Người đăng: ntc299
Trong màn đêm của thành phố New York, một tia chớp đỏ phóng ngang qua những
con đường, kỳ lạ ở đây là nó có thể đi xuyên mọi vật thể mà nó chạm tới, và
đốt cháy mọi thứ xung quanh với một sức nóng cực lớn, nó biến cả con đường
thành những biển lửa, thiêu đốt mọi thứ, kể cả con người gần đó. Robert không
để ý những điều này, chỉ biết lao thẳng về phía trước và gào thét như một con
dã thú bị thương và vang vọng khắp khu vực gần đó.
Một lát sau, Robert chạy đến trước cửa công ty và phóng trực tiếp vào bên
trong, nếu như có ai đứng gần đó thì sẽ thấy tất cả các tầng của công ty bỗng
nhiên bốc cháy một cách kỳ lạ, cửa kính các tầng vở vụn thành từng mảnh. Chạy
lên sân thượng, Robert dừng lại một chút, rồi từ trên sân thượng chạy xuống,
đúng, là từ trên sân thượng chạy thẳng xuống chứ không phải theo từng tầng
chạy xuống. Robert chạy theo một hướng khác, đích đến của con đường đó là bệnh
viện XXX, theo cậu nghĩ, thì sáng nay xảy ra vụ tấn công, một người bị thương,
một người chết, giờ này là 7h đêm, chắc đã được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Trong bệnh viện, khu nhà xác, nơi mà con người cho rằng là nơi đáng sợ nhất,
bởi vì khu vực này đặt những xác chết trong một căn phòng đen tối, hơi lạnh
xung quanh, khiến cho ai bước vào đây đều phải rùng mình vì cái không khí u ám
đến nỗi phải thấy ác mộng khi nằm ngủ. Robert đến khu nhà xác và lật những tắm
chăn màu trắng bao trùm cả xác chết, hết cái xác này đến cái xác khác, cậu lật
tung cả phòng để tìm kiếm, và cuối cùng cậu dừng lại trước cái xác gần bên cửa
sổ, ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt đầy trắng xám của cái xác. Robert đứng
bên cái xác rất lâu rất lâu, lâu đến đâu, đến cả cậu cũng không biết nhưng chỉ
biết là khi cậu rời đi thì mặt trời đã bắt đầu lên, tất nhiên là cậu cũng mang
theo cái xác đó, tại sao lại mang theo cái xác ư, vì đây chính là cái xác của
mẹ cậu - Amelia, điều này chứng minh những điều cậu thấy trên TV là thật.
Robert quay trở lại căn nhà và mang theo thi thể của Adison, cậu chạy đến một
nghĩa trang cách đây vài cây số, và chôn họ ở nơi đây. Vài tiếng đồng hồ sau,
khi mặt trời lên cao, thì cậu đã chôn cất cho họ xong, cậu chôn cất rất lâu,
phải mất vài tiếng để làm xong việc này, ngôi mộ cũng rất đơn giản, chỉ là bào
một miếng gỗ rồi dựng lên thôi, vì nhà cậu giờ đây đã bị cậu săn bằng thành
bình địa nên chẳng có tiền để mà làm tốt hậu sự cho họ. Robert cũng đã từng
nghĩ đến sẽ đi cướp ngân hàng hoặc vào những cửa hàng để mà cướp hoặc là đe
dọa bọn họ phải làm theo những gì mình yêu cầu, nhưng rốt cuộc thì cậu đã
không làm. Cả cuộc đời cha mẹ cậu chưa bao giờ làm những việc xấu, nên sau khi
chết thì cậu cũng không muốn phải mang những thứ phạm tội để chôn cất họ, nó
sẽ làm cho linh hồn của họ càng thêm vấy bẩn.
Chôn cất xong, Robert ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ một cách mệt mỏi, đúng thế,
cậu rất mệt, không phải mệt mỏi về thể xác mà mệt mỏi về tinh thần, thử hỏi
trong một đêm mà mất đi cả 2 người quan trọng nhất của mình thì ai mà chịu cho
nổi, đã thế còn là đứa trẻ 12 tuổi nữa chứ, mặc dù Robert chỉ chung sống với
gia đình này trong một thời gian ngắn, không phải nói là rất ngắn, nhưng ít
nhất cậu cũng nhận được tình thương mà kiếp trước cậu chưa từng cảm nhận được,
dù sao thì kiếp trước cậu cũng là trẻ mồ côi.
Một lát sau, Robert đứng dậy và rời khỏi nghĩa trang, đi được vài bước thì cậu
bỗng dừng lại " Đúng rồi, còn Infinity Gauntlet, còn Time Gem, mình có thể
quay ngược thời gian để cứu ba mẹ" Nghĩ đến đây, Robert phóng về nhà và lục
chiếc cặp của mình
"Đâu rồi? Đâu rồi? Rõ ràng là để trong đây mà?"
"Cậu đang tìm nó sao? Chiếc găng tay này à?"
Nghe được giọng nói, Robert quay phắt người lại " Ai đó?"
" Là ta" Bỗng một chiếc vòng hiện ra, nó to dần lên, và khi nhìn qua đó thì sẽ
thấy đó là một vùng không gian khác, nó giống như một cánh cửa vậy, nó kết nối
từ 2 nơi khác nhau. Trong cái vòng đó xuất hiện một ông già mặc bộ quần áo hết
sức kỳ lạ ( vào xem đi, khỏi miêu tả
http://marvel.wikia.com/wiki/Yao_(Earth-616) ). Trên tay của ông ta chính là
Infinity Guantlet.
" Ông là ai? Tại sao lại lấy đồ của tôi? Tôi đề nghị là ông phải trả đồ lại
cho tôi "
" Cậu không cần biết ta là ai? Điều cậu cần biết là ta sẽ không để cho cậu
thực hiện điều đó đâu "
"Điều gì? Mà chuyện đó có liên quan gì đến ông không, ông trả lại đồ cho tôi
ngay"
" Hả? Cậu đang hỏi ta là điều gì sao, không phải là cậu muốn dùng thứ đồ này
để quay ngược thời gian cứu cha mẹ mình à?"
"Thế thì sao? Nó cũng không liên quan đến ông, trả găng tay lại cho tôi"
" Sao lại không liên quan, điều cậu đang muốn làm, nó sẽ làm thay đổi cả trật
tự thời gian đấy, nó sẽ khiến cho thời gian bị đảo lộn, và có rất nhiều phiền
phức sẽ xảy ra,và ta sẽ không cho điều đó xảy ra đâu, cậu bé ạ"
" Tôi không quan tâm đến điều đó, nếu ông không đưa thì tôi phải dùng nắm đấm
để lấy vậy"
"Ồ! Cậu định đánh ta sao??" Lão già giống như nghe được một truyện thú vị gì
đó, có hứng thú đánh giá Robert. " Muốn giành lại sao, vào đây, đánh trúng
được ta, ta trả cho cậu"
Nghe vậy, Robert cũng không thèm nhiều lời với ông ta, sử dụng Super Power,
trong tích tắc cậu xuất hiện ngay trước mặt ông ta, nắm đấm mang theo kình khí
đấm thẳng vào mặt ông ta. Lão già giơ một ngón tay lên, chỉ nhẹ vào không gian
một phát, cả vùng không gian bị đảo lộn, xoay ngược lại, Robert không kip đề
phòng bị rơi thẳng xuống dưới, lão già bỗng biến mất, xuất hiện ngay trước mặt
của Robert, giơ tay đánh 1 chưởng thẳng vào bụng của Robert, nhưng điều kì lạ
ở đây là thân thể của Robert không bị sao, nhưng linh hồn của cậu ta lại bị
trục xuất ra khỏi cơ thể và bay thẳng vào một vùng không gian khác ( ai coi
phim rồi thì chắc biết nhỉ ).
" AAAAAA" Robert hét lên trong sự sợ hãi, linh hồn cậu bị cuốn theo chiều
không gian và bay thẳng, đi xuyên qua nhiều không gian khác nhau, ở đâu cậu
cũng chứng kiến nhiều thứ mà cậu lần đầu tiên mới thấy, mặc dù trong phim cũng
có mấy cảnh này nhưng mà lúc thấy thật thì thật sự rất rung động và cũng rất
đáng sợ, thử nghĩ đi, đang yên đang lành tự nhiên bị lạc vào vùng không gian
khác không sợ mới lạ đó. Linh hồn của cậu cứ tiếp tục bj cuốn đi, và càng ngày
cậu càng yếu đi, linh hồn của cậu đang bị mài mòn. Trong lúc Robert sắp thiếp
đi, thì một giọng nói vang lên
" Còn đánh tiếp nữa sao, với sức mạnh hiện giờ của cậu thì có trăm năm nữa cậu
cũng sẽ không lấy được đồ của cậu đâu "
Robert cố gắng mở to mắt và ráng nói " Tôi.. thua..rồi, mau... đưa tôi
quay...về"
Lão già nhìn Robert một chút, rồi giơ tay lên, mở rộng bàn tay ra rồi nắm chặt
lại, cả vùng không gian bỗng dưng biến mất, khi Robert tỉnh lại thì đã thấy
mình đứng như chỗ cũ, chẳng có gì thay đổi cả, dường như mọi thứ chỉ là giấc
mơ, nhưng mà cậu ta biết những điều này là sự thật và ông già này rất mạnh.
Đến đây thì cậu còn không biết ông này là ai thì chứng tỏ bao nhiêu năm đọc
truyện Marvel bỏ phí rồi.
" Ông là The Ancient One đúng không?"
Ancient One có chút ngạc nhiên " Ồ! Cậu biết ta là ai sao, chưa có người nào
từng biết ta thì làm sao cậu biết ta được nhỉ?"
"Điều này không cần ông quan tâm, tôi chỉ cần ông biết khi nào ông trả tôi cái
găng tay "
"Đến khi nào mà cậu có thể khống chế sức mạnh và đủ năng lực để điều khiển
chiếc găng tay này, quan trọng nhất là khi mà cậu có thể thay đổi được mọi
thứ, kể cả thời gian bằng chính năng lực của mình, thì ta sẽ trả cho cậu"
" ĐỪNG ĐÙA VỚI TÔI, biết khi nào thì tôi mới đạt được sức mạnh cỡ đó cơ chứ,
mà tôi cũng không dám tin ông, ai biết ông sẽ dùng chiếc găng tay này để làm
gì"
" Yên tâm đi, ta sẽ không dùng đâu, bằng cả danh dự của ta, là một phù thủy
tối thượng ta sẽ biết làm gì, ta đi đây, à còn một điều nữa, người mà giết cha
mẹ cậu có vẻ là bọn trong Hydra gì đó, ta nghĩ điều này sẽ giúp ích cho cậu"
Nói xong, cũng không đợi Robert trả lời, Ancient One mở một vòng tròn ma
thuật, đi vào đó và biến mất.
" Hydra sao?" Nghe được cái tên này, con ngươi của Robert có chút co lại,
Robert đứng dậy, phủi quần áo, nhìn lên trời " Thì ra là bọn mày, yên tâm đi,
tao sẽ tìm ra tụi mày và giết hết để tế linh hồn cho ba mẹ tao, tao thề đấy"
Khuôn măt của Robert lúc này đầy sự băng lãnh và khát máu, Robert xoay người
rời đi khỏi nơi này.
Tây Tạng, trong một căn nhà. Ancient One đang tiếp tục công việc hằng ngày của
ông ta, là ngồi thiền. " Lạ nhỉ, tại sao lúc nãy cậu ta không sử dụng sức mạnh
lúc trước nhỉ, hay đó chỉ là sự trùng hợp" Ancient One lẩm bẩm một tiếng rồi
nhắm mắt tiếp tục ngồi thiền.