
mình. Tôn Khắc lập tức thất thanh: “Cái gì, chẳng lẽ tiểu hồ ly
này là hậu nhân của Cửu Vĩ Thiên Hồ sao?” ánh mắt gã lóe lên một
tia sợ hãi, trong lòng kêu khổ, lần này xui xẻo đụng phải hậu nhân
thiên hồ, kết cục thế nào gã cũng không dám tưởng tượng, chỉ còn
nước thầm trách mình có mắt như mù.

Đứng một bên tiểu nữ hồ nhận thấy gã béo lùn thần tình sợ hãi,
trong lòng cảm thấy kiêu hãnh, song ngược lại cũng vô cùng kinh hoảng
khi người cao gầy họ Cao kia có thể nhận ra thân thế của mình. Đằng
hắng một tiếng, cô lên giọng hỏi: “Thế nào, các ngươi đã nhận ra
thân thế của ta, còn dám giở trò bỉ ổi nữa sao?”

“Cửu Vĩ Thiên Hồ đại danh đỉnh đỉnh chính là tổ mẫu của ta, các
ngươi nếu không muốn sống thì cứ ra tay đi". Trong lòng cao hứng, cô
bé vừa nói vừa làm điệu bộ trêu chọc.

Cao lão đại mục quang xoay chuyển, nhìn chăm chú vào tiểu hồ rồi
cười lạnh: “Năm xưa chính ả hồ ly đó đã hại chết huynh đệ ta, còn
phế bỏ căn cơ tu luyện của ta khiến ta thống khổ sống không bằng
chết, ta đã thề độc phải trả mối thù này dù bất cứ giá nào”.

Hắn nhắm mắt lại như nhớ lại ám ảnh năm xưa, khóe mắt giật giật,
nhìn tiểu hồ nói tiếp: “Nay ông trời có mắt cho ta gặp được hậu
nhân của ả. Tốt, ta sẽ giết ngươi trước rồi sẽ tìm ả thanh toán
món nợ máu". Nói đoạn liền vung tay, đoản đao giữa đêm đen thanh quang
rực sáng, theo tiếng gió vù vù hướng thẳng tiểu hồ nhắm tới, như
đoạn vũ tàn vân, dường như muốn một đao này lấy mạng cô bé.

Tiểu hồ thất kinh, không ngờ Cao lão đại lại xuất thủ như vậy, mắt
thấy đao kia chớp mắt đã tới gần, phong tuyết táp mạnh vào da mặt
trắng bệch, trong lúc khẩn cấp chỉ biết nắm chặt miếng ngọc bội,
hai mắt nhắm nghiền miệng lẩm nhẩm gì đó. Trong lúc điện quang hỏa
thạch, miếng ngọc bội ánh tím lóe lên, bất ngờ từ đâu xuất hiện
một kiếm ảnh nhanh như thiểm điện đánh thẳng vào đoản đao.

Oành… một tiếng nổ vang lên, đao quang kiếm ảnh ngập trời, kình lực
phản chấn khiến cả hai bật ngược lại hai trượng. Cao lão đại hừ
lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn lại đạo kiếm ảnh vừa rồi. Giữa
ánh lục quang từ từ hiện ra một thân ảnh, đó là một nữ tử toàn
thân mặc đồ tím, dung mạo mĩ miều, mái tóc dài lất phất trong gió,
khẽ vuốt qua gò má nàng. Giữa đêm đen sâu thẳm, hoa tuyết đầy trời,
nàng như một đóa kỳ hoa nở rộ khiến ai cũng phải si cuồng. Lúc này
thanh trường kiếm màu lục đã trở lại trong tay nàng, lục quang khẽ
khẽ rung lên.

Tiểu hồ tâm tình xúc động, nhanh chóng chạy tới bên nữ tử đó, nắm
lấy tay nàng, hai mắt long lanh nhìn nàng rồi nói: “ Yến tỷ tỷ,
người tới rồi, người xem, là bọn họ muốn hại ta, còn nói muốn tìm
tổ mẫu báo thù nữa". Tử y nữ tử thần sắc an nhiên, dường như không
thèm để ý tới bọn Cao lão đại, nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc tiểu
hồ, mỉm cười nói “Minh Châu muội đừng lo lắng, có tỷ tỷ ở đây rồi,
ta sẽ đưa muội về nhà".

Cao lão đại hừ một tiếng nói: “Thì ra Yến Ngọc Linh Yến nữ hiệp,
tại sao lại xen vào chuyện của lão phu. Ngươi tuy là thủ hạ của ả
hồ ly đó nhưng thiết nghĩ chuyện này không dính dáng tới ngươi, hãy
mau tránh qua một bên để lão phu thanh toán huyết cừu".

Yến Ngọc Linh mục quang từ từ chuyển sang Cao lão đại, điềm đạm
nói: “Đây chẳng phải là Cao Cảnh Thành Cao lão thánh tăng hay sao? Hà
cớ gì hôm nay lại đại khai sát giới mà lại ra tay với hẳn một tiểu
nữ thế này, không sợ thiên hạ nghe được sẽ cười, phật tổ sẽ quở
trách sao?”

Cao lão đại sắc mặt tối xầm, quả nhiên bị Yến Ngọc Linh vừa rồi
lời nói có vẻ lọt tai nhưng hai chữ “thánh tăng" thì nàng nhấn mạnh
như châm chọc, trong lòng hẳn coi lão như ác tăng, quỷ tăng thì đúng
hơn.

Cao lão đại nheo mắt nhìn, trầm mặc nói: “Ta hôm nay vì huynh đệ báo
thù, không tìm được ả hồ ly thì tìm con cháu ả, chẳng có gì xấu
hổ với lương tâm. Ông trời có mắt đã cho ta gặp được, ngươi đừng mong
ngăn cản được ta.” Ánh mắt lão lóe sáng đầy nham hiểm: “Yến nữ
hiệp và ta không thù không oán, nhược bằng hãy tránh đường để ta
giải quyết thù riêng, sau đó đường ai nấy đi. Ta quyết sẽ không làm
khó cô"

Yến Ngọc Linh cười một tiếng rồi đáp: “Ta thân là thủ hạ của
Người, lại có thể thấy thân nhân người gặp nạn mà không cứu sao?
Đáng tiếc, Hải Đường Thu Lộ kiếm của ta không thể để lão toại
nguyện rồi". Nói đoạn đứng lên chắn phía trước Minh Châu, tiểu hồ
Châu nhi lui ra phía sau nói: “Yến tỷ tỷ, nhất định phải cẩn thận".
Yến Ngọc Linh mỉm cười nhìn Châu nhi khẽ gật đầu, lục mang tiên kiếm
trong tay phát ra tiếng ngân khe khẽ.

Cao lão đại sắc mặt lúc này quả thực khó coi, bị một nữ tử không
coi ra gì khiến lão vô cùng tức giận quát: “Được, là các ngươi tự
tìm cái chết, vậy để ta cho ngươi nếm mùi lợi hại của Minh Sát
Đao". Dứt lời đoản đao trong tay thanh quang rực sáng, sát khí ngùn
ngụt tỏa ra, không rõ động tác thế nào, chỉ thấy lão vũ động cánh
tay tay, phút chốc âm phong rít gào, lao thẳng đến Yến Ngọc Linh.

Yến Ngọc Linh thần sắc lúc này đã trở nên nghiêm túc, tuy rằng thanh
danh Cao lão tặc ô uế, nhưng một thân đạo hạnh mấy trăm năm của lão
tuyệt không thể xem thường, nàng nhanh chóng bắt quyết, Hải Đường Thu
Lộ lục mang bành chướng, hoành ngay trước thân, nghênh đón một đao uy
lực vô song của Cao lão đại.

Lại một lần nữa, đao quang kiếm ảnh chạm nhau, một luồng dư lực
mạnh mẽ phát ra, phong tuyết xoay vần, từng hố từng hố tuyết dày
sụt nở. Hai bảo vật bay ngược lại chủ nhân, sắc mặt Yến Ngọc Linh ngưng
trọng, ngay lúc đó, thân hình nàng chợt động, tay trái bắt quyết, tay
phải kết thành ấn, nhanh chóng phi thân phản công như thiên phong biệt
chi, nhu vân khinh đãng. Kiếm quang rực sáng bỗng hóa thành vô số kiếm
khí, nhu kiếm lồng lộng, mềm mà không đứt. Lưu thủy hành vân, thu thân súy
kiếm, kiếm khí kinh hồng, nhanh chóng lao thẳng về Cao lão đại.

Cao lão đại không hề tỏ ra nao núng, dường như đã đoán trước được điều này,
hai mắt lão híp lại, thoáng chốc Minh Sát đao đã quay trở lại trong tay. Lão
lẩm nhẩm thần chú, song thủ hợp nhất, Minh Sát đao đột nhiên trở nên to lớn
gấp mười lần, lưỡi đao đổi sang màu đỏ như máu. Lúc này cũng hóa ra chín đạo
đao ảnh vần vũ giao chiến với kiếm khí. Thân hình lão cao gầy phiêu động trong
phong tuyết như cô hồn giáng thế, vạn đao náo tâm, mặc ý cuồng vũ. Kiếm khí
lao tới đụng phải đao ảnh, hai bên giao chiến một mất một còn, một màn kịch
đấu diễn ra vô cùng oanh liệt trước mắt Châu nhi và Tôn Khắc.

Yến Ngọc Linh nhận thấy kiếm khí không thể làm khó Cao lão đại, tuy nhiên lão
cũng không thể ra đòn phản công. Trong đầu xoay chuyển, chỉ thấy nàng bay vút
lên cao, tử y bay bay trong gió như tiên tử hạ phàm. Hải Đường Thu Lộ trở lại
tay nàng, lục mang như sáng thêm vài phần, chỉ thấy nàng miệng nhẩm chú, toàn
thân vũ động múa kiếm trên từng không.

“Doanh thân xuyên hoa phong dẫn

Đãng kiếm điệp vũ phiên phi”

Chớp mắt phong hoa khởi vũ, tuyết nguyệt hồi toàn, giữa đêm đen từng trận gió
tuyết nổi lên, như thiên địa cảm ứng tạo nên khí thế hùng tráng. Kiếm trong
tay nàng ngân lên như phụng, trong ánh lục quang lúc này còn phảng phất tử
mang du dộng, như linh xà du tẩu, hình tích mạc trắc. Một thân một kiếm nhanh
chóng lao thẳng về phía Cao lão đại, uy lực một kiếm này tựa bài sơn hải đảo.

Gió rít ầm ầm

Cao lão đại lần đầu tiên lộ vẻ kinh hãi, không ngờ nữ tử trẻ tuổi này đạo hạnh
lại cao đến vậy, cảm thấy có chút phiền phức vì không thể giải quyết nhanh gọn
được. Lão nghiến răng, thu lại toàn bộ đao ảnh, không dám xem thường kiếm này,
hữu thủ vung lên chỉ thiên, đồng thời ở năm đầu ngón tay chảy ra một giọt máu.
Dường như lão đang thực hiện một bí pháp nào đó, lúc này nhìn lão như ác ma
mang lời nguyền giả hoan diệt tận, bất nhập luân hồi.

Phiến khắc, toàn thân lão căng lên, Minh Sát đao giờ đây đã hoàn toàn chìm
trong màu máu như lệ quỷ thị huyết. Đồng thời xuất hiện sau lưng lão là ba
chiếc khô lâu hung ác đỏ rực, nháy mắt lão bay lên cương ngạnh đối đầu một
kiếm của Yến Ngọc Linh.

Giữa cực bắc tuyết nguyên này, diễn ra một trận đấu vô cùng oanh liệt giữa hai
cao thủ.

Ù ù ù… âm phong, sương tuyết xoay vần vũ động càn khôn.


Vân Nha Thôn

Sau khi bản thân mất một thời gian mới có thể hoàn toàn chấp nhận được bí mật
từ thượng cổ này, Quỷ Lệ trầm ngâm không nói gì, trong đầu hắn như đang có vô
số điều hỗn loạn.

Nhân ảnh thần bí cũng lặng yên chăm chú nhìn hắn.

Một hồi lâu sau, Quỷ Lệ thở ra một ngụm trọc khí, từ từ nói: “Người muốn ta
làm gì?”

Người thần bí cười khẽ, tựa như cảm thấy đúng như mình nghĩ, nhìn Quỷ Lệ một
lát rồi nói: “Ta xem ngươi đã học được năm quyển thiên thư, song một ngàn năm
qua vẫn còn một điểm thiếu sót. Ngươi chắc hẳn hằng đêm đã phải chịu vô số
thống khổ, vẫn là vì không thể hóa giải được âm sát chi ý từ Phệ hồn bổng”.

Thanh âm trầm trầm vang vọng, nhân ảnh khẽ vuốt chòm râu rồi nói tiếp: “Tuy
rằng Huyền Hỏa Giám là thần khí vô thượng, là chân hỏa chí dương, tự nhiên có
thể giúp ngươi phần nào giảm bớt sát ý từ Phệ hồn, ngươi tu tập thiên thư đã
có thể từ từ dung hòa hai thượng cổ kì vật nhưng hai chí bảo này tựu chung vẫn
vô cùng tương khắc, chỉ e ngươi lực bất tòng tâm, khó có thể khống chế”

Quỷ Lệ thất kinh, càng cảm thấy nhìn không ra rút cục người thần bí này là ai,
vì sao có thể nhìn ra mọi thứ trên người hắn. Trong lòng cười khổ, thầm nghĩ
người này dù sao cũng là nhân vật tuyệt thế ngàn năm ở đây chờ mình, kiến thức
rộng lớn cũng không có gì lạ. Chỉ có điều hắn chợt nghĩ tới một người có nét
giống như vậy, cũng vô cùng uyên bác hiểu rõ vạn vật thế gian, người này không
ai khác chính là Chu Nhất Tiên.

Thoáng qua trong tâm tư Quỷ Lệ một tia hoài niệm, hắn từ từ hỏi: “Nói như vậy,
chẳng lẽ tiền bối có cách giúp ta?”

Nhân ảnh kia nhẹ nhàng nói: “Đúng, ta ở đây cũng chính là giúp ngươi hóa giải
lệ khí để có thể tìm ra sức mạnh chân chính của Phệ hồn. Nhưng ngươi phải hứa
với ta, ngươi nhất định phải ra sức ngăn chặn Thiên Ma”

Quỷ Lệ lặng lẽ gật đầu đáp: “Chuyện Thiên Ma trở lại, tự nhiên vãn bối sẽ tận
lực ngăn chặn hắn. Như người nói, Hồng Quân Lão Tổ và Bàn Cổ cự thần năm xưa
đã ra sức bảo vệ nhân gian, vãn bối đã học năm quyển thiên thư, cũng sẽ nguyện
hết mình hoàn thành di chí của người. Có điều, người nói tới sức mạnh chân
chính của Phệ hồn bổng, vãn bối quả thực không hiểu”

Dưới ánh ngân quang, người thần bí cười nói: “Đúng vậy, Nhiếp Hồn và Phệ Huyết
Châu, quả thực không như những gì ngươi từng nghe. Sự thực về chúng như thế
nào, tự ngươi sẽ hiểu sau khi tu luyện thành công bí pháp mà ta sắp truyền cho
ngươi”

Quỷ Lệ bàng hoàng, khẽ chau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Xin tiền bối chỉ điểm”

Nhân ảnh lấy ra một quyển cổ thư rồi ném về phía Quỷ Lệ

“Thái Huyền Kinh”

Chỉ thấy đó là một cổ thư cũ kĩ, dường như đã trải qua vạn vạn năm tuế nguyệt,
một lần nữa xuất thế.

Người thần bí vắt tay sau lưng, chầm chậm nói, thanh âm uy nghiêm vô cùng:
“Thái Huyền Kinh chứa đựng những vô thượng chân pháp, sẽ giúp ngươi khai thông
mọi điều bế tắc, đồng thời lấp đầy mọi lỗ hổng sau ngàn năm ngươi tu luyện. Có
một điều ngươi cần nhớ kĩ, bách đạo thái huyền kinh, đạo tâm chi căn cơ. Sau
này phải tự ngươi lĩnh ngộ những kì diệu trong đó, chuyên tâm tu hành, như vậy
mới mong có thể ngăn chặn Thiên Ma, bảo vệ nhân giới cũng là bảo vệ những
người ngươi thương yêu”

Quỷ lệ gật đầu, trong tay cổ thư phảng phất khí tức cổ xưa.

“Còn nữa”

Quỷ Lệ cung kính hỏi: “Xin tiền bối cứ nói”

Nhân ảnh trong ánh ngân quang chói lọi trang nghiêm nói: “Để chiến đấu với
Thiên Ma, ngươi vẫn cần dùng đến một thần binh”

Quỷ Lệ khẽ chau mày hỏi: “Là thần binh gì vậy?”

“Tru Tiên Cổ Kiếm”

Quỷ Lệ thất sắc, thâm tâm chợt biến động, trong lòng dường như có điều còn
muốn nói. Nhưng thân ảnh kia đã từ từ tan biến vào hư vô, ngân quang lay động
rồi dần dần tan biến. Chỉ còn lại Quỷ Lệ đứng giữa gian bếp cũ cảm thấy như
vừa trải qua một giấc mộng, bất giác nắm chặt bàn tay, một khí tức cổ xưa
truyền lại cho hắn biết đây là thực tại.

Quỷ Lệ yên lặng mục quang chăm chú nhìn vào cổ thư trong tay.

Gió đêm bên ngoài xào xạc.

Nguyệt quang lạnh lẽo soi rọi thế gian.


Tru Tiên Ngoại Truyện - Chương #4