Ii: Trở Lại Tam Giới


Người đăng: tamca_113

ANNI DƯƠNG·13 THÁNG 9 2016

Thần châu hạo thổ rộng lớn mênh mông, trải dài trăm vạn dặm khắp nơi
đều có thể thấy sơn linh thủy tú, động thiên phúc địa. Cách xa phía
bắc nơi đầm lầy chết chóc Tử Vong Chiểu Trạch hai ngàn sáu trăm dặm
lại có một khu rừng xanh rì tươi tốt, cây cối phát triển mạnh mẽ,
từ xa trông lại giống như một hòn ngọc xanh giữa nhân gian. Thế nhưng
nếu chú ý kĩ một chút thì có thể thấy khu rừng này toát ra một
cảm giác bất thường, có thứ gì đó rất kì quái phảng phất nơi đây,
bất quá nhất thời lại không thể nào nghĩ ra được đó là gì.

Giữa không gian tịch mịch đến khó hiểu chợt vang đến tiếng dồn dập,
u u mang mang tựa như hơi thở.

“Cứu, cứu tôi với” một tiếng kêu gấp gáp thất thanh bỗng vang lên xé
toạc bầu không khí yên ắng quỷ dị. Xa xa trong phiến rừng thấp
thoáng một nhân ảnh nhỏ bé. Một đứa bé đang hớt hải chạy trốn, y phục
trên người lấm lem đã có chỗ bị rách, hẳn là vừa rồi đã gặp không
ít khó khăn. Trong tay còn ôm một con thỏ trắng. Từ phía sau bụi cây
vụt đến một bóng đen rồi chầm chậm hiện ra, đó là một con mãnh
thú vô cùng to lớn, hình dạng kì dị đang bước từng bước tiến đến
phía bữa ăn ngon của mình. Đứa bé dường như đã vô lực chạy tiếp,
khuôn mặt trắng xanh hiện rõ thập phần sợ hãi, giờ nó chỉ còn sức bò
lết cố gắng kêu gào trong vô vọng, tiếng khóc gào như thấu tận trời
xanh. Thế nhưng đáp lại nó là một sự im lặng đáng sợ, chỉ có
tiếng gầm gè đã sát bên tai. Con thú đói chầm chậm bước tới, ánh mắt
tham lam thèm khát nhìn con mồi đang giãy chết.

Trong khu rừng xanh mởn tươi đẹp này chẳng ngờ lại có loài sinh vật
to lớn hung dữ như vậy. Thân cao hơn trượng, khắp mình đều có vảy
cứng như sắt, đầu hổ có sừng, cặp mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí,
phía sau còn có hai cái đuôi như độc xà đang uốn éo không ngừng tỏa
ra hắc quang. Bốn chân cuồn cuộn bắp thịt, hai chiếc nanh dài cùng
hàm răng trắng nhọn chợt lóe ánh hàn quang, toát ra mùi tanh tưởi,
cái miệng đỏ au như chậu máu kì thực còn lớn hơn cả đầu đứa bé.
Nó gầm rống một tiếng thị uy rung chuyển cả cánh rừng rồi thoắt
cái bổ nhào về đứa bé, mắt thấy chắc chắn tiểu tử kia sẽ bỏ
mạng nơi rừng hoang này rồi, giữa thiên địa sắp xảy ra cảnh săn mồi
ghê rợn.

Đúng lúc đó không cảnh xung quanh đột nhiên ngừng lại, vạn vật như ngừng hô
hấp. Phảng phất như thiên địa đều đông cứng lại, bên cạnh đứa bé không
biết tự lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh. Chỉ thấy người đó hữu thủ
vung lên, thanh quang phút chốc rực sáng, một hình thái cực đồ ấn
xuất hiện, ẩn ước ánh kim quang nhanh chóng bao trùm toàn thân con
hung thú.

Vẫn biết sống chết tùy duyên nhưng ta không nỡ nhìn đứa bé này chết thảm như
vậy. Một ngàn năm tu luyện không lẽ tu tiên ai cũng phải trở nên vô tình lạnh
lùng sao? Thoáng qua trong thâm tâm y một dòng suy nghĩ như vậy.

“Thúc thúc, con quái vật đó, cứu... cứu Khiết nhi, Khiết nhi sợ”.

Vị thúc thúc này kì thật không phải ai xa lạ mà chính là Quỷ Lệ. Sau khi rời
khỏi bản nguyên không gian không rõ vì lí do gì mà y lại đến nơi này, dường
như có một thứ gì đó rất quen thuộc luôn mời gọi vậy.

Đứa bé hoảng hốt, mặt cắt không còn một giọt máu, quả nhiên đã bị dọa cho hồn
bay phách tán. Vừa lúc trông thấy có người như thấy được cứu tinh, liền hướng
về hắn cầu xin, tay nắm chặt vạt áo y. Quỷ Lệ lặng lẽ nhìn qua con
mãnh thú, chính xác mà nói là Yêu thú thì đúng hơn, bất quá trước
đây chỉ nghe Yêu thú xuất phát từ trong dãy Thập vạn Đại sơn nơi biên
thùy Nam Cương cằn cỗi, nguyên nhân gì lại xuất hiện tại nơi xa xăm
vạn dặm này? Hơn nữa tại một ngàn năm trước Thú Thần điều động
toàn bộ yêu thú tấn công Thanh Vân Sơn đã tạo ra một trường đại nạn
hủy diệt đối với thiên hạ, sau trận đại chiến Thú Thần tuy chịu
trọng thương nhưng đã thoát được cửa tử mà lui sâu về Thập Vạn Đại
San. Toàn bộ đội quân yêu thú như rắn mất đầu không còn chỉ huy đã
trở nên hoảng loạn, song bản tính hung bạo vẫn ngoan cường tấn công,
nhưng cuối cùng cũng bị nhân sĩ chính đạo quét sạch. Từ đó trở đi
không còn thấy bóng dáng yêu thú, ngay cả số tàn dư trong dãy đại
sơn cũng hoàn toàn bị hủy diệt trong trận hỏa hoạn hung liệt năm
nào. Thế nhưng giờ đây, trước mắt y là một con yêu thú thập phần
hung hãn, hơn nữa khác xa so với yêu thú ngày đó, nó mang thứ sát
khí nồng đậm khôn cùng. To lớn hung bạo như vậy, bất quá nếu đem so
với Thượng cổ Ma thú Hắc Thủy Huyền Xà thì cũng chỉ như một con
chó con mà thôi. Ánh mắt Quỷ lệ chợt lóe lên vi diệu, từ nãy y đã
cảm thấy khu rừng này có điều kì quái, bất quá suy nghĩ mãi không
ra, giờ đây y nhận thấy dường như cả khu rừng tươi tốt như vậy tuyệt
nhiên không có bất cứ một tiếng động nào của các sinh vật sống như
chim muông, dã thú, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Nguyên nhân
có lẽ do con súc sanh này, nhìn lại yêu thú, chỉ một khắc trước đó
nó còn hung mãnh dữ tợn là thế mà giờ đây toàn thân bất động như
tượng, nhìn kĩ lại có chút khôi hài, dường như đã bị năng lực vô
hình nào đó khống chế.

“Giờ nó không thể làm hại ngươi được nữa, tiểu hài tử, nhà ngươi ở đâu?”.
Giọng nói trầm ổn phát ra, Quỷ Lệ chăm chú nhìn đứa bé, chỉ thấy một hài tử
ước chừng sáu tuổi, đầu ba chỏm tóc kỳ thực rất đáng yêu, song thần tình
trên mặt đứa bé vẫn còn sợ hãi tột cùng.

Đứa bé vẫn còn thất thần, cả nửa ngày không nói lên lời. Đối với một
đứa trẻ như nó, sự việc quả thực quá kinh hoàng, việc dạo qua Quỷ
Môn Quan thật sự khiến nó sợ tới tim cũng nhảy ra ngoài. Chỉ một
chút nữa thôi nó đã không còn thấy ánh mặt trời nữa rồi, tròng
mắt rưng rưng bỗng chốc vỡ òa, nức nở khóc. Quỷ Lệ khẽ cau màu,
nhìn vào tình trạng đứa bé hiện tại khiến y như trông thấy mình năm
xưa, tại thôn Thảo Miếu, một đứa bé cũng đã khóc nức nở vì sợ
hãi và thù hận. Hắn lặng quay đầu qua hướng khác, cũng không gượng
ép gì, không gian lại yên ắng chỉ còn tiếng khóc của đứa trẻ. Sau
khi dần nguôi ngoai sự sợ hãi, đứa bé lau dụi mắt rồi từ từ định
thần lại, trong ánh mắt còn chút bàng hoàng. Nó từng nghe cha kể về những
người tu chân luyện đạo với những pháp thuật thượng thừa trăm ngàn năm, bất
quá chưa từng trông thấy, với nó điều đó thật xa vời tựa như tinh tú trên trời
cao không thể với tới. Một màn vừa rồi diễn ra quá nhanh nhưng cũng vừa
lọt vào mắt nó. Thật khó tin rằng mình vừa được chứng kiến pháp
thuật, trong lòng đối với Quỷ lệ bỗng càng thêm kính ngưỡng như thần tiên.
Đứa bé dần lấy lại hơi thở, hướng y đáp lời: “Con ở Vân Nha Thôn”. Sau đó
ánh mắt vô tình đảo qua con Yêu thú hung hãn, bất giác trong lòng
lại run lên vì sợ. Nó vội lui về phía sau lưng Quỷ lệ, tay vẫn nắm
chặt vạt áo y.

Quỷ lệ nhìn đứa bé một hồi, lát sau nói: “Được, ta đưa ngươi trở
về". Đứa bé gật đầu, ánh mắt biết ơn nhìn Quỷ Lệ sau đó chỉnh
sửa lại y phục, rũ hết bụi đất, vài chỗ vì vướng vào cành cây và
đất đá mà rách toạc, nhìn thật đáng thương. Hai người chuyển mình
hướng phía tây phiến rừng mà đi.

Sau khi Quỷ Lệ và Khiết nhi rời khỏi, bỗng chốc ngùn ngùn hiện ra
vô số yêu thú khác hình dạng thập phần kì dị tiến đến con yêu thú
xấu số khi nãy bị Quỷ Lệ khống chế. Thực ra Quỷ Lệ chỉ dùng pháp
lực tạm thời phong bế con yêu thú lại, một canh giờ sau sẽ tự động
hóa giải, đồng thời Đại Phạm Bát Nhã cũng đã thanh trừ toàn bộ
yêu lực của nó, hiện chỉ như con thú bình thường mặc dù hình dạng
kì thực to lớn, coi như tha cho nó một mạng. Chỉ có điều con yêu thú
dường như số mệnh đã hết, giờ khắc này bỗng từ đâu xuất hiện vô
số yêu thú hung hãn khác tiến đến, cùng xâu xé con mồi. Bọn yêu thú
này quả thực man rợ, từng cùng là một giống vậy mà giờ đây không
ngần ngại thanh toán nhau.


Trên đường trở về Vân Nha thôn, Quỷ lệ im lặng cứ như vậy mà đi, cũng
không có ý muốn hỏi han gì cùng đứa bé tên Khiết nhi, bầu không khí cũng
như thế mà trở nên u ám. Bỗng nhiên thần sắc Khiết nhi thoáng chốc thay đổi,
tựa như điểm lại trong tâm trí sự việc vừa rồi, trong ánh mắt long lanh lại
thêm chút vi diệu, có chút kích động, dường như tâm trí nó đã hoàn
toàn bị lấp bởi pháp thuật nọ, ngay cả sinh tử gần kề vừa rồi
cũng đã mau chóng quên đi. Những biểu cảm đó tuyệt nhiên không thoát khỏi
mắt Quỷ lệ, mục quang lay chuyển nhìn Khiết nhi nói: “Sau này lớn lên nếu
ngươi yêu thích và chúng ta có duyên gặp lại, ta sẽ dạy ngươi vài pháp thuật”.
Quỷ lệ vốn thâm trầm không muốn nói nhưng có lẽ do vừa rồi trông
thấy Khiết nhi có phần giống mình năm xưa nên có chút đồng cảm, tựa
vậy mà có cảm giác thân thiết một chút nên bèn nói vậy. Khiết nhi
miệng há to dường như không tin vào tai mình vừa rồi Quỷ lệ lại nói thế, bất
ngờ nhảy cẫng lên không kìm được vui mừng nói: “Thật...thật sao? điều thúc
thúc nói là thật sao? Con thích, con muốn học pháp thuật như thúc thúc”. Quỷ
lệ thấy đứa bé vui mừng như vậy cũng thấy cao hứng hơn, khóe miệng hơi
cười, liền gật đầu. Trong lòng vui sướng, Khiết nhi vừa đi vừa nhảy chân sáo
dẫn Quỷ lệ về thôn.

Khi đưa hài tử Khiết nhi này về đến thôn trang thì đã thấy hai phu phụ trung
niên chạy đến khóc lóc ôm chầm lấy hài tử. Nam trung niên kia dáng người
nhỏ mảnh, gầy guộc, đầu đã bạc nhiều. Còn trung phụ cũng tương
đương, ngược lại thần sắc nhợt nhạt dường như có bệnh, hẳn là hai
người đã vô cùng vất vả.

Thì ra họ là cha mẹ của Khiết nhi vì không tìm thấy con đang lo lắng không
biết làm sao. Đứa bé Khiết nhi này cũng thông minh cứ líu lô kể: "Con muốn
bắt thỏ để cha nấu cháo dưỡng bệnh cho mẹ nên đã đuổi theo con thỏ
vào sâu trong rừng” nói đoạn giơ con thỏ lên, sau đó tiếp “rồi con gặp
một con thú kì lạ vô cùng đáng sợ, may mà có thúc thúc tốt bụng cứu
con." Vừa nói vừa chỉ vào Quỷ lệ, mặt tươi cười khôi ngô.

Lúc này hai người họ mới nhìn lên và khóc lóc cảm ơn Quỷ Lệ: “Đa tạ vị huynh
đệ đã xuất thủ tương cứu Khiết nhi, chúng tôi cảm kích vô cùng, đại ân đại đức
của huynh đệ không có gì báo đáp cho đủ. Xin nhận chúng tôi một lạy”. Vừa nói
hai phu phụ liền định quỳ xuống hướng Quỷ lệ thi lễ. Không đợi cho hai người
họ kịp hành động, Quỷ lệ đã liền đưa tay đỡ lại, khẽ cười lắc đầu nói:
“Hai vị bất tất phải bận tâm, chỉ là chuyện nên làm mà thôi, mau mau đứng dậy”

Hai vợ chồng cảm kích, thấy Quỷ lệ từ tốn điềm đạm cũng sinh lòng quý mến,
liền nhất mực mời Quỷ lệ ở lại dùng cơm. Với những người thôn trang phúc hậu
này thực sự làm chàng hồi tưởng lại quãng thời gian niên thiếu của cậu bé
Trương Tiểu Phàm ngày nào. Hơn nữa đứa bé Khiết nhi này thực rất đáng yêu cứ
nũng nịu đòi thúc thúc ở lại làm chàng không thể từ chối.

Nhưng sau khi cảm xúc qua đi, Quỷ Lệ bỗng cảm giác kì lạ, quanh thôn trang này
dường như có luồng linh khí rất đặc biệt, hơn nữa lại có chút gì đó hơi giống
với Bản nguyên lực của mình, thực làm cho người ta khó hiểu nổi.

"Thúc thúc đi cùng con." tiếng nói của Khiết nhi làm Quỷ Lệ chợt tỉnh lại.

Thấy mình hơi thất thố bèn ôm quyền thi lễ với đôi vợ chồng thôn quê này:
"Quang cảnh nơi đây thật yên bình, xin đại huynh, đại tỷ bỏ qua. Tại hạ phương
danh Tiểu Phàm xin hỏi đại huynh, tỷ xưng hô thế nào?"

Trung niên nam tử tươi cười đáp lời: "Tôi tên Khiết Lang, còn đây là vợ tôi.
Tiểu phàm huynh đệ không chê cứ gọi ta là khiết ca và khiết tẩu là được"

Quỷ lệ ôm quyền: "Vậy tiểu đệ không khách sáo." Đối với những người dân
thôn trang mộc mạc bình dị như vậy khiến hắn cảm thấy rất đỗi quen
thuộc, có lẽ, năm xưa một đứa bé cũng từng có một gia đình ấm áp
như thế này.

Căn nhà của phu phụ Khiết ca được dựng giữa một bãi đất dựa vào
ngọn núi, bên trái là một tiểu khê đang róc rách chảy, phía bên
phải có mấy luống hoa màu, hiển nhiên là do vợ chồng họ gieo trồng.
Trước cửa nhà có treo một vòng dây đầy tỏi, có lẽ là để xua đuổi
tà ma.

Khi tiến vào trong căn nhà thấy mọi vật bài trí thật đơn giản, tường vách bằng
gỗ ngô đồng, đồ đạc hầu hết chỉ toàn đồ bằng tre giản dị càng làm cho Quỷ Lệ
thấy ấm lòng. Nhưng lúc này ánh mắt y đột ngột bị thu hút bởi một vật kì dị có
vẻ bằng kim loại được để ở góc bếp. Hắn hiếu kỳ tiến lại xem, Khiết ca thấy
vậy bèn cười nói: "Vật đó là ta hai năm trước trong lúc đi săn vô tình nhặt
được nên mang về cho Khiết nhi chơi, Tiểu Phàm huynh đệ có hứng thú sao?
Nếu đệ thích ta có thể…”

Quỷ lệ cảm thấy hơi xấu hổ tự trách bản thân vô ý, nghe đến đó liền xua
tay: "Đại ca, chỉ vì đệ thấy nó hình dáng kì lạ nên hiếu kì thôi. Phải rồi
Khiết ca, quanh đây có thị trấn nào không vậy?"

Khiết ca ngồi xuống ghế cạnh mộc bàn giữa phòng, tay rót ấm trà từ từ
nói: “Có đấy, nhưng thị trấn gần nhất cũng cách đây hai ngày đường, thôn trang
này là do tổ tiên ta tránh nạn một ngàn năm trước mà đến đây lập ra nên có
phần tách biệt với các nơi khác.” Nói đoạn hướng Quỷ lệ hỏi: “Sao vậy,
đệ muốn ra ngoài mua đồ vật sao?”

Quỷ lệ cười khổ nói: “Không giấu gì đại huynh, đệ cũng có chút
việc cần xử lí, thuận tiện nên hỏi thăm thêm mà thôi”.

Khiết ca bật cười, tâm tư mộc mạc chân thành nói: “Vậy đệ ở lại
dùng cơm, cứ việc nghỉ ngơi tại đây. Qua ngày mai ta dẫn đệ đi vào
thị trấn".

Câu chuyện cứ vui vẻ diễn ra.

Cho đến khi đêm xuống, khi cha con Khiết nhi đều đã đi ngủ. Quỷ Lệ theo lẽ
thường nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có luồng ánh sáng xẹt qua. Mắt y bừng
sáng, không rõ chuyện gì bèn ngồi dậy rồi bước đến nơi để miếng kim loại đã
thấy hồi chiều. Đêm nay là đêm rằm, ánh trăng chênh chếch qua khe cửa vô tình
làm nổi lên những đường vân vàng càng tăng thêm vẻ kì bí của miếng kim loại
đó.

Quỷ lệ khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên thứ cảm giác kì diệu. Thật lạ,
miếng kim loại này không rõ tại sao lại đem đến cho hắn một cảm giác vô
cùng thân thiết. Nghĩ đến đây y thử dùng lực lượng bản nguyên xâm nhập vào
miếng kim loại. Thì đúng lúc này đột nhiên cả người cứng đờ, không chỉ tay
chân mà ngay cả lực lượng cơ thể cũng bị chia cắt khống chế, không thể đưa ra
bên ngoài được. Bỗng nhiên lúc này miếng kim loại từ từ bay lên cao, một
luồng ánh sáng bao trùm lên người Quỷ lệ. Dường như cùng lúc có tiếng phạn
ca cổ xưa ngâm xướng, như thiên địa hô ứng, phảng phất có uy nghiêm vô hạn.

“Đây là đâu? Tại sao lại giống bản nguyên không gian của ta như vậy. Không
phải, không gian này còn đậm đặc và ổn định hơn rất nhiều, trình độ này thật
vượt quá sự tưởng tượng của ta” Quỷ Lệ thất kinh không tin vào những gì
mình thấy, bên trong ánh sáng kì bí dường như có gì đó đang biến hóa khôn
lường.


Tru Tiên Ngoại Truyện - Chương #2