Một Ấn Đập Bay!


Người đăng: tieubaihoai

Yên tĩnh!

Một mảnh yên tĩnh!

Thật lâu sau, một tên đệ tử mới từ chấn kinh giật mình tỉnh lại, sau đó khẽ
nuốt một ngụm nước bọt mộng bức nói:

"Đây là Tùy Phong? Từ lúc nào Tùy Phong trở nên kiêu ngạo như vậy? Có nhầm lẫn
gì đó hay không a?"

"Không phải Tùy Phong thì là ai? Ngươi cho rằng có thể giả mạo được hay sao?
Bất quá Tùy Phong ta biết hẳn là không thể nào dũng khí như vậy được đi?"

Lại một tên đệ tử khác một lời khẳng định, trên mặt vẫn còn có chút khó tin,
mặt mày tràn đầy tia choáng.

Xung quanh đó tụ tập không ít đệ tử, vốn là đến xem trò hay, bất quá lại chứng
kiến một cảnh còn hay hơn dự định, tiếp theo đây, không biết sẽ phát sinh sự
việc gì, dù sao Kiêu Tần danh tiếng không phải nói chơi, bị xem thường như chó
một dạng như vậy, không biết sẽ đối với Tùy Phong làm cái gì.

Mấy con chó?

Kiêu Tần bên kia, lúc này vẫn chưa hết ngỡ ngàng, ánh mắt ngập tràn bối rối,
nhất thời không biết ứng sao cho phải, một bộ đạo mạo chỉ sợ không thể giữ
được, bất quá trước mặt vẫn còn người đẹp, Kiêu Tần mặt mày tuy đều tức muốn
xanh cỏ nhưng là vẫn miễn cưỡng kìm nén, một bộ âm trầm cười gằn nói:

"Tùy Phong, ngươi hẳn là biết mình đang nói chuyện với ai?"

"Phải, Tùy Phong ngươi điên rồi đúng không? Hay là hận mình sống quá lâu rồi?
Tần ca ngươi cũng dám lăng mạ?"

"Nhanh quỳ xuống xin lỗi Tần ca, nếu không ngươi đừng hòng bình yên rời khỏi
đây!"

"Phải, nếu không hôm nay liền phế ngươi cũng không phải không thể."

Phía sau mấy tên ngoại môn đệ tử đi theo Kiêu Tần nhao nhao lớn tiếng nói, một
bộ hung hăng như muốn làm thịt Tùy Phong ngay tức khắc để lập công vậy.

Vương Bàn cả người hơi run, sắc mặt có chút tái xanh, trong lòng thầm mắng Tùy
Phong không thôi:

"Tùy Phong tên khốn ngươi không nói ít đi một chút được hay sao? Bản đại gia
muốn chết cùng ngươi rồi a!"

Đào Nguyệt một bên sắc mặt hơi khó xử, hàm răng ngọc cắn chặt không biết làm
sao, nhìn theo tình hình thì có vẻ bên kia Kiêu Tần thân thế không hề bình
thường, chỉ sợ lần này nàng đem rắc rối đến cho Tùy Phong mất rồi.

"Không có việc gì phải lo, chỉ là mấy tên tiểu cẩu ăn no thích gây rối mà
thôi, tiện đường ngang qua đây dạy dỗ cho chúng một chút cũng tốt."

Dường như đoán được suy nghĩ của Đào Nguyệt, Tùy Phong cười cười bình thản
nói, thần thái thong dong tiêu sái không lo ngại cái gì.

Kiêu Tần bọn này đã muốn gây chuyện thì hắn cũng không thể bỏ đi được, bây giờ
chỉ là lần đầu mà thôi, về sau biết đâu lại thêm ra mấy cái Kiêu Tần thì làm
sao?

Thôi thì Tùy Phong lấy Kiêu Tần làm đá lót đường, một cái giết gà dọa khỉ cũng
tốt, về sau lại ít đi mấy cái não tàn đến gây phiền phức.

"Tùy Phong, ngươi bớt nói một chút cũng không chết a!"

Vương Bàn cơ hồ muốn lệ rơi đầy mặt, khổ sở quay sang nói với Tùy Phong, không
biết Tùy Phong lấy đâu ra tự tin để nói mấy lời này, bất quá nếu thật thì
không sao, bằng không thì hôm nay thật bị phế luôn không chừng.

Tùy Phong chỉ nháy mắt ra hiệu Vương Bàn yên tâm, mấy tên này bất quá chỉ là
một cái phất tay mà thôi, Vương Bàn tâm ý hắn hiểu, nhưng là lúc này để cho
Vương Bàn nhìn thấy một chút thực lực của hắn cũng tốt.

Bên kia Kiêu Tần mặt mày lúc trắng lúc xanh, da mặt nóng bừng cơ hồ tỏa ra
nhiệt, Tùy Phong lời nói là bực nào phạm vào sự tự tôn của hắn, Kiêu Tần trong
lòng thề, hôm nay không phế bỏ Tùy Phong thề không họ Kiêu.

"Tùy Phong, cho ngươi uống rượu mừng không muốn, ngươi lại muốn uống rượu
phạt, được lắm, hôm nay bản công tử không phát một chút uy thì ngươi không
biết trời cao đất rộng."

Kiêu Tần trong mặt lóe lên một đoàn âm vụ chi sắc, hàm răng nghiến chặt muốn
phát ra tiếng ma sát.

Quản chi là trước mặt Đào Nguyệt ở đây, bây giờ hắn phế đi Tùy Phong, để xem
cô nàng này còn có gì muốn đi theo hắn, Kiêu Tần trong lòng cười lạnh hung ác.

"Nha, ta thật là sợ đó nha?"

Tùy Phong làm bộ hết hồn, mặt mày sợ hãi hít thở dồn dập, bất quá diễn vẫn là
có chút cạn, mặt mày vẫn không có mất đi sự hèn mọn vốn có, ngược lại giống
như đang trêu tức Kiêu Tần một dạng, không khỏi làm Kiêu Tần nội tâm muốn nổ.

Đào Nguyệt cũng cười khổ trong lòng, Tùy Phong tên này thật đủ vô sỉ.

Làm bộ xong, Tùy Phong lại cười cười phong kinh vân đạm hời hợt nói tiếp:

"Bất quá nha, Tùy Phong ta xưa nay rất thích uống rượu độc giải khát, ngươi có
ngon đến một phát ta xem nào, để xem hôm nay ai phế ai?"

Yên tĩnh!

Lại một mảnh tĩnh mịch!

Quá kiêu ngạo!

Quá hung hăng!

Quá trâu bò!

Đó là trong lòng của mọi người lúc này suy nghĩ, thật không biết Tùy Phong nói
thật hay giả, nhưng có lẽ đây là dấu hiệu Tùy Phong muốn chiến với Kiêu Tần?
Không phải cũng phải chiến, nếu là Tùy Phong không chiến, thì Kiêu Tần cũng
chắc chắn không tha cho Tùy Phong, sỉ nhục hắn từ đầu tới giờ làm sao hắn chịu
được?

"Tốt, tốt, tốt lắm!"

Kiêu Tần lúc này phẫn nộ đến cực điểm, hai tròng mắt sợ đều nứt ra, tựa như ác
ma một dạng, hơi thở vì tức giận cũng vì đó mà nặng nề hẳn lên, một hơi nói
liền ba tiếng tốt.

"Hôm nay bản công tử không phế ngươi không được, không cho ngươi biết một chút
cái gì đau đớn thì ngươi không biết sợ."

Kiêu Tần âm lãnh bộ mặt nói, sau đó không muốn miệng lưỡi với Tùy Phong nữa,
chỉ sợ vác thêm nhục vào người, bộ mặt của hắn hôm nay bị Tùy Phong hủy hết,
nếu không làm chút gì chỉ sợ sau này mặt mũi hắn mà phía trên gia gia hắn cũng
vì hắn mà mất hết, vì thế Kiêu Tần lúc này thật sự ra tay.

Tuyệt Lãng tông quy củ nghiêm ngặt, phàm là thành viên tông môn không thể chém
giết lẫn nhau, nếu không sẽ bị nghiêm trị, nhẹ nhất cũng là phế đi đan điền
làm một cái người tàn tật, nặng thì giết chết hoặc bị khổ sai sống cuộc đời
trâu ngựa hết đời, bất quá không có quy định không thể đánh nhau, miễn sao
không gây chết người đều có thể, vì thế Kiêu Tần hôm nay tuy không thể giết
chết Tùy Phong, nhưng là phế đi Tùy Phong đan điền liền đủ.

Không có đan điền, tiên thiên cảnh không cách nào đột phá, vĩnh viễn làm một
cái phế vật củi mục, lúc đó Tuyệt Lãng tông liền trục xuất Tùy Phong, Kiêu Tần
muốn giết hắn còn khó sao? Mỹ nữ kia còn không phải tùy hắn cưỡi dưới thân mà
khoái lạc hay sao?

Kiêu Tần nghĩ tới đây liền giảm bớt hận ý trong lòng, một bên ra tay lại càng
hung ác.

"Sưu sưu sửu!!!"

Cuồng phong rít gào, tiếng bạo phong vũ động kinh người, Kiêu Tần một thân áo
bào tung bay, tốc độ kinh người xuất ra một chưởng hướng về Tùy Phong mà công
kích, đặc biệt một chưởng này là hướng về phía đan điền Tùy Phong mà đi.

Chưởng ấn như rồng, nộ khí xung thiên, một chưởng này là Kiêu Tần được gia gia
mình Kiêu Phúc đưa cho học tập, là một bản trung cấp võ kỹ tên là Phá Nhược
chưởng, uy lực cực kỳ kinh người.

Bất quá trung cấp võ kỹ phải tiên thiên cảnh mới chính thức phát ra uy lực của
nó, mà nội môn đệ tử mới có tư cách tu luyện, nhưng là gia gia Kiêu Tần chính
là ngoại môn một trưởng lão, Kiêu Tần có thể học một cái trung cấp võ kỹ cũng
không khó hiểu.

Có điều một chưởng này Kiêu Tần chỉ học được một chút hình thức, chân khí còn
không có thì lấy đâu ra nhiều uy lực, tuy nhiên đối với Tùy Phong một tên phế
vật, Kiêu Tần tin tưởng đầy đủ có thể đem Tùy Phong phế bỏ dễ dàng.

"Xong, Tùy Phong kiếp này coi như không chết cũng bị thương, Kiêu Tần chân
chính nổi giận, chỉ sợ kết cục sẽ rất thảm."

Một tên đệ tử phía ngoài không rét mà run, nhìn bộ dáng Kiêu Tần kia, chỉ sợ
Tùy Phong không lành lặn được rồi.

"Aiz, ai bảo hắn đắc tội Kiêu Tần làm chi, một chưởng kia chỉ sợ thất trọng
hậu thiên thực lực cũng phải dè chừng, Tùy Phong...chỉ sợ phế."

Một tên đệ tử khác cảm khái nói, không thể không buồn sầu thay cho Tùy Phong,
kết cục này ai cũng rõ ràng.

"Xong, Tùy Phong tên khốn kiếp này, còn không chạy đi."

Vương Bàn hai mắt khiếp vía, trong lòng khẩn trương cực độ, thầm mắng Tùy
Phong tám kiếp, bất quá cũng là bằng hữu, Vương Bàn không muốn nhìn thấy cảnh
Tùy Phong bị phế bỏ, một bên kinh hô kêu Tùy Phong bỏ chạy.

Chạy?

Tùy Phong khóe miệng hơi câu lên, một nụ cười khinh thường hiển hiện, muốn hắn
bỏ chạy bởi tên phế vật chỉ có lục trọng hậu thiên thực lực?

Phải biết rằng, từ lúc làm xong cái nhiệm vụ nóng bỏng ấy với Đào Nguyệt,
riêng thực lực của Tùy Phong đều đến hậu thiên cửu trọng thiên, hai viên đan
dược của hệ thống ban tặng đều dùng hết, chỉ cách một bước nửa liền có thể
nuốt tiên thiên đan đột phá tiên thiên cảnh giới, mà hơn nữa, Kim Linh thể đã
đại thành, bên dưới tiên thiên cảnh hầu như Tùy Phong không sợ bất cứ kẻ nào,
riêng thân thể cường hãn cũng đủ nghiền ép một tên cửu trọng thiên hậu thiên
thực lực, đừng nói tới xuất ra Huyết Ẩm đao, Kiêu Tần mặt hàng phế thải này,
Tùy Phong không có bất cứ cái gì lo lắng.

Đối diện một chưởng như bạo liệt cuồng phong kia, Tùy Phong một bộ dáng tiêu
sái thong thả, lười nhác nhìn Kiêu Tần một cái, Tùy Phong lúc này động, hắn,
xuất thủ.

"Để cho các ngươi biết, Tùy Phong ta hôm nay, không phải thứ mà a miêu a cẩu
các ngươi có thể tùy ý xem thường."

Tùy Phong cao giọng nói ra, sau đó hai tay kết ấn như điện, một cỗ ba động
mãnh liệt xuất hiện, bàn tay Tùy Phong giống như tràn đầy lực lượng, chấn động
như cuồng lãng không dứt, phảng phất như một con mãnh thú gào thét muốn phá
phong mà ra.

Đây chính là Linh Xà ấn đã được Tùy Phong luyện đến đại thành trình độ, lực
lượng khống chế mười phần tinh chuẩn, tốc độ kết ấn mơ hồ nhanh hơn gấp mấy
lần lúc đầu, mà một ấn này Tùy Phong cũng chỉ khống hế nửa phần lực, nhưng nửa
phần lực này uy lực không thể coi thường, chí ít đối với Kiêu Tần loại này mặt
hàng, Tùy Phong tin tưởng một ấn này đầy đủ miễu sát Kiêu Tần.

"Ha ha, trò vặt mà thôi, tưởng ngươi có gì vốn liếng mới mạnh miệng như vậy,
bất quá cũng chỉ như thế."

Kiêu Tần khinh thường cười dữ tợn, ánh mắt hung ác cực độ, quả nhiên Tùy Phong
chả có gì đặc biệt, trong mắt hắn, Tùy Phong như tên hề đồng dạng.

Tin đồn Tùy Phong bị Lưu Chân bọn hắn đuổi đánh quả nhiên không sai, nếu không
có Băng Hinh thì hắn làm sao thoát khỏi, nhưng là Băng Hinh cùng lắm cũng chỉ
là ngoại môn đệ tử, tuy nói được ưu ái nhưng là đệ tử so tài lẫn nhau thì
không may phế bỏ nhau thì làm gì được, với lại hắn tin Tuyệt Lãng tông sẽ
không vì một tên phế vật như Tùy Phong mà xử phạt hắn, vì vậy Kiêu Tần ra tay
càng là không chút kiêng kị.

"Muốn phế ta? Hừ, không muốn chết sẽ không phải chết."

Tùy Phong trong lòng cười lạnh, Kiêu Tần ác ý làm sao hắn không nhận ra, kẻ
địch muốn hại hắn làm sao hắn có thể cao thượng khoan dung cho? Mà cốt yếu là
đánh chủ ý lão bà hắn, đây chính là nghịch lân của Tùy Phong, Kiêu Tần làm sao
biết, kết cục của mình chuẩn bị làm sao thảm.

Kiêu Tần vẫn cứ mù quáng tin tưởng như vậy, chưởng ấn vẫn điên cuồng lao tới
Tùy Phong, mà Tùy Phong cũng như vậy tiếp một chưởng này.

Một khắc này, hai luồng lực lượng va chạm.

Oanh!!!

Cường đại lực trùng kích đập vào, một tiếng vang lớn nổ ra, bụi đất mịt mù.

Rắc rắc!

Tiếng xương vỡ thanh thúy vang lên giòn tan, tiếng xương vỡ này làm mọi người
buốt cả da đầu, sau đó một thân ảnh như diều đứt dây theo một cung cầu vồng
văng ra ngoài, mà thân ảnh này không ai khác chính là Kiêu Tần.

...
Tg: Tieubaihoai
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #18