Phút Yên Bình Trước Cơn Bão !


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Trong một giấc mơ, Long thấy mình như trở thành một con thú . ..

Sống chỉ để săn mồi, làm theo bản năng mách bảo, một con thú cô độc suốt
ngày chỉ thèm máu, sống ẩn dật trong những hang rừng sâu, cách biệt mọi vật
cho đến khi . ..

Long bừng tỉnh, cả người ê ẩm, hắn cố chống tay, nhưng vốn tưởng chống
xuống đất ai dè va vào một thứ gì đó mềm mềm, Long ngã cắm đầu từ giường rơi
xuống đất khiến hắn suýt thì ngất lần nữa.

Long cố ngồi dậy, mở mắt lười biếng mình, dụi dụi nhìn xem mình va vào gì
ngã.

Long chỉ thấy, Lâm Nhi đang ngủ vô cùng say, nàng chùm chăn kín người ,
nhưng không khó hồi tưởng lại việc hôm qua, Long thấy rất xấu hổ.

Mà cái điều khiến Long đau đầu hơn cả đó là . . . Cái chăn ở đâu ra ?

Tự dưng chăn bay tới ? Long dù không thông minh gì nhưng nếu tối qua hắn " hoá
thú đồi bài dân nữ " như nào còn không biết ? Đùa ngươi a !

Long đau đầu, có xoa xoa cái trán, hắn muốn đánh thức Lâm Nhi nhưng lại cảm
thấy tội lỗi, chung quy tối qua làm gì hắn vẫn nhớ một chút.

Long ì ạch đứng lên, hắn nhìn ra phía song sắt thấy 2 bộ bố y, một mảnh giấy
đề hàng chữ : " tự chịu trách nhiệm hành vi nhà ngươi làm "

Long thở dài, hắn không hiểu sao giờ mình bình tĩnh đến đáng sợ !

Tiến tới, khoác đại lên người, Long quay về giường ngồi cạnh Lâm Nhi.

Có quá nhiều điều Long muốn hỏi, hắn giờ cảm thấy vô cùng hoang mang, cớ sự
này do hắn và hắn không muốn làm kẻ trốn tránh trách nhiệm.

Long chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Nhi, hiện giờ hắn mới có thể nhìn nàng với
con mắt khác.

Lâm Nhi cũng xinh, nàng có sự dễ thương của trẻ con, do lâu ngày sống dưới
ánh nắng, bê vác nặng nhọc nên nàng có làn da nâu khoẻ khoắn, cơ thể cũng
cứng cáp nhìn có thịt hơn các cô gái sống quen nhà giàu mà điều đó không phải
là xấu, ít ra điều đó khiến nàng trông tràn đầy sức sống hơn . ..

Long với tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt Lâm Nhi, hắn cảm nhận cảm giác mềm mại
từ má nàng, cảm nhận làn da, cảm nhận từng sợi lông mi, sợi tóc . ..

Long chưa bao giờ thấy cảm giác gần gũi với ai đến thế.

Đây là cảm giác hoàn toàn khác với tình cảm người thân gia đình, mà cũng chỉ
có cảm giác này mới khiến con tim Long đập thình thịch, khiến hắn đắm chìm
vào nó.

" Hì ! Đừng xoa mặt ta nữa được không, nhộn quá ! "

Lâm Nhi không chịu nổi nữa, cất tiếng ngọt ngào lên.

Long giật mình, thấy Lâm Nhi nhìn mình cười, Long lúng túng, hắn hoàn toàn
không có khái niệm về chuyện này, Long lùi ra cuối chân giường.

Thấy cử động Long, Lâm Nhi phồng má trợn mắt, túm lấy tay Long kéo hắn lên ,
giọng oán giận nói :

" Chàng tính ăn xong đổ vỏ ? "

Long cãi, lắc đầu nguầy nguậy : " Ăn ? Đổ vỏ ? Là sao ? Cái này thực sự ta
không biết gì hết ! "

Lâm Nhi vẫn trợn mắt, làm một cái cốc đầu Long, Long la oai oái, ôm đầu
mình, bày một bộ " Ta đây ủy nhất thế gian, nhìn chăm chăm Lâm Nhi . "

Thấy Long vậy, Lâm Nhi cười khúc khích, lộ ra hàm răng đều tăm tắm của mình
.

Long cau mày, làu bàu :

" Nàng không khác chị gái ta a ! Không lẽ phụ nữ trên thế giới này toàn là cọp
cái ? Khủng Long Bạo Chúa ? "

Lâm Nhi cười tươi, vui vẻ nói :

" Con gái chúng ta đâu có ghê gớm vậy ! Chỉ giống khi lũ đàn ông các ngươi
không vâng lời thôi ! "

Nói xong Lâm Nhi còn khua khua bàn tay nhỏ, thị uy.

Có điều nhớ điều gì, Lâm Nhi nói tiếp :

" Nhưng cái con gì là Khủng Long Bạo Chúa ? Nó ghê lắm sao ? "

Long lắc đầu rồi lại gật, thực sự hắn cũng không biết, đây là Thiên Như nói
với hắn trong một buổi " ba con tâm sự, không kể ai nghe "

" Ta cũng không biết ! Ba ta kể cho ta a ! Cứ thử lôi con rồng Quỷ giới bỏ cái
cánh chúng là sẽ giống nó . "

Lâm Nhi bĩu môi, thực sự bắt đầu không có thiện cảm với người có suy nghĩ phụ
nữ giống loài rồng nọ ! Theo nàng thấy, đây là người đàn ông bị phụ nữ ghét
nên mới có suy nghĩ vậy !

Lâm Nhi hờn dỗi :

" Ta thấy ba chàng chắc hẳn phải bị phụ nữ ghét lắm a ! "

Long cười như không cười, lắc nhẹ : " Ba có rất nhiều vợ a ! "

Lâm Nhi xua tay, nàng không muốn đi sâu vấn đề này !

" Bây giờ chúng ta có nên đi tìm tiếp Điển Minh ? "

" Ta thực không biết chúng ta đã ở đây bao lâu nữa, mong Điển Minh không sao
" Long lo lắng, suy nghĩ.

" Vậy đi thôi ! Cái bộ quần áo kia của ta ? Chàng lấy nó ở đâu vậy ? "

Long lắc đầu : " việc này cứ để sau nói đi "

Lâm Nhi gật đầu, mặc xong quần áo thì cả 2 ra ngoài.

Lần này ra ngoài thuận tiện bất ngờ, Long Lâm Nhi đi theo con đường có những
vạch kẻ đỏ, họ ra được đến ngoài thì thấy một bóng người to béo đang ngồi đợi
, chắc hẳn Điển Minh !

Điển Minh hiện đang đánh chén một củ khoai rừng, hắn không hiểu sao lúc tỉnh
dậy lại thấy mình ở ngoài hang, theo trí nhớ ít ỏi thì Điển Minh đoán Long ,
Lâm Nhi chui vào trong, Điển Minh định vào nhưng quá nhiều ngã rẽ nên hắn
chần chừ, quyết đinh đợi 30 phút mới xông vào, nếu không trời tối chả tìm
được gì a !

Thấy Điển Minh, Long, Lâm Nhi chạy đến, câu mở đầu là lời trách cứ của Long
:

" Điển Minh ! Ngươi đi đâu ? Ngươi làm chúng ta lo quá, bỗng dưng chạy sâu
vào hang, không lẽ người lại ảo tưởng mình đánh hơi ra kho báu gì ? "

Điển Minh khó hiểu, lắc đầu, hắn chả hiểu Long nói gì !

" Long ! Ngươi nói linh tinh gì vây ? Ta ngồi đây suốt mà ! "

Long hoang mang, Lâm Nhi nhanh trí tiếp lời :

" Chắc hắn ngươi mất trí nhớ đoạn đó rồi a ! Ngươi không biết là lúc đó ngươi
chạy tít sâu vào trong hang, bọn ta phải đuổi theo đó . "

Điển Minh gãi đầu, lắc đầu.

Lâm Nhi thấy Điển Minh còn hồ nghi, xua tay :

" Thôi bỏ đi chuyện qua rồi ! Chúng ta về nghỉ sớm . "

Long nắm tay Lâm Nhi, Lâm Nhi xấu hổ, Điển Minh bên cạnh há hốc mồm, có
điều cử động tiếp theo của hắn mới khiến Long suýt ngất.

Điển Minh tiến tới, nắm tay Long như cách Long nắmtay Lâm Nhi.

Long thấy vậy đạp Điển Minh một cước, căm tức trừng mắt, Lâm Nhi bên cạnh
cười sặc sụa, Điển Minh khó hiểu, ánh mắt vô tội nhìn Long như muốn nói : "
tại sao ta bị đá ? "

Long căm tức nói : " đừng nắm tay ta, ta không thích nam nhân ! "

Điển Minh nhẩy cẩng lên, chỉ thẳng tay vào Long :

" ta Phi ! Ngươi ảo tưởng ?, Bổn ca cần mi thích ? Bổn ca chỉ cần nữ nhân
thích a ! "

Lâm Nhi thiếu chút nữa cười đến té xuống đất, lăn vài vòng, Long chỉ nhún
vai nói :

" tránh xa ta a ! Đi nhớ giữ khoảng cách, ta không tin ngươi ! Mặt tiền ngươi
không có phí đảm bảo "

Điển Minh căm tức, làu bà làu bàu, đi đầu, không đếm xỉa đến Long nữa.

Long, Lâm Nhi, hai người đứng sau cười sặc sụa, mãi đến khi thấy Điển Minh
đi xa mới vội đuổi theo, cùng nhau đi về !

. . ..

Trong khi đó, ở trong dinh thự.

" Ta là con người nhân từ, ta cho nàng 2 lựa chọn, nàng phải biết hiện giờ
nàng nằm trong tay ta, nếu ta muốn làm trò cầm thú với nàng ta đã làm đâu cần
phải gìn giữ ? Nàng xem, nàng có quần áo đẹp, chỗ ăn ở, nàng còn muốn gì ,
nàng chỉ việc ngoan ngoãn điều đó với nàng khó sao ? "

Giọng phát ra từ một cái người đàn ông trung niên to béo, khuôn mặt xanh sao
cùng với một chòm râu quai nón đang ngồi ung dung trên ghế sofa nhìn về phía
một cô bé, mái tóc vàng, đôi mắt đen huyền ảo, làn da mềm mại mặc một bộ
váy vàng trông như một nàng công chúa, nếu trên khuôn mặt nàng là một nụ cười
thì đó có thể tính là một nàng công chúa tuyệt mỹ, nhưng đó chỉ là nếu ! Vì
giờ trên khuôn mặt nàng đọng một nét lạnh lùng, giận giữ.

" Ngươi nghĩ ta quan tâm mấy thứ rẻ tiền của ngươi ? Còn giở cái trò rẻ rách
dụ dỗ con nít ? Nhân từ ? Ở ngươi ta chỉ thấy là một lão dê già, háo sắc, bỉ
ổi, vô liêm sỉ, đê hèn . ..

Lão béo phất tay, thở dài :

" Thế ta mới nói nàng phải ngoan ngoãn, thật nhàm chán, hiện giờ nàng muốn
gặp em trai ? Nàng muốn nó được tự do ? Nếu nàng ngoan ngoãn làm vợ nhỏ ta ,
ta sẽ thả tự do em trai nàng, còn nếu không . . . "

Nói đến đây lão béo dừng lại, nở nụ cười dâm đãng, hèn mòn, vô cùng vui vẻ
nói tiếp :

" Nếu không sao, chắc nàng biết ! Chó cũng không từ chối ta quẳng thêm chúng
một khối xương để gặm a ! "

Cô gái cắn răng, hạt lệ châu rơi lã trã từ hàng mi tú lệ, nàng khóc vì số
phận bi thương, nàng khóc vì sai lầm bản thân . . . Móng tay nàng bắm chặt
vào thịt đến nỗi nó ứa máu, đôi mắt căm thù, cừu hận nàng chăm chăm vào tên
béo, cố nhìn nỗi nhục nhã trong con tim, nàng nói một câu lí nhí trong sự
khuất nhục hơn bao giờ hết :

" Ta . . . Đồng ý ! "

Tên béo vểnh tai lên, lắc đầu, nụ cười xấu xa đọng trên môi :

" Ta không nghe thấy, nàng nói to lên a ! "

Cô gái tức giận, nước mắt như mưa gào lên trong thống khổ : " TA ĐỒNG Ý !! "

Tên béo cười lên trong vui sướng, hắn cười trong khoái chí, hắn cười trên sự
khổ đau của một cô bé, hắn cười, vỗ tay liên hồi, nói liên tục " Tốt " ba
lần . ..

" Ta sẽ cho nàng làm thê thiếp thứ 8 của ta ! Nguyệt ! "

Nguyệt ngất xỉu, nhục nhã mà ngất, khuất nhục mà ngất . ..

Nếu nghe kĩ, có thể nghe thấy trước khi ngất Nguyệt đã nói :

" Long, Ba, cứu con ! "

Vậy ai sẽ cứu Nguyệt ? Liệu sau cơn mưa trời sẽ nắng ? Ánh bình minh sẽ chiếu
rọi tâm hồn của những kẻ lạc lối ?

Cái này ta phải tiếp tục theo dõi rồi !
. . . . . . . . . . . . ..

PTS : chắc tối nay cố ra thêm chương nữa ! Cầu tks ở phía dưới cho có động lực
tăng tốc độ, Cảm ơn .


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #67