Cái Chết Của Adison Và Amelia.


Người đăng: ntc299

"Reng"

"Rốt cuộc cũng kết thúc buổi học, cực như con chó đực, haizz"

Robert thở dài ngán ngẩm từ lớp học đi ra " Có lẽ phải làm cái gì cho bớt chán
thôi, hay là chạy vài vòng quanh New York chơi nhỉ, dù sao thì mới có Super
Power, phải chạy vài vòng thử nghiệm mới được". Robert chạy thật nhanh ra khỏi
trường, max tốc độ, trên con đường New York nếu để ý thì sẽ thấy một tia chớp
vàng xoẹt qua, thổi bay mọi thứ xung quanh, người đi đường xung quanh chỉ thấy
một cơn gió cực mạnh thổi qua.

Robert chạy hết tốc lực với cảm giác sảng khoái, nhưng trong lúc sảng khoái
tận hưởng sức mạnh của mình thì cậu không biết có một ánh mắt luôn nhìn cậu,
theo dõi từng cử động của cậu, một ánh mắt của vị Thần, đúng là một vị Thần,
ánh mắt chứa đầy sự cơ trí của một bậc trí giả, cũng chứa đựng một thứ gì đó
mà khó có thể nhận biết, nó thần bí, đen như lỗ đen vũ trụ, nhưng cũng hiện
lên ánh sáng có thể nhìn thấu tất cả, linh hồn, cái chết, sự sống, dường như
bất cứ thứ gì đều không thể tránh được sự xuyên thấu của ánh mắt này, ánh mắt
nắm bắt và làm chúa tể tất cả, đúng, ông ta là TOAA, người đàn ông đang khoác
lên mình một bộ áo choàng trắng, đứng trên cùng bậc thang của Paradise ( Thiên
đường), nơi ranh giới của sự tồn tại, ngăn cách mọi thứ. TOAA đứng trên đó và
nhìn xuống vũ trụ dưới cùng bậc thang.

Từ khi TOAA đưa Robert đến vũ trụ của mình thì đã bắt đầu theo dõi cậu từ lúc
mà cậu uống lọ huyết thanh, kể cả lúc mà cậu biến đổi ADN trong cơ thể, ông ta
đều có thể nhìn rõ ràng " Có vẻ như cậu còn đang vui vẻ nhỉ, vậy thì ráng mà
tận hưởng sự vui vẻ này đi, trong tương lai sau này cậu sẽ không thể tận hưởng
được như thế này đâu, cuộc sống chẳng bao giờ hoàn mĩ cả, nó giống như một con
dao hai lưỡi vậy, nó ban cho cậu cuộc sống tốt đẹp, nhưng nó cũng đem đến
những điều bất hạnh cho cuộc đời cậu, hãy để cho ta xem thử, cậu rốt cuộc
trưởng thành đến mức nào, ta chỉ ban cho cậu cơ hổi, nhưng không ban cho cậu
cuộc sống, cố gắng mà sống sót nhé con trai" Nghĩ đến vậy, TOAA đứng một hồi
lâu, rồi biến mất trong sự tĩnh lặng đang sợ của vũ trụ.

Màn đêm buông xuống, những căn nhà cao tầng bật điện sáng trưng, thành phố bây
giờ thật đẹp, lãng mạng. Sau khi chạy vài trăm vòng đến trời tối thì Robert
mới chịu về nhà.

"Phù, rốt cuộc cũng về đến nhà" Robert đứng trước cửa nhà, định đi vào thì
nghe thấy tay cầm cửa bị phá hủy, con ngươi Robert xoẹt qua tia ánh sáng, cậu
nhẹ nhàng mở cửa, bước vào nhà, mọi thứ xung quanh nhà đều bị lật tung, vung
vãi khắp nơi, trên bàn còn dính chút máu, thấy thế, Robert đi tới gần thì thấy
một người đàn ông đang nằm trên đất với máu đang chảy từ trên đầu của ông ta,
nhìn thấy khuôn mặt của ông ta thì Robert như chết lặng, con ngươi trợn lên
với vẻ khó tin, vì người chết là bố của mình - Andison.

Robert quỳ xuống, hai tay nắm lại thành nắm đấm, ngửa mặt lên trời, hét lên
trong tuyệt vọng "AAAAAAAAAAAAA" xung quanh Robert hiện lên một vùng từ trường
chấn động, khiến cho mọi thứ xung quanh bị thổi bay, tạo thành một cơn lốc
xoáy và phân hóa thành những phân tử lít nha lít nhít, xoay quanh Robert, vùng
từ trường tiếp tục lan tỏa ra 1 km và biến tất cả thành bình địa, chỉ còn lại
cái xác của Robert. Tại khu vực Tây Tạng, ở trong một căn nhà không bắt mắt gì
mấy, một ông già đang ngồi thiền trên không trung, không gian xung quanh chứa
đầy những sợi xích màu xanh lam, xoay quanh ông ta tạo thành một vòng tròn ma
thuật bao phủ ông ta, bỗng nhiên ông ta mở to mắt ra với vẻ mặt nghi hoặc "
Dark Phoenix, không đúng, đây không phải là sức mạnh của Dark Phoenix, là con
người, không thể nào, sức mạnh của con người không đủ mạnh để phân hóa mọi vật
thành phân tử, có điều gì đó đang xảy ra, mà thôi, đây không phải là việc của
ta" Nói xong, ông già nhắm mắt lại và tiếp tục ngồi thiền.

Quay lại căn nhà, sau khi hét xong, Robert gục đầu xuống, môt giọt nước mắt từ
trên má lăn xuống, lấy tay vuốt mắt của bố mình, rồi đứng dậy " Dad, yên nghỉ
đi, con sẽ tống chúng vào ngục, để an ủi linh hồn của người" Dù sao thì kiếp
trước Robert cũng chỉ là một người bình thường thôi, cũng không phải là ác
nhân gì, vẫn còn bị sự lương thiện chi phối.

"Đúng rồi, Mom đâu rồi" Đang định xoay người đi tìm thì bỗng trên TV có thông
tin" Xin thông báo, hiện tại công ty XXX vừa nãy bị tấn công bời một lũ người
khủng bố và hiện giờ chúng đang bị truy nã trên đường New York, theo thông tin
hiện giờ thì có một người chết, một người bị thương, còn mọi người thì đều an
toàn.." Nghe bản tin trên TV, Robert có chút nhíu mày, nhìn lại thì thấy trong
TV một người phụ nữ xinh đẹp, đang nằm trên đất, máu chảy ra xung quanh, khuôn
mặt đầy sự kinh hoảng, chết không nhắm mắt. Robert híp mắt lại, tới gần TV và
xem kỹ khuôn mặt, thì bỗng xoẹt một phát, một tia chớp vàng hiện ra, men theo
con đường đến công ty XXX, phóng thẳng đến, vừa chạy Robert vừa hét, khuôn mặt
đầy sự kinh hãi " NO, NO, NO, chắc không phải mẹ đâu nhỉ, mong mẹ bình yên,
con xin mẹ đấy, ba đi rồi, con không muốn mất ai nữa đâu, PLEASE, PLEASE,
MOMMMMMMM, nếu mà mẹ tao bị gì thì tao sẽ giết hết chúng mày, LŨ CHÓ" Con mắt
của Robert đỏ rực như máu, dòng huyết lệ chảy từ mắt rơi xuống mặt đất, thành
những đóa hoa thật đẹp, nhưng cũng thật là buồn, Robert phóng hết tốc lực,
quần áo bị sự ma sát không khí cháy thành mảnh vụn, cả cơ thể cậu cũng bị ngọn
lửa nuốt chửng, tia chớp vàng càng ngày càng thay đổi màu sắc biến thành một
màu đỏ rực như máu, nổi bật trong màn đêm của thành phố New York.


Trọng Sinh Làm Sentry - Chương #6