Chị Em Gặp Lại ! Truy Sát (p1)


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Ngày hôm sau, Long, Lâm Nhi và Điển Minh về với công việc thường nhật.

Vẫn vất vả như vậy, có điều có thêm một bầu không khí hơi khác.

Long đã bớt ủ rũ hơn, Lâm Nhi cũng nhiệt tình hơn trước, có mỗi Điển Minh
vẫn hoạt bát như ngày nào, ba người lại kề vai, đồng cam cộng khổ.

Vốn việc sáng, Long đã hoàn thành, nhưng giữa trưa hắn lại bị cho gọi đi ,
điều đó khiến Long thấy kì lạ, cũng lo sợ, dù sao mình cũng chỉ là một nô lệ
trong vô vàn nô lệ ở đây cớ sao bị gọi ? Không lẽ bị truy giết ? Long chỉ đánh
mang tầm tình thắc mắc để sau hỏi.

Tất nhiên, Long được gọi cũng được một toán 3-5 lính dẫn đi, người cầm đầu
là một tên mặt trắng, mái tóc lam nhạt, bận một bộ đồ trắng.

" Nếu ngươi sẵn sàng thì theo ta đi, chủ nhân cần gặp ngươi ! Tất nhiên ngươi
đi một mình ! Ngươi có hiểu ý ta không ? "

Long chỉ lạnh nhat, gật đầu.

Tên lính này không nói gì, ra hiệu, đoàn người lại xuất phát.

Mà thế mới thấy, quãng thời gian qua Long sống hầu hết đều là phần rìa của
dinh thự Doãn Tinh.

Long chưa được tiếp xúc với Doãn Tinh, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nơi hắn
đang ở, cho nên khi Long đến đã lầm tưởng phần rìa kia là nhà hắn, chứ phải
đâu nơi chứa linh gác, nô lệ ?

Theo Long suy đoán, nếu phần rìa của dinh thự đã vậy, bên trong ít ra to hơn
, thần bí hơn.

Mà trái ngược với suy nghĩ Long, nó lại khá nhỏ, cao có 4 tầng, phòng tưởng
nhiều hơn Lurena nhưng đâu lại chỉ tầm 8 -10 phòng ?

Điều đó khiến Long càng cảm thấy vị chủ nhân ngôi nhà này cũng mang theo sắc
tố thần bí.

Long, Lâm Nhi và Điển Minh bị mua vì người đàn ông này không sai ! Long biết
, nhưng lại chưa từng gặp qua a !

Tên lính đưa Long đến vườn trà, khiến Long không khỏi tấm tắc khen, có điều
chuyện quan trong hơn là Long đã thấy một bóng người con gái đeo tắm che mạng
, ngồi ở trong bàn trà trong vườn, đang nhìn ngó nghiêng, rồi đôi mắt rừng ở
một cánh hoa.

Vốn ban đầu, nếu có là cái ông chủ thần bí kia, Long cũng sẽ không đến nỗi
ngạc nhiên, hay thất thố, có điều . . . . Đây là ?

Long tiến tới, đôi chân hắn cứ tự đi, đầu óc hắn cứ có linh cảm về người con
gái này.

Lính thì lại không ai cản, dường như đã được lệnh không tham dự vào.

Long thoải mái tiến tới, ngồi đối diện cô gái, nhìn cô gái sau tấm mạng che
mặt, hắn cố nhìn xuyên qua đó, nhìn vào khuôn mặt cô gái.

" Cô gái trái ngược lại, giọng có hơi run run :

" Ngươi vẫn ổn a ! Thật tạ ơn Trời ! "

Long khó hiểu ! " Không lẽ người quen ? "

Long cố xua tay, bình tĩnh nói :

" Chúng ta quen nhau sao bạn ? "

Cô gái nghe vậy, phản ứng đầu tiên là nhỏm người dậy, cốc một cái với tốc độ
rất nhanh lên đầu Long :

" Ngươi thật tồi tệ ! Chị gái ngươi, ngươi cũng không nhận ra sao Long ? Uổng
công ta lo lắng cho ngươi ! "

Long giật mình, sững sờ, đôi môi run run, cái giọng nói quen thuộc đó khiến
đôi mắt hắn ẩm ướt, cố nói một câu yếu ớt :

" Là tỷ sao ? Nguyệt ? "

Cô gái ôn hòa, cởi chiếc mạng che xuống, lao vào ôm Long, giọt nước mắt
nàng cũng không kìm được chảy lăn tăn, thấm vào bờ vai Long.

Long cố xiết chặt Nguyệt, hai chị em gào khóc, gào không quản mọi thứ xung
quanh, họ vừa vui vì sự đoàn tụ a ! Chị em, cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi
!

Sau khi khóc một hồi lâu, Long, Nguyệt đôi mắt sưng húp như con gấu trúc ,
mà Nguyệt thì cứ nhìn Long lại nở một nụ cười yếu ớt, tay vuốt lợm tóc, xoa
xoa má hắn từ tốn :

" Ta xin lỗi Long ! Đáng lẽ ra ta nên nghe ngươi ! "

Long thấy chị gái mình, niềm vui đã là không thể đo đếm, mấy cái quá khứ hắn
đâu quan tâm ?

" Tỷ ! Đừng nói nữa ! Qua rồi thì để nó qua đi ! Hiên giờ tỷ ở đây sao ? "

Nguyệt thấy Long hỏi, giả vờ vui vẻ, đùa trêu Long :

" Ta ở đây a ! Có điều ta sẽ không gặp ngươi đâu, ta với ngươi không cùng
đẳng cấp ! Ngươi chỉ mãi không bằng ta ! "

Long làu bàu, không vui vẻ gì nói :

" Chỉ là do tỷ là con gái thôi a ! "

" Cái này trách ngươi hay trách ta a ! "

" Ta không biết ! "

Nguyệt cười nhạt, không hiểu sao nàng vẫn cứ bị ám ảnh mãi lỗi lầm mình khi
nhìn thấy Long.

Vốn nếu chỉ là lần đầu Nguyệt đưa ra quyết định sai lầm thì thôi ! Ta có thể
nói trẻ con thiếu kinh nghiệm !

Hà cớ chi đây lại là lần 2 ? Nếu không phải nàng nằng nặc đòi Doãn Tinh chuộc
Long về, Long đâu phải làm nô lệ thấp kém ?

Cứ nhìn cơ thể thiếu chất của Long, Nguyệt đã hiểu phần nào, nàng cảm thấy
vô lực hơn bao giờ hết ! Cảm thấy chính bản thân thật ăn hại khi hại em trai !

Chính vì lẽ đó, cái suy nghĩ làm vợ nhỏ cho Doãn Tinh, trả tự do cho Long ,
chưa nói đến sự quan tâm của Nguyệt cho Long, ta chỉ nói đến yếu tố tự cứu
giúp con tim đang trần đầy cảm giác tội lỗi, hối hận nàng, điều đó đã đủ.

Đây là một cái bẫy được Doãn Tinh bày ra, có nhìn thấy nhưng Nguyệt vẫn phải
nhảy vào !

Nàng tin, chỉ cần Long thoát, nàng có thể tự sát để làm cơ thể không bị vấy
bẩn.

Long nhìn chị gái cứ ngơ ngác nhìn mình, không hiểu sao Long cứ cảm thấy chị
gái mình có điều gì đó khác lạ.

Long duỗi tay, khua khua trước mặt Nguyệt, nàng bừng tỉnh, lại nhìn sâu vào
mắt Long, khiến Long vô cùng ngại ngùng, " Tỷ đừng nhìn ta thế a ! "

Nguyệt nghe vậy, cười, lắc lắc đầu, hiên giờ nàng chỉ muốn nói chuyện vui
vẻ với Long, tâm sự cùng hắn mà thôi, tương lai sẽ tính sau . ..

Và rồi Long với Nguyệt nói chuyện trên trời dưới đất, hai chị em cười khúc
khích, vui vẻ không ngừng, chỉ là, cho đến khi . ..

" Ta đoán nàng với em trai nàng có một khoảng thời gian đã khá vui vẻ ! "

Một người đàn ông to béo, quần áo quý tộc, tay đeo những chiếc nhân ruby to
bằng cả đầu ngón nút, đang bước những bước chân từ tốn tới phía Long và
Nguyệt.

Vốn Nguyệt đang vui vẻ, khi nghe giọng nói vang lên, không gì hơn là sự chán
ghét đến tận xương tủy, nàng cắn chặt răng, mắt căm thù, không thèm liếc
tên béo dù một chút.

Long thấy biểu lộ chị gái mình, nhăn mày, quay ra nhìn người đàn ông thì
sững sờ, đứng phắt dậy chỉ tay thẳng tên béo, thốt lên :

" Là ngươi ! Tên béo lúc đó ? "

Tên béo dừng lại, ánh mắt vốn vui vẻ trở lên tức giận lạnh lùng nói :

" Ngươi chú ý cái mồm ngươi ! Ta là chủ nhân ở đây và cũng là chủ nhân của
ngươi đó ! "

Long ánh mắt phừng phừng ngọn lửa, hóa ra hắn bị chính tên cùng tham gia âm
mưu với Lurena mua lại, làm nô lệ hắn . ..

Nguyệt thấy hai người đối thoại không hiểu gì, xuất phát từ muốn em trai mình
không bị đau khổ nữa, Nguyệt đành phải đứng ra khuyên can, mong sao giá trị
bản thân mình đủ cứu Long.

" Ngươi thôi đi ! Em trai đây là Doãn Tinh, hắn là người cho ta cái ăn cái
mặc, cũng là chủ nhân ngôi nhà này, mà ta cũng đồng ý hắn sẽ trả tự do cho
ngươi thì ta sẽ làm vợ nhỏ hắn, cho nên ngươi đừng gây sự hắn được không, ta
không muốn ngươi bị tổn thương nữa . "

Nguyệt nói vẫn với giọng nói bình tĩnh, nhưng nếu nghe kĩ ta có thể thấy sự
đau khổ trong lời nói nàng.

Long nhảy sồ lên, muốn lao vào tên béo, thì không hiểu từ đâu 2 ảnh vệ phi
ra, đá hắn một cước, khóa cứng tay hắn, đập hắn nằm úp mắt xuống nền nhà.

Long gào lên : " Tên khốn ! Ngươi nếu làm gì chị gái ta ! Ta thề có làm hồn ma
cũng ám ngươi ! "

Doãn Tinh thấy Long có định tấn công mình lại vẫn còn mạnh miệng, hắn vô cùng
tức giận, tiến tới trước mặt Long đang nằm úp . Ngồi xổm xuống, tay túm lấy
tóc Long, nhấc lên :

" Ranh con ! Ngươi nên biết tôn trọng chủ nhân ngươi a ! Nếu không phải vì chị
gái ngươi, mạng chó con ngươi ta đã thu ! Có điều, ta là người rất uy tín
nên ngươi sẽ được tha, có điều . . . Ta tự hỏi ngoài chị gái ngươi, ở đây
ngươi còn thân với ai không a ! "

Long biến sắc, hắn gào lên :

" Nếu ngươi đụng đến một sợi tóc của cả họ nữa, ta thề mỗi đêm ngươi ngủ ta
sẽ hiện hồn lên tế sống mi chết lên chết xuống ! "

Doãn Tinh cười nhạt, đứng lên, giọng ra vẻ cao thượng nói xuống :

" Ta thực sự muốn xem hồn chó má ngươi hiện về làm được gì ! Ranh con ! Tốt
nhất nên trân trọng cái mạng mình được chị gái ngươi cho đi, ta hứa chị gái
ngươi sẽ được chăm sóc rất kĩ !! " Nói xong, Doãn tinh còn cười vang lên.

Nguyệt bên cạnh cả người run run, nàng không khó để tự tưởng tượng thảm cảnh
mình phía trước, dù nàng không hối hận vì quyết định mình, có điều thâm tâm
nàng vẫn cứ đau xót cho số phận nghiệt ngã mình.

Đã biết bao lần Nguyệt mong Thiên Như xuất hiện, có điều đã lần nào xuất hiên
đâu ? Nguyệt cảm thấy như bị bỏ rơi, điều đó khiến nàng vô cùng buồn bã, đau
khổ, thậm chí tuyệt vọng . ..

Nguyệt cố gắng tìm kiếm hi vọng cuối cùng cho tâm hồn, nghiến răng hỏi lại
Doãn Tinh :

" Ngươi sẽ vẫn giữ lời hứa thả tự cho Long chứ ! "

Doãn Tinh nhìn về phái Nguyệt, cười tươi :

" Tất nhiên rồi, tất cả vì nàng a ! Ta là người trọng lời hứa, tuyệt đối
không nuốt lời . "

Doãn Tinh bày ra một nụ cười sáng lạng, có điều trong thâm tâm rắn rết của
hắn sao thì ta không biết rồi !

" Nếu nó được tự do thì sao ? Oắt con hỗn láo với ta mà xong sao ? Nó cũng sẽ
bị ta giết dọc đường thôi ! " Đây là suy nghĩ trong đầu Doãn Tinh, có điều
hắn không hề nói ra mà thôi !

Nguyệt chỉ thở dài, lính áo đen cũng được lệnh của Doãn Tinh, kéo Long đi !

Doãn Tinh dõi hình bóng Long, hắn nở một nụ cười tàn nhẫn, liếm đầu môi ,
quay đầu bỏ đi.

Nguyệt đứng đó, thẫn thờ nhìn lên trời cao : " Ba ! Ba không còn yêu con sao
? "

. . . . . . . . . . . . .


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #68