Người đăng: tamca_113
ANNI DƯƠNG·14 THÁNG 9 2016
Bản nguyên không gian
Trong động thất, Lục Tuyết Kỳ trầm mặc nhìn ngọn lửa đang bập bùng
ngả nghiêng theo làn gió. Ánh mắt nàng nhìn tới xuất thần, trên
gương mặt trắng như tuyết khẽ hiện lên sắc hồng càng làm tăng thêm
vẻ mĩ lệ. Tuyệt thế dung nhan này, tựa cửu thiên tiên tử, dẫu ngàn
năm trôi qua cũng không lỡ để lại bất cứ một chút gì vương lại.
Nhưng vẻ đẹp băng sương ấy giờ phút này lại thoáng trông có chút
tiều tụy.
Đã một ngàn năm...
Vì ai mà thương tâm?
Vì ai dẫu phong ba đau khổ cũng không hề hối hận?
Chỉ cần được ở bên người mình yêu, vui vui vẻ vẻ trải qua năm dài
tháng rộng, thì bất cứ nơi đâu chỉ cần có chàng, ta cũng cam tâm
tình nguyện đi theo.
Sau lưng nàng, Thiên Gia thần kiếm tựa như thấu hiểu tâm tình chủ
nhân, ánh lam quang khẽ phát xạ nhu hòa như nhịp trái tim nàng thổn
thức.
Bạch y khẽ lay động...
"Đinh đang"
Bỗng nhiên, Hợp hoan linh trên người Bích Dao đột nhiên phát ra một
tiếng ngân thanh thúy. Kim sắc trong chớp mắt lóe lên rồi sau đó tắt
lịm, cuối cùng lại trở về bộ dạng ban đầu, yên yên lặng lặng nằm
bên cạnh chủ nhân. Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc liền bước tới bên cạnh
ngọc bàn nơi Bích Dao đang nằm tra xét một lượt, lại không thấy có
gì bất thường. Dường như mọi thứ chưa từng xảy ra, nàng khẽ cau mày
nghĩ ngợi, một khắc vừa rồi chiếc chuông nhỏ bên mình Bích dao có
dị biến, không biết là điềm dữ hay lành. Trong đầu nàng nhẩm tính, cho
tới thời điểm này Tiểu Phàm cũng đã rời khỏi được ba ngày. Chẳng
biết chàng có thu thập được điều gì hay không? Trong lòng Lục Tuyết
Kỳ cảm thấy có chút lo lắng.
Bên ngoài tinh không, xoẹt qua một tia chớp như ngân xà thiểm điệm...
Vân Nha Thôn
Màn đêm lạnh lẽo buông xuống thôn trang bé nhỏ, như âu yếm mà ôm lấy
toàn bộ cảnh vật. Nguyệt quang chiếu thứ ánh sáng bàng bạc soi rọi
khắp các nẻo đường.
Bên trong căn nhà gỗ của Khiết gia đang xảy ra một màn khó tin nổi.
Trong gian phòng miếng kim loại vẫn lơ lửng giữa chừng không, nhìn kĩ
hình dạng của nó lại có phần giống như một hình bán nguyệt thu nhỏ,
không ngừng tỏa ra ánh ngân quang sáng rực nhưng không chói mắt. Dường
như đang kể lại những năm tháng tuế nguyệt đã qua. Toàn thân Quỷ lệ
bị ánh ngân quang bao phủ, tất cả mọi thứ như bị màn ánh sáng này
chia cắt.
Đúng lúc này có tiếng nói vọng ra làm ngắt suy nghĩ của Quỷ Lệ
“Khá lắm, cuối cùng ta cũng được diện kiến truyền nhân của người”
Trước mắt của Quỷ Lệ lúc này không biết từ lúc nào và làm thế nào xuất hiện
một người. Tuy vậy hắn lại không thể nhìn thấy rõ mặt mũi người này, chỉ cảm
thấy tuy gần như vậy nhưng thực sự lại rất xa, không thể nào tiếp cận được.
Nhân ảnh mở lời phá tan đi không gian kì bí bao trùm Quỷ Lệ. “Ta không hẳn là
người mà chỉ là một bộ phận kí ức được lưu lại đây để chờ ngươi”
Quỷ lệ thất kinh, trong đầu thoáng xoay chuyển “Chờ ta? Nhưng trước giờ ta
chưa từng nhớ là đã gặp ai như ngươi cả”
Hình bóng đó chỉ cười nhẹ và nói: “Bắt đầu từ giây phút ngươi tu tập thiên
thư nơi Tích Huyết Động, đó là lúc ta biết giờ phút gặp ngươi đã gần kề.
Chỉ có điều không ngờ, thoáng mắt cũng đã ngàn năm".
Ba chữ Tích Huyết Động như đánh mạnh vào tâm can Quỷ lệ, có một
thân ảnh màu lục lướt qua tâm trí, trong lòng hắn đau xót nghĩ về
người con gái hiện đang nằm chờ hắn trong bản nguyên không gian của
mình. Chớp mắt ngàn năm, chớp mắt đã một ngàn năm vậy mà hắn vẫn
không thể cứu nàng.
Trong ánh ngân quang tràn ngập, người kia lại tiếp tục nói: "Ngươi là
người duy nhất thống nhất năm quyển thiên thư đúng không !”
Quỷ lệ thầm kinh sợ, chuyện hắn biết tâm pháp từ năm quyển thiên thư rất ít
người biết, có lẽ chỉ có Lục Tuyết Kỳ biết mà thôi. Vậy mà người này lại nắm
rõ như vậy, rút cục đó là thần thánh phương nào?
Đang lúc tâm niệm như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói thì nhân ảnh kia
lại nhàn nhạt nói: “Người đừng hoang mang, thuần túy mà nói ta chỉ là
người đưa tin lưu giữ một sứ mệnh chờ người thực hiện đó là ngươi. Hãy kiên
nhẫn lắng nghe, ta sẽ giải đáp dần từng khúc mắc cho ngươi."
“Trong thế giới tu đạo của các ngươi hầu như tâm pháp đều xuất xứ từ thiên
thư. Vậy ngươi có bao giờ đặt câu hỏi thiên thư nguồn gốc từ đâu và ai là
người sáng tạo ra nó không?”
Điều này quả thật là 1 nan đề mà không ai trả lời được.
Quỷ lệ cảm thấy cuộc nói chuyện này chứa đựng nhiều manh mối quan trọng bèn
hỏi "Nói như vậy, người có biết chăng?”
Thân ảnh kia vẫn đứng yên, mờ ảo trong ánh ngân quang, tuy quay về hướng Quỷ
lệ mà nói nhưng Quỷ lệ tuyệt không thể nhìn rõ mặt của y.
“Kì thực nếu ngươi không hỏi ta cũng sẽ phải nói vì điều này ảnh hưởng trực
tiếp không chỉ tới ngươi mà còn tới mạng sống của những người ngươi yêu thương
và cả tam giới nữa”
“Nói cho ngươi biết, Thiên thư không phải do con người sáng tạo ra. Thiên thư
tồn tại còn trước cả thiên địa. Thuở đó không gian quanh ta chỉ là u tối tán
loạn, là một thời kì hỗn mang, từ trong đó xuất hiện hai luồng khí gọi là hỗn
độn đã bình ổn cục diện. Hai luồng khí này từ từ hình hóa thành hai nhân ảnh.
Ngươi có biết họ là ai không?”
“Có phải đó là Hồng Quân Lão tổ” và “Thần Bàn cổ ” không? Quỷ Lệ trả lời trong
vô thức.
“Đúng vậy, sau khi Thần Bàn Cổ hi sinh thân mình tạo ra tam giới thì Hồng Quân
đã thi triển pháp lực sinh ra vạn vật sinh linh”
“Nói đến đây chắc ngươi cũng đã đoán ra thứ mà thần Bàn cổ và Hồng Quân Lão tổ
sử dụng đó chính là bản nguyên không gian, là một bí pháp của thiên thư nhưng
trình độ đã ở mức cao rất cao rồi. Thế giới của chúng ta thực chất đó chính là
hình hóa của bản nguyên không gian”
Quỷ lệ khẽ cau mày, truyền thuyết về cự thần Bàn Cổ đã được truyền miệng qua
hàng ngàn năm qua, nhưng thực hư thế nào thì không ai hay biết. Ánh mắt ý lấp
lánh, song còn có điều thắc mắc bèn nói: "Bất quá vì sao Thần Bàn cổ phải hi
sinh bản thân, vậy theo lí thường với năng lực của người đâu cần phải hi sinh
bản thân để thi pháp”
Nhân ảnh đó cười lớn và vỗ tay khen ngợi “Hay, hỏi rất hay nhưng trước khi nói
chuyện này ngươi chắc cũng biết mấy ngày qua thiên địa đã có dị biến gì chứ”
Quỷ lệ thoáng nhớ lại dị biến xảy ra ngày trước, đối với nhân vật trước mắt
không dám coi thường, trầm tư nói: "Đúng vậy tại hạ cảm giác có một luồng sức
mạnh thập phần kì quái vừa sinh ra, bất quá chưa xác định được rõ ràng nó đến
từ đâu. Chỉ biết nó đem đến một cảm giác vô cùng bất an, dường như có một thế
lực nào đó sắp trỗi dậy."
Nhân ảnh đó như chìm vào ưu tư “Suy đoán của ngươi rất chính xác, điều này
thực ra đã kéo dài hàng trăm ngàn vạn năm rồi, có liên quan mật thiết đến sự
hi sinh của Thần Bàn cổ. Thiên hạ chỉ biết hai tồn tại chí cao vô thượng là
Hồng Quân và Bàn Cổ nhưng lại không biết ngoài hai chí tôn này ra còn có một
kẻ thứ ba nữa. Hắn là Thiên Ma tồn tại cùng lúc với Hồng Quân và Bàn cổ. Hắn
ta là cùng hung cực ác của thiên địa thời điểm đó, muốn lôi kéo Hồng quân, Bàn
Cổ về phe mình nhằm tạo ra một thế giới chết chóc nhưng 2 chí tôn Hồng Quân,
Bàn Cổ sao lại giống hắn được. Lúc này là lúc thiên địa đang trong giai đoạn
hình thành.”
“Thiên Ma biết nếu như hắn không ra tay thì với thực lực của một mình hắn
không thể địch lại được hai vị chí tôn bèn nhân lúc Thần Bàn Cổ thi pháp đã ra
tay. Đó là một cuộc chiến làm hôn ám cả thiên địa, hai vị chí tôn vì sợ tam
giới vừa mới hình thành không chịu nổi đã vừa phải phân sức đấu với Thiên Ma
vừa phải khống chế bản nguyên lực để định hình cho tam giới nên có phần lực
bất tòng tâm. Đến phút cuối cùng thần Bàn cổ không còn cách nào khác phải thi
triển một bí thuật tối cao trong thiên thư là Thiên la địa võng.
Tuy nhiên vì pháp lực của người đã hao phí quá nhiều nên chỉ giam cầm Thiên Ma
trong một không gian tách biệt, với ước vọng sẽ dần dần tiêu hủy được hắn.
Nhưng xem ra người đã không thành công, thời khắc Thiên Ma trở lại đã gần kề
rồi. Nói vậy chắc ngươi cũng hiểu dị biến vừa qua có liên quan đến Thiên ma.
Hắn sắp phá vỡ phong ấn nên phản ứng của thiên địa vừa rồi chính là một dạng
cảnh báo.”
Quỷ lệ hoàn toàn bất ngờ vì câu chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, lại
nhớ lại thời điểm gặp Khiết nhi trong khu rừng nọ và bắt gặp một con Yêu thú
hung tàn, khả năng là có liên quan đến Thiên Ma, bèn hỏi: "Nếu như vậy Thiên
Ma trở lại thì Chí tôn Hồng Quân có thể địch được hắn không?”
Nhân ảnh kia thở dài: "Nếu như người chịu rút năng lực bảo hộ cho tam giới
quyết chiến đến cùng với Thiên Ma thì có thể có hi vọng, tuy nhiên lúc đó sinh
mệnh của chúng ta chắc chắn là không còn”
Rồi đột nhiên Nhân ảnh đó tiến lại Quỷ lệ, giọng nói trầm trầm phảng phất uy
nghiêm, dường như có phần như kích động: “Giờ ngoài hai vị chí tôn chỉ có
ngươi là người duy nhất học được thiên thư ngũ quyển, có thể coi là truyền
nhân của họ. Tuy rằng khoảng cách đại thành còn rất xa nhưng dù gì cũng còn có
chút hi vọng.”
Quỷ lệ thần sắc chợt biến, Phệ hồn trong tay vốn như cũng yên lặng lắng nghe
câu chuyện bất chợt thanh quang nhàn nhạt phát xuất truyền lại cảm giác băng
lạnh, như muốn nói điều gì đó. Tựa như cùng lúc, Huyền Hỏa Giám trong cánh tay
bỗng dẫng lên một luồng chính khí ấm áp, nhưng không hề xung đột với Phệ Hồn
bổng, hai kì vật này dường như đang có chung một tâm tình?
Xa xăm nơi vạn dặm cực bắc tuyết nguyên, giữa phong tuyết mù mịt xuất hiện một
thân bạch ảnh. Chầm chậm hiện ra một tiểu hồ ly vô cùng mĩ lệ, một thân trắng
muốt phút chốc hiện thân thành một tiểu nữ hài, nhìn kĩ thấy có phần gấp gáp
hoảng loạn, dường như đang trốn chạy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Phía sau tiểu nữ hài có tiếng cười phát ra, trầm trầm đáng sợ, nghe giống như
lang tru, trong tiếng cười có vẻ đắc ý coi thường "Bé con, mau mau lại đây với
gia gia nào".