Vi: Cố Nhân


Người đăng: tamca_113

ANNI DƯƠNG·5 THÁNG 10 2016

Ánh dương quang đầu tiên thắp sáng chân trời phía đông, xua tan đi hắc
ám trùng trùng. Khung cảnh xung quanh ngôi nhà nhỏ của phu phụ Khiết
ca vẫn chìm trong sự yên tĩnh, mờ mờ làn sương mỏng quẩn quanh, vạn
vật dường như có chút lười biếng không muốn thức dậy.

Nghe loáng thoáng có tiếng nước chảy róc rách thanh khiết từ ngọn
tiểu khê, chẳng biết từ lúc nào Trương Tiểu Phàm đã lặng lẽ đứng
bên bờ đá, trầm mặc suy tư. Sự việc đêm qua để lại cho hắn rất
nhiều tâm sự trong lòng, nhưng lúc này đây chẳng có ai có thể hiểu
thấu.

Két… tiếng đẩy cửa khẽ vang lên sau lưng hắn, phá tan bầu không khí
tĩnh mịch. Trương Tiểu Phàm quay người, trông thấy Khiết ca đang từ
từ bước tới, trên gương mặt có chút khắc khổ nhìn hắn rồi khẽ
cười hỏi “Tiểu Phàm huynh đệ, sao đã dậy sớm như vây? Hay đêm qua đệ
ngủ không ngon sao? Haha”

Trương Tiểu Phàm thấy Khiết ca ôn hòa chất phác, liền khẽ nở nụ
cười “Không có, tiểu đệ ngủ rất tốt. Chỉ là thói quen dậy sớm hít
thở chút không khí trong lành mà thôi.” Không khí thôn quê này khiến
tinh thần quả thực vô cùng sảng khoái, Khiết ca cũng cảm thấy vậy
liền nhẹ gật đầu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hào hứng. Nhưng
khi quay sang tính nói chuyện gì đó thì phát hiện mục quang Trương
Tiểu Phàm có phần phiêu hốt, tựa như suy ngẫm. Khiết ca thấy vậy
bèn hỏi “Tiểu Phàm huynh đệ, ta xem người dường như có nhiều tâm sự?
Chẳng hay có chuyện gì?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu cười khổ, từ từ nói “Đệ không sao, không
có gì đâu đại ca. Chẳng là đệ chợt nhớ ra có sự việc quan trọng
cần phải trở về trung thổ một phen, nên muốn cáo biệt nhị vị huynh
tẩu.”

“Gấp như vậy sao?” Khiết ca ngạc nhiên rồi khẽ thở dài một tiếng,
cảm thấy có phần tiếc nuối. Toàn bộ cảm xúc lộ rõ sự quan hoài,
nhìn Trương Tiểu Phàm nói “Nếu là sự tình như vậy, ta cũng không
thể miễn cưỡng giữ đệ ở lại.” Nói rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai
Trương Tiểu Phàm “Đệ nhất định phải bảo trọng, nếu có cơ hội hãy
trở lại đây, chúng ta luôn luôn chào đón đệ. Đệ là ân nhân của gia
đình ta, chúng ta sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Trương Tiểu Phàm nhận thấy tình cảm chân chất của Khiết ca, trong
lòng cũng cảm thấy phần ấm áp, liền chắp tay nói “Đa tạ hảo cảm
của đại ca, tiểu đệ nhất định sẽ còn ghé thăm huynh tẩu cùng Khiết
nhi. Đệ có thứ này muốn nhờ huynh đưa cho Khiết nhi.” Quỷ Lệ lấy ra
một hộp nhỏ bằng gỗ rồi đưa cho Khiết ca, thoạt nhìn hình dạng
bình thường không đặc biệt, nhưng lại ẩn hiện làn bạch quang nhàn
nhạt.

“Đây là món quà nhỏ đệ muốn tặng Khiết nhi. Hôm nay từ biệt tại
đây, huynh cũng bảo trọng.” Nói rồi khẽ cúi người với Khiết ca sau
đó quay mình đi về hướng nam. Khiết ca vẫn lặng nhìn theo tới khi
thân ảnh nam tử kia hoàn toàn khuất sau rặng cây rừng.

Từng tia nắng bắt đầu nhảy nhót trên cành cây, ngọn cỏ, phả xuống
mặt suối lấp lánh. Tiếng chim hót cất lên lanh lảnh vang khắp vùng.


Trên đường trở về, trong đầu Quỷ Lệ liên tiếp hiện ra những hình
ảnh và sự việc trong đêm. Hắn cũng đã mở cuốn cổ thư ra xem qua một
lượt, chỉ thấy trong đó chứa vô vàn chân pháp yếu quyết huyền diệu
sâu xa vô cùng. Có điều, tất cả dường như vượt quá khả năng nhận
biết của người thường, song lại tỏa ra sức cuốn hút vô hình, không
ngừng mời gọi hắn. Quỷ Lệ nhẩm qua một lượt nhưng quả thật vẫn
không thể tham ngộ được gì, có lẽ bởi vì tâm tình hắn còn xáo
động.

Thở dài một tiếng, hắn liền gạt bỏ tất cả sang một bên, tiếp tục
gia tăng tốc độ, chớp mắt đã về tới trung thổ màu mỡ.


Hà Dương Thành

Ngàn năm trở lại, thành Hà Dương đã khôi phục hoàn toàn nhân khí nơi
đây, không những trở lại sầm uất mà còn là nơi hội tụ của vô số
nhân sĩ giang hồ. Trong số đó có người ăn chơi, có kẻ buôn bán,
người người qua lại tấp nập, thật xứng đáng với cái tên Thiên hạ
đệ nhất thành.

Ở một góc nhỏ trong gian phòng trên tầng hai của một tửu lâu, có hai
người một già một trẻ đang nghỉ chân uống trà, không ngừng tranh
luận gì đó.

Lão nhân tóc trắng bạc đầu, râu dài phất phơ, nhìn rất có phần hạc
cốt tiên phong. Dựa vào cạnh bàn gỗ là một chiếc gậy trúc xanh,
trên có một tấm vải trắng ghi bốn chữ “Tiên nhân chỉ lộ". Trong lúc
tranh cãi thi thoảng lại thấy lão cầm gậy dập mạnh xuống sàn, sắc
mặt giận giữ, chẳng còn vẻ gì là cao nhân đắc đạo cả.

Người còn lại là một thiếu nữ, ước chừng độ tuổi mười tám, khuôn
mặt xinh đẹp mỹ miều. Tóc mun xõa xuống bờ vai nhỏ nhắn, đôi môi đỏ
bĩu ra với lão nhân kia trông vô cùng đáng yêu.

Bọn họ chính là Chu Nhất Tiên và cô cháu gái Tiểu Hoàn. Chẳng biết
vì lẽ gì mà cả hai lại ngồi đây tranh cãi.

“Nha đầu thối, ngươi thì biết cái gì, đúng là uổng công ta nuôi
dưỡng, chăm sóc, để rồi giờ đây ngươi miệt thị gia gia ngươi thế này.
Hừ, nếu không có ta mang ngươi theo, truyền cho ngươi kĩ năng…ừ thì
ngươi đã đi tong lâu rồi.” Chu Nhất Tiên có chút ngập ngùng.

“Đấy là do mạng con lớn, vận số con tốt, nếu không phải ông thì
cũng sẽ có người khác đón con về mà thôi.” Tiểu hoàn bĩu môi đáp.

Chu Nhất Tiên nổi giận xắn tay áo lên nói “Nếu không phải ta dạy dỗ
ngươi, hướng ngươi theo con đường tài năng...nói ra tiền này thì ngươi
đã sớm chết đói rồi. Bởi vậy mới nói, danh sư xuất cao đồ, lão
đại tiên ta đây chu du khắp đất trời, là gia gia của ngươi, thì đó
chính là phúc phần của ngươi!”

“Phụt…” Tiểu Hoàn đang uống nước nghe xong liền sặc sụa không ngừng,
nàng đưa tay vuốt vuốt ngực nói “Ngược, ngược quá, ngược quá rồi.
Cái gì mà danh sư xuất cao đồ, ông mà là danh sư? Gia gia, ông xem lại
mình đi, năm xưa ông sử dụng thuật độn thổ chỉ có sai lệch chưa bao
giờ chính xác. Lại nói người muốn dạy con cái thứ đó, con chẳng
thèm.”

Chu Nhất Tiên đỏ mặt, liếc nhìn xung quanh thấy không có ai mới liền
quay sang định dạy dỗ nha đầu này một phen. Tiểu Hoàn lại tiếp “Cái
gì mà nói ra tiền chứ, đó chẳng phải đều là do thiên phú của con
sao. Con nói đều là sự thật, tiền kiếm được chín phần là nhờ con.
Gia gia chỉ biết nói phét gạt người còn kéo cả con vào chịu khổ
chung.”

“Sau tất cả, phải nói là nhờ có con nên gia gia mới có tiền. Có
đứa cháu thiên tư tuyệt đỉnh như vậy, chính là phúc phần của ông đó
a.” Tiểu Hoàn đắc ý cao hứng, cảm thấy mình càng nói càng đúng,
quay sang nhìn Chu Nhất Tiên đang xì khói bĩu môi một cái.

Chu Nhất Tiên sắc mặt đỏ au, có thể cảm giác được có một luồng nộ
hỏa bốc thẳng lên đầu, lão phất tay nói “Ta không thèm tranh cãi với
nhà ngươi nữa, xem tiểu nha đầu ngươi chẳng được cái nết gì chỉ
biết cãi lại gia gia. Không hiểu sao ta lại có đứa cháu bất hiếu như
vậy, thiên lý ở đâu ra?”

Tiểu Hoàn cười hi hi, nắm lấy tay Chu Nhất Tiên nhẹ nhàng nói “Gia
gia, người đã ngần này tuổi rồi, hà tất phải nổi giận với cháu.
Gia gia là người rộng rãi sẽ không tính toán chuyện nhỏ xíu đó đâu.
Nào, để cháu rót trà cho ông.”

Tiểu Hoàn rót trà đưa cho Chu Nhất Tiên, lại xoa bóp hai vai lão rồi
nhẹ nói tiếp “Dù sao đi nữa, người trong thiên hạ chẳng phải rất
cung kính đối với vị cao nhân chuyên gạt người đó hay sao. Họ sẽ vẫn
đưa tiền cho ông đấy mà. Cổ nhân có câu lòng tham không phân biệt tuổi
tác, cháu thấy nhiều lớp trẻ vẫn còn phải học hỏi ông nhiều lắm
a.”

Chu Nhất Tiên nghe mấy câu đầu lọt tai, đang gật gù thị bị dội gáo
nước lạnh.

“Ngươi…” Chu Nhất Tiên phụt hết cả ngụm trà vừa uống, chỉ Tiểu Hoàn
mắng “Con nha đầu này, ngươi giỏi lắm, ngươi dám chửi gia gia ngươi.
Cho ngươi biết lợi hại của ta.” Nói rồi liền cầm chiếc gậy bên cạnh
muốn giáo huấn đứa cháu hư đốn này một trận.

“Đã lâu không gặp, nhị vị vẫn mạnh giỏi.” Bỗng có tiếng nói trầm
ổn cất lên, nghe có mấy phần quen thuộc. Cả Chu Nhất Tiên lẫn Tiểu
Hoàn bất ngờ dừng lại, cùng quay về phía giọng nói kia, tức thời
ngạc nhiên mở to tròng mắt. Từ cửa chính xuất hiện một nam tử,
gương mặt phong sương, tóc mai hai bên đã có sợi bạc. Chính là Quỷ
Lệ, không ngờ hắn lại có mặt tại đây.

Tiểu Hoàn lập tức định thần lại, hai má nàng có chút ửng hồng,
một lát sau liền hỏi “Trương… Quỷ Lệ công tử, huynh sao lại tới đây?”
trong ánh mắt thiếu nữ như vô hình có gì đó vi diệu.

“Cứ gọi ta Trương Tiểu Phàm được rồi. Ta đến đây là có điều muốn
thỉnh giáo gia gia cô.” Ánh mắt hắn quay sang nhìn Chu Nhất Tiên vẫn
đang bần thần.

Nghe Quỷ Lệ nói vậy Chu Nhất Tiên tỏ vẻ hoài nghi “Đã lâu không gặp
kể từ sau trận chiến năm đó. Thiết nghĩ với bản lĩnh ngươi hiện
nay, có chuyện gì mà phải tìm đến ta?”

Quỷ Lệ chắp tay cung kính nói “Không giấu gì tiền bối, chẳng là
vãn bối có vài khúc mắc nên muốn tìm người thỉnh giáo. Chẳng hay
người có nhận ra những dị biến gần đây?”

Chu Nhất Tiên khẽ vuốt chòm râu bạc nhẹ gật đầu, dáng vẻ cao nhân uy
thế, chầm chậm nói “Quả nhiên có điều này, thiên địa dị biến xảy
ra gần đây lão có cảm thấy chút ít.”

Quỷ Lệ lại tiếp lời “Không biết tiền bối có suy nghĩ gì về chuyện
này?”

Chu Nhất Tiên mục quang lấp lánh, lão chắp tay sau lưng, bước chậm ra
phía song cửa sổ. Một lát sau mới cất giọng “Theo những gì lão già
này biết, thì những dấu hiệu gần đây khả năng lớn có liên quan đến
một quái vật trong truyền thuyết trăm vạn năm trước. Chỉ có điều,
chỉ là truyền thuyết, thực hư ra sao lão cũng không dám chắc. Bất
quá nhìn vào những biến đổi quỷ dị này thực cũng bất an.”

“Xin tiền bối chỉ ra cụ thể hơn, người đã thấy biến đổi thế nào?”
Quỷ Lệ chăm chú nhìn theo Chu Nhất Tiên, cảm giác lão nhân này quả
thực thần bí, dẫu ngàn năm qua hắn cũng không thể lí giải được vì
sao.

Giọng Chu Nhất Tiên phiêu hốt như cất lên từ nơi xa xăm trong quá khứ
“Truyền thuyết kể rằng từ thuở hồng hoang ngàn vạn năm trước, khi
đó thế gian còn chưa hình thành, xuất hiện hai luồng khí gọi là
hỗn độn, một hóa thành Cự thần Bàn Cổ, một là lão tổ Hồng Quân,
hai bậc chí tôn vô thượng đã tạo ra tam giới, trời đất vạn vật sinh
linh.” Lão ngừng lại một khắc rồi thở dài “Song bên cạnh hai người
họ vẫn còn có một ác ma vô cùng nham độc, dã tâm thôn tính cả hồng
hoang.”

“Đó có phải là Thiên Ma?” Quỷ Lệ lặng lẽ cất tiếng.

“Thế nào, ngươi cũng nghe biết về Thiên Ma?” Chu Nhất Tiên lộ vẻ hơi
ngạc nhiên, thích thú nhìn Quỷ Lệ hỏi lại.

Quỷ Lệ tâm niệm xoay chuyển, trong lòng biết rõ lão nhân này đức cao
vọng trọng, kiến thức uyên bác không phải bàn, chỉ có điều những
chuyện từ thuở hồng hoang xa xôi như thế, lão bằng cách nào lại có
thể tường tận đến vậy? Nhưng tuyệt không dám nghi ngờ, ngược lại
càng thêm kính ngưỡng, liền nhất nhất đem sự việc diễn ra trong
phiến rừng cổ quái thuật lại cho Chu Nhất Tiên một lượt, còn tao
ngộ với thần bí nhân trong đêm cùng cổ thư Thái Huyền Kinh thì lại
không nói tới.

Chu Nhất Tiên nghe xong khẽ chau mày, thần sắc phức tạp, giọng nói
trầm thấp cảm thán “Là ý trời, cuối cùng ngày này cũng sắp đến.
Trường đại nạn này kì thực nguy nan hơn tất cả những gì đáng sợ
nhất mà con người từng chứng kiến. Nói như vậy, ma khí đã đầu độc
đến cả cánh rừng đó rồi.”

“Ý tiền bối là…?” Quỷ Lệ thoáng ngạc nhiên nhìn thẳng vào Chu Nhất
Tiên hỏi lại.

Chu Nhất Tiên quay lại đối mặt với hắn, khẽ gật đầu nói “Đúng vậy,
theo những gì ngươi nói về thời gian địa điểm chứng kiến sự việc
đó thì quả không sai. Cách đây một tháng khi ta còn ở gần phụ cận
Nam Cương, đã tận mắt chứng kiến dị biến phát sinh đối với đồng
loạt sinh linh nơi đó. Nguyên lai không biết bắt nguồn từ đâu xuất
hiện một đám hắc vụ dày đặc kéo đến, nhanh chóng hạ xuống bao phủ
toàn bộ địa phương phạm vi năm mươi dặm xung quanh. Sau đó không ngừng
bành chướng lan tỏa tứ phía, trong đó chỉ nghe thấy tiếng gào thét
chói tai vang lên, thứ âm thanh khiến thất điên bát đảo ấy chắc chắn
là do mãnh thú bị ma khí nhập thể khống chế và xảy ra đột biến.
Không ngờ rằng nó đã kéo tới cả phía bắc Tử Trạch rồi.”

Tiểu Hoàn đứng bên cạnh hốt bỗng lên tiếng “Đúng vậy, nghe nói vùng
bắc nguyên cũng có người trông thấy yêu thú. Thứ ma khí đó di chuyển
thật nhanh quá, có điều không biết vì sao vẫn chưa thấy các môn phái
chính đạo kia có động thái gì đối với chuyện này, chẳng lẽ họ
không quan tâm đến bách tính sao?”

Quỷ Lệ im lặng một hồi rồi nói “Theo như tiền bối nói, ma khí di
chuyển nhanh như vậy, có khi nào là có mục đích và có kẻ đứng sau
thao túng.”

Chu Nhất Tiên nhìn Quỷ Lệ gật đầu “Lão cũng đã nghĩ tới chuyện
này, nhưng chưa dám chắc chắn nhận định. Bất quá nếu đại nạn này
xảy ra, chỉ e cả thiên hạ cũng vô phương có thể chống lại. Chỉ có
điều…”

“Chỉ có điều làm sao?” Quỷ Lệ chau mày hướng Chu Nhất Tiên hỏi.

Lão nhìn thẳng vào mắt Quỷ Lệ, ánh mắt có chút khao khát giống
như người thần bí nọ đã nói chuyện cùng hắn “Nếu là ngũ quyển
thiên thư cùng Tru Tiên kiếm thì tự tin có thể cùng Thiên Ma giao
chiến.”

Quỷ Lệ thất sắc, lần đầu tiên lộ vẻ vô cùng kinh hoàng, hắn vốn
luôn giữ vẻ trầm ổn bình tĩnh nhưng quả thực lần này như sét đánh
bên tai, không khỏi rùng mình. Hắn nhìn Chu Nhất Tiên, trong lòng thầm
kinh sợ đối với lão nhân này, con mắt của lão kỳ thực không gì có
thể vượt qua.

“Ngươi không cần tỏ ra như vậy, cũng không cần thắc mắc vì sao ta lại
biết điều này. Lão thần tiên ta chu du khắp nơi, đọc vạn kinh thư, tự
nhiên là thông hiểu vạn vật. Hahaha" Lão phất tay sau lưng, phong thái
thần tiên khiến người người đều sinh lòng kính ngưỡng.

Quỷ Lệ lặng yên một hồi lâu, sau đó hít vào một hơi, trở lại bộ
dạng thâm trầm như trước rồi chắp tay hướng Chu Nhất Tiên “Đa tạ tiền
bối chỉ giáo, vãn bối xin cao biệt tại đây.” Nói rồi liền muốn quay
người bước đi khỏi. Bỗng nhiên Chu Nhất Tiên cất lời “Ngươi muốn đi
Thanh Vân Sơn?”

Quỷ Lệ thoáng dừng bước nhưng sau đó nhanh chóng tiếp tục bước đi.
Hắn vẫn không quay lại mà chỉ lặng lẽ đáp “Đúng vậy.”

Chu Nhất Tiên đứng phía sau hắn nhàn nhạt nói “Ta chỉ có một câu
muốn nói với ngươi: Mộng cảnh nguyên hư huyền, tình chân huyền diệc
chân.”

Lúc này Quỷ Lệ đã bước ra tới cửa, khoảnh khắc thân hình hắn khẽ
run, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu lên tiếng “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Sau khi bóng hình Quỷ Lệ đã hoàn toàn rời khỏi, Tiểu Hoàn mới từ
từ nói “Con thấy ngàn năm qua huynh ấy vẫn khổ tâm, chẳng thay đổi
gì cả.” Ánh nắt nàng nhìn theo hướng Quỷ Lệ rời khỏi, trong mắt
hiện vẻ mất mát.

Chu Nhất Tiên nhìn Tiểu Hoàn lắc đầu nói “Nha đầu ngươi nên tỉnh lại
đi, người ta đã có người trong lòng rồi, ngươi còn ở đây hão huyền
gì nữa?”

“Kỳ lạ, năm xưa với đạo hạnh y phóng mắt khắp thiên hạ đã không có
đối thủ, đạo pháp đã rất thâm sâu rồi, vì sao ta cảm giác lần này
trở lại hắn dường như đã đột phá tới cảnh giới thượng thừa của
Thiên thư?” Lão chau mày lẩm bẩm, cảm thấy có gì đó kỳ quái khó
hiểu ở đây.

Tiểu Hoàn thốt lên ngạc nhiên “Thật sao gia gia? Nếu vậy chẳng phải
càng tốt hay sao, với năng lực của huynh ấy có thể chống lại Thiên
Ma rồi.”

Chu Nhất Tiên thở dài “Tất cả phải trông vào cơ duyên của hắn mà
thôi.”


Lưu Ba Sơn

Sâu trong rừng cổ thụ gần Hắc Thạch Động.

Giữa thanh thiên bạch nhật bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen quỷ
dị to lớn, bao phủ cánh rừng. Tiếng gầm rú kinh thiên vang lên khiến
bất cứ thường nhân nào nghe phải cũng dễ dàng phát điên mà chết.
Từ trong quỷ lâm thoáng có một nhân ảnh, sắc mặt hoảng sợ như gặp
phải đại yêu ma, đang thục mạng chạy ra. Tuy nhiên cước bộ có chút
run rẩy, dường như đã bị trọng thương.

Nhân ảnh đó thất thểu chạy thật nhanh ra ngoài, cố gắng ly khai khu
rừng chết đó. Vừa chạy vừa không ngừng ngoái lại nhìn, dương như
hết sức sợ hãi thứ bên trong đám cổ thụ.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện hai người, phục trang có vẻ là đệ tử
Phần Hương Cốc, đứng chắn trước đường của nhân ảnh nọ.

Người kia thất kinh dừng bước, thần sắc thập phần sợ hãi, trong
lòng kêu khổ, vì sao lại gặp cừu nhân ngay tại đây, chỉ e khó có
thể bảo toàn tính mạng.

Hai môn nhân Phần Hương Cốc nhìn nhau một hồi, cả hai liền hiểu ý tứ
đối phương. Một người cười lạnh giễu cợt “Ôi, chẳng phải là Dương
Bân sư huynh của Thanh Vân Môn đây sao. Chúng ta thật có duyên đó.”

“Sao Dương sư huynh lại trở nên bộ dạng thế này? Huynh có vẻ rất
thống khổ a. Vừa vặn chúng ta cũng có món nợ, hôm nay nên thanh toán
tại đây thôi, coi như ta giúp huynh hóa giải khổ sở." Người còn lại
lạnh lẽo cất lời.

Nam tử tên Dương Bân kia thì ra là đệ tử Thanh Vân Môn, không hiểu sao
lại ở nơi hẻo lánh tại Lưu Ba lúc này, cũng không rõ vì sao lại có
thù với đệ tử Phần Hương Cốc? Hơi thở hắn gấp gáp, liền ngưng thần
giới bị, song vẫn thỉnh thoảng lại ngoái phía sau xem có gì không.
Thấy phía sau không có nguy hiểm truy đuổi, y mới quay lại đối mặt
hai đệ tử Phần Hương Cốc, sắc mặt nhợt nhạt nói “Ngô Phong, Ngô
Xương, hai ngươi theo dõi ta từ Không Tang Sơn đến đây là để đục nước
béo cò, thừa lúc ta trọng thương ra tay? Đám người Phần Hương cốc
các người thật bỉ ổi.”

“Haha, chửi hay lắm, chúng ta bỉ ổi thì có làm sao nào? Năm xưa ngươi
hại bọn ta mất thân nhân, thù này phải trả, cho dù ngươi có trăm cái
mạng cũng không đền nổi.” Người tên Ngô Xương lạnh lùng lên tiếng.

Dương Bân nhìn chằm chằm vào hai người kia “Hừ, huynh đệ các ngươi năm
đó đều là giang hồ đạo tặc, cướp giết dân lành. Ta đã tha mạng cho
các người là đã quá nhân từ rồi. Chẳng ngờ Phần Hương Cốc lại có
thể thu nhận đám bất nhân các ngươi. Vả lại thân nhân các ngươi là do
chính động bọn của ngươi sát hại, chẳng dính líu gì đến ta.”

Ngô Phong bất nhẫn tức giận quát lên “Nói xằng nói quậy, ngươi đừng
có già mồm, còn ngậm máu phun người, đổ vấy cho người khác. Mau
chết đi.” Dứt lời kiếm trong tay phá không lao tới, đồng thời Kim
Chùy trong tay Ngô Xương kim quang nhàn nhạt cùng lao về Dương Bân.

Dương Bân cười một tiếng thê lương, dường như xác định bỏ mạng tại
đây. Dù sao y đang thụ trọng thương, lúc này cũng không có cách nào
khả dĩ có thể đánh lại hai người kia.

Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên trời cao phủ đầy mây đen, lấp loáng
chớp nhoáng như ngân xà ẩn hiện. Tiếng sấm ầm ầm, gió xoáy vần
vũ, cảnh tượng thiên nhiên hùng tráng mà đáng sợ diễn ra ngay trên
đầu ba người.

Tiếng kiếm ngân lanh lảnh, từ trong cơn lốc xoáy to lớn bất ngờ phóng
ra một cột sét chói lóa, to lớn khủng bố đánh xuống khoảng đất
giữa Dương Bân và huynh đệ họ Ngô chặn giữa ba người.

Trong ánh lôi quang từ từ hiện ra một thân ảnh nữ tử.

Là tuyệt thế dung nhan.

Tựa băng phách ngân tâm.

Bạch y như tuyết.

Nàng như cửu thiên tiên tử hạ phàm.

“Lục Tuyết Kỳ”


Tru Tiên Ngoại Truyện - Chương #6