Một Chỉ Định Thiên Hạ!


Người đăng: tieubaihoai

Một chiêu!

Tùy Phong một chiêu đánh bay Kiêu Tần, mà không phải Kiêu Tần một chiêu đánh
bay Tùy Phong, thế cuộc hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người.

Khung cảnh hiện tại trong chốc lát trầm mặc, chỉ có duy nhất tiếng la ó đau
đớn của Kiêu Tần là còn vang lên rõ ràng.

Tràng cảnh bất động thanh sắc thật lâu, mọi người trừ Đào Nguyệt ra tất cả đều
chấn động, thời gian giống như là ngưng đọng một chỗ, khoảnh khắc này hầu như
đã đánh vỡ nhân sinh quan của bọn họ bao gồm Vương Bàn, mà Vương Bàn cũng ngây
ngốc như vậy đứng tại chỗ há mồm, hai mắt như muốn rớt ra ngoài một mực mộng
bức, hắn, đang hoài nghi nhân sinh.

"Con bà nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái kia bay bay...là Kiêu Tần?"

Rốt cuộc thật lâu sau, một đệ tử ngập ngừng nói ra, hắn không khỏi hít một
ngụm khí lạnh, tâm trí còn chưa hết bàng hoàng.

"Ta chắc hoa mắt rồi, dạo này luyện công nhiều quá nên mắt có vấn đề rồi, làm
sao ta lại nhìn nhầm tên kia là Kiêu Tần đây? Không được, chắc chắn là mắt ta
hoa."

Một tên đệ tử khác lúc này không tin tưởng chính mình dụi dụi mắt nói.

Theo sau đó, là cục diện xôn xao không thể kiềm nén, đám đông rốt cuộc muốn
bùng nổ.

"Tần ca..."

Lúc này đứng ngây ngốc tại chỗ mấy tên đi theo Kiêu Tần mới có phản ứng, một
tên lớn tiếng thét lên.

"Kêu la cái gì? Ta còn chưa kết thúc đây, đánh chủ ý láo bà của ta, nào dễ
xong như vậy? Để cho các ngươi tận mắt xem thử uy lực Bạo Tinh chỉ một hậu
chiêu này là bực nào kinh khủng."

Tùy Phong hừ lạnh nói, sau đó không chờ Kiêu Tần kịp làm gì, hai chân như
thiểm điện dùng tốc độ bàn thờ bắn tới chỗ Kiêu Tần, một chỉ tung ra.

Bạo Tinh chỉ!

"Tùy Phong, ngươi dừng lại, Tần ca có việc gì ngươi chết cũng không hết tội."

Một tên trong đám đó nhìn thấy Tùy Phong chưa chịu dừng lại thì lập tức biến
sắc, hốt hoảng kêu gào mong Tùy Phong dừng lại.

Bởi vì Tùy Phong thực lực vừa rồi hiển lộ rõ ràng quá mạnh, Kiêu Tần nào phải
đối thủ của Tùy Phong, bọn hắn bất quá cũng chỉ là mấy tên nịnh bợ dựa bơi
Kiêu Tần, nào có thực lực gì hơn, bất quá muốn ngăn cản Tùy Phong cũng chỉ còn
cách hù dọa, dù sao Kiêu Tần thân phận không tầm thường, tin tưởng Tùy Phong
đánh chó cũng phải nể mặt chủ, sẽ không dám ra tay nữa.

Nhưng là hắn đã đánh giá thấp Tùy Phong, sai lầm của hắn cũng giống như Kiêu
Tần, nếu Tùy Phong sợ Kiêu Tần thân phận, ngay từ đầu còn dám lớn tiếng mắng
xả đầu chó Kiêu Tần hay sao?

Ngây thơ quá rồi!

Tùy Phong lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, một chỉ phá không mà ra, một
chỉ này vừa ra, thiên địa ảm đạm phai mờ, trời đất u ám vô quang, cuồng phong
bão táp chấn động, thương khung như vì Kiêu Tần mà bi ai, chỉ kình như thiên
ngoại lưu tinh một đường đâm thẳng tới, phảng phất như vô hạn lực lượng có thể
đâm nát bất cứ thứ gì cản đường, một chỉ này đơn giản là không thể cản phá.

Mà hơn hết, một chỉ này, lại hướng đến hạ bộ Kiêu Tần mà đến.

"Không, Tùy Phong, ngươi dừng tay, ngươi dám động đến ta, gia gia ta sẽ không
tha cho ngươi."

Kiêu Tần chỉ cảm thấy một trận vô hình rét lạnh quét qua hạ thân, tiểu đệ bất
thình lình như lò xo co rút cuộn mình lại vì sợ hãi, xương sống không kìm được
lạnh căm run rẩy, Tùy Phong ra tay hắn đương nhiên rõ nhất nhất, thực lực của
Tùy Phong nào phải phế vật như trước, đơn giản là nghiền ép hắn, nếu để Tùy
Phong một chỉ này trúng đích, chỉ sợ hắn sau này đều tuyệt hậu.

"Đáng chết, cái gì mà phế vật, Lưu Chân bọn kia không phải nói Tùy Phong căn
bản không có gì thực lực hay sao? Hại chết bản công tử rồi."

Trong lòng Kiêu Tần giờ này hối hận không thôi, sớm đã mắng chửi mười tám đời
tổ tông nhà Lưu Chân rồi, nếu hắn biết Tùy Phong thực lực như vậy, cho hắn
mười cái lá gan cũng không dám khiêu khích Tùy Phong, bất quá bây giờ hận cũng
không làm được gì, mà trên hết, Tùy Phong không hề cố kỵ gia gia hắn uy danh,
căn bản là cái người điên, Kiêu Tần làm sao dám đối đầu với Tùy Phong đây.

"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ hay sao? Mười cái gia gia ngươi ra đây cũng vậy, đến
một cái ta đánh một cái, đánh khi nào răng rơi đầy đất mới thôi."

Tùy Phong cười như không phải cười khinh thường nói, không còn bao lâu liền sẽ
tổ chức nội môn thí luyện, một khi Tùy Phong hắn tấn thăng nội môn, hắn còn sợ
một cái ngoại môn trưởng lão?

Với lại hắn ấn định trên người đã mang trâu bò nhất hệ thống, há sẽ cố kị mấy
cái tiểu nhân vật? Con đường của hắn còn rất dài, Tuyệt Lãng tông, bất quá chỉ
là một cái địa điểm dừng chân mà thôi, mà hắn chính là người quẩy tung cái nơi
này, một cái nho nhỏ ngoại môn trưởng lão, còn không có tư cách làm hắn lo sợ.

Vì thế Tùy Phong thế công vẫn không chút ngừng lại dấu hiệu, một chỉ xuyên
thủng thời không bắn tới, xung quanh đệ tử cũng khóc ròng cười khổ, Tùy Phong
quả nhiên quá trâu bò, ngoại môn trưởng lão hắn cũng không coi ra gì, đơn giản
là cái người điên, tình thế đảo ngược quá nhanh, mọi người thoáng có chút tiếp
thu không kịp.

Không khí xung quanh âm trầm đến cực điểm, ai nấy đều không lạnh mà run, trong
lòng âm thầm sợ hãi không thôi, Kiêu Tần số thật không may, vậy mà đá phải một
cái thiết bảng, mà lại là một cái điên cuồng thiết bảng, mọi người cũng vì hắn
mà mặc niệm.

"Không, không, tha cho ta đi..."

Kiêu Tần chân tay luống cuống hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy, mặc cho cánh tay kia
bị gãy đau đớn, Kiêu Tần dùng hết tốc độ bỏ chạy, cái gì so với tiểu đệ của
mình sống chết quan trọng hơn?

"Hối hận? Muộn."

Chỉ kình lúc này đã tới sát hạ bộ Kiêu Tần, một đoàn cảm giác rợn người lan
tràn trên thân Kiêu Tần, giống như tiểu đệ của hắn giờ khắc này bị phán án tử
hình, hắn cực độ kinh hoàng.

Bất quá...

Phốc!!!

Một tiếng phốc thâm thúy mà trong trẻo vang lên, tiếng phốc này vừa ngọt vừa
dứt khoát, đảm bảo mười phần hoàn mỹ một tiếng phốc.

Mà một tiếng phốc này làm cho bên ngoài mọi người giống như đứng trong hầm
băng, cả người không kìm được rùng mình một cái, hạ thân không hiểu sao cảm
giác lạnh buốt tê tái, chân tay yếu ớt rã rời, nước tiểu đều nín không cách
nào cảm giác, một tiếng phốc làm cho người ta rợn cả xương sống, tái xanh mặt
mày, một chỉ này phong tình, đến mức làm người ta ám ảnh day dứt.

"Cái này...thật quá độc ác..."

Một tên đệ tử thì thào nói, ánh mắt chất chứa bao nhiêu là kinh sợ, nghĩ đến
một màn kinh khủng kia, hắn không dám nghĩ tiếp.

"Ta...thề có chết cũng không đối đầu tên điên này..."

Lại một tê đệ tử gần đó tự nhủ nói, một màn kia ảnh hưởng đến hắn quá nhiều,
một màn đó làm hắn không có cách nào có dũng khí cùng Tùy Phong đối mặt, bởi
vì...hắn còn rất yêu đời.

"Á đù...Tùy Phong tên này, ta...cạn lời..."

Vương Bàn một màn chấn kinh tiếp nối một màn, nhân sinh quan lần lượt bị phá
vỡ, hắn không biết dùng từ ngữ gì có thể miêu tả cảm xúc của mình lúc này, sợ
hãi có, hưng phấn có, khó hiểu có, nghi hoặc có,....

"Cái tên này cũng thật là..."

Đào Nguyệt gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ khẽ gắt, hành vi có chút không được quân
tử của Tùy Phong kia khá khó nhìn, bất quá đây cũng là vì cô mà ra, cho nên
Kiêu Tần bị như vậy Đào Nguyệt cũng không thấy cảm giác gì tội lỗi, ngược lại
cảm thấy vui vẻ.

"A a a, chết ta, chết ta rồi, ai cứu ta với, cứu ta, cứu...cứu cái đó của
ta..."

Kiêu Tần lúc này giống như heo bị chọc tiết một dạng la hét, thân thể bất lực
nằm trên đất lăn lộn, hạ thân còn có máu chảy ra rợn người, tình trạng thống
khổ vô cùng, bất quá Tùy Phong còn đứng ngay đó, không ai dám tiến lên một
bước, ai biết được Tùy Phong có hay không một chỉ đem mình làm thành như vậy,
bởi vì trong nhận thức của bọn hắn bây giờ, Tùy Phong tồn tại giống như một ác
ma vậy, một người điên có công chứng.

"Đem hắn cút đi, từ nay thấy ta thì cút xa xa một chút, nếu không thì không
phải là một chỉ đơn giản như vậy."

Tùy Phong thổi thổi ngón tay trỏ, sau đó lãnh đạm nói một câu, xong phất người
quay lại dẫn đi Vương Bàn còn đang thơ thẫn cùng Đào Nguyệt rời đi, mặc cho
đám người còn chưa hết hoảng sợ đứng đó như bức tượng.

"Tùy Phong tên này..."

Một tên đệ tử nhìn theo bóng lưng Tùy Phong mờ mịt khó tả, chỉ sợ Tùy Phong
lúc này, chỉ sợ quật khởi, bất quá chỉ sợ Kiêu Phúc sẽ không bỏ qua dễ dàng
như vậy.

Mấy tên đi theo Kiêu Tần cũng nhanh chóng mang Kiêu Tần rời đi, chỉ mong nhanh
chóng nói cho Kiêu Phúc diễn biến xảy ra, nếu không Kiêu Phúc nổi giận bọn hắn
cũng bị vạ lây theo.

Mà đám đông tán đi sau đó, tin tức mọi chuyện xảy ra cũng như bom hạt nhân
oanh tạc, Tuyệt Lãng tông ngoại môn chuẩn bị có biến.
...
•Đôi lời muốn nói:
Cảm ơn bác taolabadao tặng cho tiểu đệ một cái kim đậu, không nhiều, nhưng mà
đầy đủ để ta có một cái gọi là động lực.

Ban đầu viết cái này cũng chỉ là cao hứng, muốn thõa mãn cái gọi là yy của bản
thân, nhưng mà rốt cuộc có người cùng chung sở thích, cũng có người thích cái
yy của ta, có lẽ chúng ta có chút tương đồng, cuối cùng lại một lần cảm ơn
bác, không hứa bạo chương nhưng tốc độ chắc sẽ nhanh hơn lúc trước.^^

2c này coi như là tặng bác đi.
...
Tg: Tieubai hoai
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #19