Mấy Con Chó Mà Thôi!


Người đăng: tieubaihoai

Tùy Phong cùng Đào Nguyệt Vương Bàn trò truyện một chút, Tùy Phong tiện thể
hỏi thăm tình hình Tuyệt Lãng tông một chút, Vương Bàn cũng kể rõ mọi chuyện,
Tuyệt Lãng tông mấy ngày nay không có gì thay đổi nhiều hay là chuyện đại sự
gì phát sinh, duy chỉ có một kiện sự tình là Băng Hinh đột phá tiên thiên cảnh
giới, huyết mạch một lần nữa thức tỉnh, gây chấn động Tuyệt Lãng tông.

Thậm chí tông chủ đặc cách cho Băng Hinh mười ngày nữa thí luyện nội môn không
cần tham gia, trực tiếp tiến đến nội môn là được, ngoài ra không có chuyện gì
khác.

"Như vậy, Băng Hinh bây giờ đã trở thành nội môn đệ tử rồi?"

Tùy Phong có chút cảm giác khó tả nói.

"Chưa, Băng Hinh tuy là được tông chủ đặc cách, bất quá tính cách cao ngạo của
Băng Hinh nhất quyết không chịu, mười ngày nữa Băng Hinh sẽ tham gia thí luyện
nội môn, dựa vào chính thực lực của mình để tấn thăng."

Vương Bàn lắc đầu nói, thân hình khẽ đủng đỉnh mấy thớ mỡ.

"Băng Hinh là ai?"

Đào Nguyệt một bên nghe Tùy Phong hay nhắc đến Băng Hinh, trong lòng không
hiểu sao cảm thấy khá khó chịu, trực giác mách bảo với Đào Nguyệt không tốt,
nữ nhân tên Băng Hinh này cô thật rất tò mò.

"Băng Hinh, chính là ngày xưa một người bằng hữu của ta, bất quá thân phận của
hai chúng ta không giống nhau."

Tùy Phong để ý ánh mắt Đào Nguyệt không thích hợp, lập tức hiểu ra điều gì vội
trả lời, trong lòng lại nghĩ Đào Nguyệt biểu hiện như vậy liền cảm thấy khoan
khoái khó tả, đặc biệt lại YY một phát.

"Nhưng là ngươi yên tâm, chúng ta không hề có quan hệ thân mật cái gì, ngươi
thấy đấy, Phục Thần đan lúc trước ta cho ngươi, cũng là từ Băng Hinh lấy được,
vì ngươi ta đều không tiếc cái gì a, ngươi chớ nghĩ lung tung a lão bà."

Tùy Phong thừa cơ rèn thép ngay khi còn nóng và bỏng, vội tiếp thêm lời khẳng
định chắc nịch, bản mặt nghiêm trang chí khí mười phần.

"Còn nói không có quan hệ gì, Phục thần đan còn cho ngươi được, còn ở đó giả
dối, ngươi cho rằng ta ngốc chắc?"

Đào Nguyệt nghe Tùy Phong nói thì cảm thấy ngọt ngào, Phục thần đan đều không
tiếc dùng cứu nàng, thậm chí còn xả thân giúp nàng một màn kia, bất quá nàng
cũng không tha thứ cho Tùy Phong dễ dàng như vậy, ngay lập tức đổi vẻ tức giận
hù Tùy Phong chơi.

"Cái này..."

Tùy Phong nhất thời cứng mồm, thật không nghĩ tới Đào Nguyệt lại truy cứu vấn
đề này a, bất quá Tùy Phong là bực nào mặt dày công phu, vấn đề này ngay tức
khắc giải quyết.

"Lão bà ngươi yên tâm, Tùy Phong ta xưa giờ nói một là một hai là hai, ngươi
là lão bà của ta, là chính thê, không có sự đồng ý của ngươi, ho ta tám cái lá
gan cũng không dám đánh chủ ý đến người con gái khác."

Tùy Phong hạo nhiên lẫm liệt bộ dáng tuyên thệ, biểu hiện vâng lời thành thật
vô cùng.

"Thế thì còn được, nếu không sau này ngươi không giữ lời, thì ta, ta cắt
ngươi."

Đào Nguyệt trong lòng tức giận như được rửa trôi, lời nói Tùy Phong quá mức
sát thương, thật đánh vào trái tim thanh thuần Đào Nguyệt, Đào Nguyệt muốn
giận tiếp một hồi nhưng mà thật không thể.

"Cẩn tuân ý chỉ, lão bà tin ở ta."

Tùy Phong cười hắc hắc gật gù.

Vương Bàn ngồi một bên máu huyết đều tụ, trong lòng mắng thầm Tùy Phong tên
khốn nạn, vậy mà chơi hắn một cú đau như vậy, huynh đệ mấy năm trời thật không
bằng một cái lão bà vừa nhặt được, Vương Bàn khổ não ngồi một bên làm bóng
đèn, xem hai con hàng ân ân ái ái mà muốn độn thổ cho rồi.

"Khụ khụ, e hèmmm..."

Tùy Phong thấy hơi bất ổn liền chấm dứt, mặt mày hơi xấu hổ quay sang Vương
Bàn bàn chuyện chính sự:

"Vương Bàn, tình hình ngươi cũng rõ rồi, Đào Nguyệt gia nhập Tuyệt Lãng tông
ta nhất định phải quan tâm, thật không thể để nàng bị người khác khi dễ được,
mà tư chất nàng cũng không phải tầm thường, thậm chí so Băng Hinh còn hơn, cho
nên ta muốn kiếm cho nàng một cái sư phụ tốt..."

Tùy Phong giải bày nỗi lòng, một hơi nói ra con đường tương lai, lúc này hắn
thực lực chưa đủ, còn muốn cần thêm thời gian để tăng lên thực lực, cho nên
muốn bảo vệ Đào Nguyệt lúc này thật không thể, cho nên trước khi hắn có chỗ
đứng ở Tuyệt Lãng tông, thì Tùy Phong cần phải kiếm một cái tấm lưng vững chãi
cho Đào Nguyệt, như vậy hắn mới yên tâm, mà đối tượng này không ai khác chính
là Băng Hinh.

Tuy lúc trước Băng Hinh nói sẽ không giúp đỡ gì Tùy Phong nữa, nhưng là tình
cảm bằng hữu lâu ngày đâu thể nói chấm dứt là chấm dứt, Băng Hinh là tuýp
người ngoài lạnh trong nóng, chỉ là Băng Hinh không muốn tình cảm dây vào làm
lỡ chuyện tu luyện của mình, vì thế mới chấm dứt quan hệ với Tùy Phong, nhưng
là Tùy Phong tin tưởng chỉ cần Tùy Phong mở miệng chắc chắn Băng Hinh sẽ ra
tay giúp đỡ.

"Ngươi định tìm Băng Hinh?"

Vương Bàn vẻ mặt hơi khó coi hỏi.

"Phải, làm sao? Không lẽ không được?"

Tùy Phong nhíu mày hỏi.

"Việc này e là hơi khó, Băng Hinh bây giờ thân phận lại tăng thêm một bậc,
muốn gặp đã rất khó, hơn nữa lúc trước Băng Hinh nói là sau này sẽ không quan
tâm sống chết của chúng ta nữa, mà hơn hết là ngươi nhờ Băng Hinh giúp Đào
Nguyệt, ngươi nghĩ một chút, liệu Băng Hinh sẽ giúp ngươi sao?"

Vương Bàn nhăn trán trầm trọng nói.

Tùy Phong nghe xong hơi trầm mặc, quả thực hắn không tính đến vấn đề này, ai
biết được Băng Hinh khi thấy Đào Nguyệt sẽ phản ứng ra sao, chỉ sợ sẽ trực
tiếp cự tuyệt đây.

Đào Nguyệt nhìn thấy Tùy Phong im lặng trong lòng lại ngọt ngào, rõ ràng là
Tùy Phong vì lo lắng cho cô mà trở nên như vậy, Đào Nguyệt nghĩ gì đó rồi nói:

"Hay là ta đi đăng kí làm ngoại môn đệ tử được rồi, không cần phiền đến người
khác đâu."

"Không được, việc này cứ để cho ta giải quyết, ta sẽ tìm Băng Hinh, nếu không
nhờ được, hừ, cùng lắm là khóc la cầu xin là được."

Tùy Phong trực tiếp cự tuyệt, sau đó hừ lạnh bá đạo nói ra, có điều có gì đó
không đúng.

Vương Bàn:"....."

Đào Nguyệt:"....."
....
Ba người nói chuyện xong, Vương Bàn dẫn Tùy Phong cùng Đào Nguyệt đi tìm Băng
Hinh, đi ra ngoài đường, Đào Nguyệt ngay lập tức dẫn động chú ý, một hồi bán
tán xôn xao bắt đầu, Tùy Phong dẫn theo một tuyệt sắc cô gái đã lan truyền
khắp ngoại môn.

"Nhìn kìa, chính là cô gái đó, mới đầu ta còn không tin đây, lúc này chính mắt
nhìn mới thấy, quả thực hại nước hại dân."

Một tên đệ tử ngoại môn hai mắt không chớp nhìn đến bờ mông Đào Nguyệt cảm
thán, thật ước nếu như có thể làm chút gì đó với Đào Nguyệt thì tuổi thọ giảm
đi vài năm hắn cũng chịu, bất quá điều này còn cần phải hỏi qua đao của Tùy
Phong.

"Con em nó, quả thực xinh đẹp, tốt như vậy muội tử lại bị Tùy Phong tên phế
vật này lừa đi, không được, bản công tử phải ra tay mới được."

Gần đó, một tên đệ tử ngoại môn có phần khác biệt với đám người khác nói, sau
đó bộ dáng nghĩa hiệp đi tới chắn trước mặt Tùy Phong.

Tùy Phong dự cảm thấy không ổn, trong lòng bộc phát ngứa ngáy khó chịu, lại
một đám ngu người đến gây chuyện, bất quá lại muốn đánh chủ ý lão bà của hắn
đây mà, kịch bản này thật quá quen thuộc đi.

Tên đệ tử kia mặc một thân tông môn trang phục, mái tóc chỉnh tề, khuôn mặt có
chút sáng láng đạo mạo lại mang theo chút đạo đức giả, thuộc giống người khẩu
phật tâm xà, loại người này không thể làm bằng hữu, đây chính là Tùy Phong
trong lòng đánh giá.

Mà Tùy Phong cũng biết cái tên này, tên này là Kiêu Tần, là một ngoại môn đệ
tử khá có danh tiếng bên trong hàng ngũ ngoại môn, bất quá không phải vì thực
lực làm nên danh tiếng, mà là vì hắn là cháu trai của một ngoại môn trưởng
lão, được nuông chiều từ bé cho nên tính cách hống hách, chuyên khi yếu nịnh
mạnh, Tùy Phong không ưa nhất là loại người này.

"Ngươi có chuyện?"

Tùy Phong chán ghét nói, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn lấy Kiêu Tần, một
bên dắt tay Đào Nguyệt che ở sau lưng.

Đào Nguyệt cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không làm gì, bởi vì lúc này Tùy
Phong ra mặt, mọi chuyện cứ mặc Tùy Phong giải quyết.

Vương Bàn thì không như thế, hai con mắt như muốn rớt ra, một bộ mộng bức chưa
kịp tỉnh.

"Con mẹ nó đây là Tùy Phong? Tùy Phong từ lúc nào bá khí như vậy?"

Vương Bàn trong lòng kinh ngạc cùng khó tin.

Xung quanh đệ tử thấy hiếu kỳ liền bu tới xem cảnh hay, biết đâu lại được sơ
một hai cái múi liền sướng.

"Ta cho ngươi ba giây, ba giây liền té khỏi chỗ này, nếu không đừng trách bản
thiếu ra tay không lưu tình, thanh thuần thiếu nữ này không phải loại phế vật
như ngươi có thể nhúng chàm."

Kiêu Tần bá đạo nói, một bộ ra lệnh cho Tùy Phong, giống như một tôn kiến chúa
ra lệnh cho kiến tép vậy, sẵn tiện đây Kiêu Tần tạo ấn tượng tốt với người đẹp
luôn, một công đôi việc thật quá ngon lành cành bưởi.

"Người đẹp, Tùy Phong tên này chuyên dối già gạt trẻ, không gì không làm,
ngươi đừng vì năm ba câu hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa đi, ngươi theo ta đi, ta
ở Tuyệt Lãng tông coi như có danh tiếng, đảm bảo ngươi không bao giờ chịu ủy
khuất, sung sướng hơn gấp trăm lần đi với tên phế vật này."

Kiêu Tần lại quay sang khuyên nhủ Đào Nguyệt, mục đích liền lộ ra, miệng thì
nói nhưng mắt thì dán lên bộ ngực đồ sộ kia của Đào Nguyệt không dời, nước dãi
tùy thời nhỏ xuống đất.

Đào Nguyệt trông bộ dáng Kiêu Tần liền không có hảo cảm, xong lại nghe hắn sỉ
nhục Tùy Phong thì triệt để phẫn nộ, lông mày liễu cau lại tức tối, trong
người huyết mạch như sôi trào, chân khí trong cơ thể xung động dữ dội, thật
muốn kích phát đánh ra Kiêu Tần một kích.

"Hừ, ngươi không cần quản, chỉ là mấy con chó rảnh rỗi không có việc gì làm mà
thôi, tùy tiện đuổi đi là được."

Tùy Phong nhất thời cảm thấy áp bách, hiểu rõ Đào Nguyệt đang chuẩn bị làm gì,
lập tức mở miệng nói, đây là hắn đang cứu Kiêu Tần một mạng.

Đào Nguyệt là tiên thiên nhất trọng thiên cảnh giới, lại là siêu cấp huyết
mạch kinh khủng, chân khí là bực nào tinh khiết cùng mạnh mẽ, dưới một kích
của Đào Nguyệt, tiên thiên tam trọng thiên còn không chịu nổi, một tên phế vật
như Kiêu Tần, tu vi Hậu Thiên ngũ trọng không phải là miễu sát? Tùy Phong cũng
không muốn án mạng xảy ra, hơn nữa Đào Nguyệt còn chưa phải đệ tử của Tuyệt
Lãng tông, chuyện này nếu thật xảy ra chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Bởi vậy Tùy Phong mới mở miệng ngăn cơn sóng dữ, nếu không Đào Nguyệt bộc
phát, Tùy Phong cũng chỉ có nước đứng trơ mắt nhìn Khiếu Tần bỏ mạng nhỏ.

...
Tg: tieubaihoai
Truyencv.com


Trâu Bò Nhất Hệ Thống - Chương #17