Truy Sát (p2) , Ta Được Nhờ !


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Pts : mọi người ai thích đọc vũng du không a ? Cá đang trên đà cho 1 bộ Võng
du, mong anh em ủng hộ, dự kiến viết đủ 10 chương, Cá sẽ cho ra mắt độc giả
( Cá cuồng game lắm, bật mí ae là game này có chút mùi SAO )

Rạng sáng ngày hôm sau, Long được trả quyền tự do, hắn được lính đưa ra khỏi
tư dinh của Doãn Tinh.

Long thở dài, hắn sâu sắc bất lực vì mình quá yếu không thể bảo vệ được
Nguyệt ! Thậm chí còn không thể kéo cả Lâm Nhi, Điển Minh ra khỏi chỗ đó.

Long nghiến răng ken két, hắn thề lần này phải trở về cung điện, phải lấy
danh nghĩa cháu Đại Ma Vương, điều khiển một toán binh mã san bằng phẳng chỗ
này dù bằng bất cứ giá nào !

Long nhìn lại tư dinh Doãn Tinh lần cuối, hắn quay đầu bỏ đi !

Từ ngày thoát khỏi sự bao bọc của gia đình và của Thiên Như, Long đã không
còn như một tên nhóc hèn nhát, từ ngày chứng kiến thế giới nghiệt ngã, quỷ
dị đa đoan, Long chợt nhận ra mình đã ngu ngốc và mềm yếu đến mức nào.

Mà cũng từ đó, trong đầu Long luôn suốt hiện hình ảnh hắn cô độc bước, một
mình thênh thang, lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn . ..

Long luôn không muốn chấp nhận hình ảnh đó mình, nhưng hắn phải thừa nhận hắn
hiện thật sự khát khao được trở thành hắn trong giấc mộng đó ! Hắn muốn mình
không bị ai chi phối, hắn muốn có sức mạnh để đạp đổ những gì cản trở hạnh
phúc mình.

Long siết chặt tay, sau lần này, hắn sẽ làm mọi cách khiến mình mạnh hơn ,
hắn hiện giờ khát khao sức mạnh hơn bao giờ hết.

Và cứ thế, Long như hòa mình vào nhân cách thứ 2 mình, cô độc bước trên con
đường đi thật xa về nơi tận sâu trong những cánh rừng, thiếu đi vài phần trẻ
con, đã dần trở nên trưởng thành, quen với sự khắc nghiệt cuộc đời.

Nhưng, dù đã nếm qua mùi đời, hiểu được thế giới, Long vẫn còn quá ngây thơ
, ít ra quỷ kế đa đoan hắn còn chưa phải là biết hết !

Liệu Doãn Tinh thực sự sẽ tha ?

Cái này không phải hiện giờ Long đang đối mặt sao ?

Chỉ thấy, Long đang dẫm bước trên thềm đất, mười bóng người suốt hiên trước
mặt hắn, đằng sau lại là ba bốn người khác, đặc điểm chung đều là mặc quần
áo màu đen kín thân, che đi mặt mũi tóc tai chỉ hở mỗi mắt, tay cầm những
thanh đao to, hệt như thổ phỉ.

Long nhíu mày, giọng lạnh lùng :

" Bọn mi là ai ? "

" Bọn ta là ai ? Ngươi sao không thử đoán xem ! "

Một giọng nói ồm ồm, một tên hán tử lực lưỡng, thân cao 2m, đôi mắt sắc bén
với một vết bớt đỏ chạy dài qua mắt trái, trông vô cùng dữ tợn.

Long nhíu mày, hắn không ngu, người đông, đao kiếm lăm lăm tay, mặc đồ đen
, nếu hắn còn không nhận ra không phải hắn là ngốc tử ?

Hán tử vết sẹo nhìn thấy khuôn mặt chợt hiểu, sáng láng, có vẻ đã hiểu vấn
đề mình đang gặp, hắn bước từng bước đến phía Long, ánh mắt dữ tợn, bóp cổ
Long một tay nhấc lên.

Long quật cường, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn hán tử vết sẹo.

Hán tử vết sẹo nhìn vào đôi mắt Long, đôi mắt dữ tợn hắn loé lên một tia khâm
phục, miệng nhẹ nhàng nói :

" Nhóc, ngươi có lời trăn trối nào không ? Có trách, hãy trách ngươi trêu
chọc người ngươi không nên trêu a ! "

Long cười nhạt, miệng cố gian nan nói từng chữ :

" Cướp chứ gì ?, dạo này cướp mà cũng bày đặt nhân nghĩa ? Ví tiền ta trêu
chọc bọn ngươi ? Chưa kể ngươi nhìn cả người ta có tiền ? Không lẽ bọn cướp
các ngươi đói kém đến cả một tên khất cái cũng phải đi cướp, tốt nhất ngươi
thả ta ra a, nghèo lắm ! "

Hán tử vết sẹo thành Hán tử mặt đơ, hoá ra không phải nhóc này không sợ, mà
là ngu quá không hiểu ý câu văn a !

Hán tử vết sẹo cười to, hắn cười vì Long ngây thơ, ngu ngốc !

" Nhóc ! Ta không phải cướp ! Ngươi thật ngu ngốc, có điều, nếu ta là cướp ,
đầu ngươi cũng rất có giá trị a ! "

Hán tử vết sẹo nói.

Long mặt vẫn xanh xao do thiếu ô xy, hắn cố sút một cú, thoát khỏi bàn tay
đang bóp cổ mình.

Hán tử vết sẹo không thèm tránh, cú đá Long vào người hắn không gây một chút
sát thương, miệng hắn cười khẩy, khinh thường Long, miệng trào phúng :

" Tuyệt vọng đi nhóc ! Ngươi quá yếu ! Hãy tự trách định mệnh ngươi a ! "

Long ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Hán tử vết sẹo, đôi mắt hắn lờ mờ, Suy
nghĩ hắn bắt đầu hỗn loạn.

Bỗng . . ..

" Thực ra, người nên trách định mệnh là ngươi a ! "

Một giọng nữ giới vang lên, đồng thời lúc đó, Long cũng rơi bộp một phát
xuống đất, hắn ho khan, cố hít từng ngụm, từng ngụm khí, tai hắn ù ù, mắt
lờ đờ, mê man.

Long sau vài phút thở dốc, giác quan bình phục, hắn ngước đầu lên, đôi mắt
hắn như dại ra.

Cả một khoảng đất vốn chỉ có màu xanh cỏ lá, nâu thân cây mặt đất, giờ phủ
một màu đỏ tươi được nhuộng bằng máu của chục tên áo đen cùng với một người
con gái mái tóc đỏ, cặp mắt màu da cam như một con mèo hoang xa lạ, cái mặt
tươi cười như ác quỷ tu la, hờ hững một tay nhấc tên hán tử mặt sẹo lên, tay
còn lại cầm một thanh kiếm nhuốm máu.

Tiếng la hét, mùi khai nước tiểu, mùi tanh tưởi của máu, Long sững sờ, rồi
lại chú ý đến người con gái kia !

" Đây có phải là bộ dáng ta hằng ao ước ? Được mạnh như người con gái này ? Có
thứ sức mạnh này thì ta có thể bảo vệ người thân yêu bên ta ? "

Long trong sự vui vẻ được cứu thầm nghĩ.

Cô gái thấy một ánh mắt nhìn mình, quay đầu lại thấy khuôn mặt vui vẻ của
Long, nàng cười hỏi :

" Cậu bé ! Ngươi có muốn tự tay giết hắn không ? "

Long hơi nhíu mày, gật mạnh đầu.

Chỉ thấy cô gái cười tươi khoe hàm răng trắng muốt mình, tay cầm kiếm huy tốc
độ siêu nhanh xong vứt tên hán tử vết sẹo ngã đập mạnh úp cả mặt xuống đất
trước mặt phía Long.

" Đó, hắn còn một hơi thở cuối cùng ! Ngươi nên giết đi a ! "

Long nhìn cô gái một hồi, lại nhìn tên hán tử vết sẹo dưới đất, đôi bàn tay
bé nhỏ hắn lật tên hán tử lên.

Hán tử vết sẹo ánh mắt cầu xin, Long cười khẩy, quỳ một chân, nhẹ nhàng vỗ
vai, nhặt một cục đá hơi sắc cạnh lên, nói :

" Không sao ! Ta không trách ngươi ! Ngươi chỉ là con tốt thí ! "

Dứt lời, Long đâm mạnh cục đá vào cổ hán tử vết sẹo, hắn chết không nhắm mắt
.

Cô gái đứng nhìn bên cạnh, vỗ tay vui vẻ nói :

" Có tố chất a ! Ngài không hổ là . . . " Nói đến đây cô gái dừng lại.

Long liếc cô gái, hắn lại nhìn cái xác tên hán tử vết sẹo, ánh mắt chăm chú
.

Cô gái tóc đỏ chỉ lặng im đứng nhìn.

Một hồi lâu sau Long mới mở miệng :

" Ngươi là ai ! Sao lại cứu ta ! "

Cô gái tóc đỏ nghe Long hỏi, bày ra một bộ mặt ngẫm nghĩ, ngón tay chỉ cằm ,
hơi ngước đầu lên trời :

" Thực ra đó là tuyệt mật ! Cậu bé không nên hỏi ta a ! Ta chỉ được nhờ ! "

Long nhíu mày, nhưng cũng không xoắn suýt vấn đề lâu, nói tiếp :

" Ngươi mạnh như vậy, liệu có thể giúp ta không ? "

" Không ! "

Long dứt lời, cô gái trả lời luôn !

" Hay ngươi sợ ? "

Long khiêu khích.

" Bổn cô nương mà sợ ? Một lũ nhãi nhép, lông tép nhà quê ! Ta phẩy tay cũng
chết dăm ba đứa, hắt hơi 3 nhịp khéo chúng còn mang cỗ cung phụng ta như thần
! "

Cô gái tóc đỏ bị Long nói, vô cùng bất mãn phản pháo.

Long cười, cá cắn câu thành công, Long vô cùng vui vẻ nói tiếp :

" Vậy a ! Ta cứ tưởng ngươi sợ ! Mà ta không tin lắm ! Ngươi có gì chứng minh
không ? "

Cô gái càng bất mãn hơn, ngón tay chỉ xung quanh, như nói : " Mắt ngươi bị
đui ? Không thấy ta vừa đại triển thần uy 1 tay tàn sát chục người ? "

Long lắc đầu, thở dài, nhún vai nói :

" Ta thật không hiểu ngươi tự hào gì, đây chỉ là tôm tép ở nơi ta định nhờ
ngươi giúp, những tên này chỉ xứng đáng làm coi ngục, quét sân vườn, dọn
chuồng lợn a ! "

Cô gái tóc đỏ bất mãn, tiến tới Long, khuôn mặt dí sát mặt Long, ánh mắt
tràn đầy lửa giận, túm cổ áo Long nói :

" Để xem, đưa ta tới nơi đó ! "

Long sững sờ, xấu hổ khi bị tiếp xúc thân mật thế, hắn ngửi thấy mùi hoa
hồng thơm ngát trên người cô gái làm hắn dại ra, nhưng nhờ còn chút ý trí ,
Long tỉnh lại mau chóng nói :

" Được ta dẫn đường cho ngươi.

. . . . . . . . . .


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #69