Có Khi Chàng Không Phải Lựa Chọn Tệ !


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Hiệu quả của nấm thường chia thành nhiều loại, nhánh, độc, không độc, tác
dụng phụ nhanh, không nhanh.

Mà ở đây, nấm này là nấm ảo giác, trên cơ bản nó không có phản ứng nhanh ,
khiến người ta ngay lập tức, tùy từng người nó có khoảng thời gian riêng.

Điển Minh chỉ thấy hắn vốn đang bình thường thì lại thấy đôi chân nặng trịch ,
chân như đạp vào bùn lầy.

Ánh mắt Điển Minh vốn thanh minh thì lại bỗng mờ mịt, hắn thấy những chiếc
bánh, kẹo bay đang vẫy hắn, những đồng tiền vàng lấp lửng.

Điển Minh tay khua loạn, cố nắm lấy, miệng lẩm bẩm, " Bánh ngon, kẹo ngọt
, Hớ ! Hớ đừng đi ! Long, Lâm Nhi, các ngươi thấy bánh, kẹo không, chúng
đang kêu gọi chúng ta ! "

Điển Minh quay sau vẫy tay với Long, Lâm Nhi rồi đi thẳng, miệng cười tủm
tỉm, nước dãi từng ròng rơi khóe miệng.

Long, Lâm Nhi mù mịt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không biết Điển Minh bị
sao.

Bỗng, Điển Minh khựng lại, nét mặt đang vui cười biến thành đau khổ cực độ ,
hắn gào lên, " Ba, mẹ ! Không ", rồi lao vào sâu trong một hang.

Long, Lâm Nhi giật mình đuổi theo, vừa đuổi vừa la, hò hét.

Hang này là do Điển Minh phát hiện, có điều đến cả Điển Minh cũng chưa vào
qua, sao biết trong này có cái gì nguy hiểm ?

Long, Lâm Nhi đuổi theo đến cổng, nơi này lại chia ra ba ngã rẽ khác nhau,
cho nên hai người bị mất dấu Điển Minh, hai người nhìn nhau, vô cùng lo lắng
, " Nếu lỡ Điển Minh có chuyện gì xảy ra thì sao ? "

Long đề nghị : " Hay chúng ta chia nhau ra tìm bên trong ? "

Lâm Nhi cau mày, lắc đầu : " Nếu tách ra vậy không phải chúng ta cũng lạc
nhau ? "

Long im lặng, do quá lo lắng hắn nghĩ có chút sai lầm, Long bình tĩnh, hắn
nhìn sâu vấn đề hơn.

" Nếu hiện giờ mình, Lâm Nhi vào sâu, có thể cả hai cũng lạc, cái chờ đợi
chưa biết chừng có thể là chết ! Vậy giờ phải làm sao ? "

Lúc này, Long lại nghĩ đến một cuộc đối thoại mình với Thiên Như, hắn từng
nói :

" Hài tử ! Nếu về sau ngươi ra ngoài lăn, lăn lộn lộn, có ngã thì phải tự
đứng lên lăn tiếp ! Có bạn bè lúc nó nguy nan thì đừng ngại gian nan mà không
đâm thử thách ! Ngươi có biết vì sao không ? "

Long lắc đầu, lúc đó Thiên Như đề cập vấn đề hắn không tài nào hiểu.

" Tại sao ba ? "

Thiên Như lúc đó cười, xoa đầu Long, ánh mắt hiền từ, nụ cười hòa ái ,
giọng ôn nhu pha sự cảm khái sâu sắc, như thể lời chuẩn bị phát âm ra sẽ được
" Thiên Cổ Truyền Lưu " hay " Giai Ngôn Bất Tận ", thiên địa tò mò, sinh vật
thắc mắc, tiếng im lặng như chỉ đợi Thiên Như hạ bút thành câu, Thiên Như
nín hơi, từ tốn nhấn mạnh từng chữ . ..

" Liều ăn nhiều ! "

Nói xong Thiên Như khoanh tay, vô cùng đắc ý, chỉ hận không thể nói cho cả
thế giới biết suy nghĩ mình, trong khi đó gió thì to, sấm chớp đùng đùng.

Long lúc đó chỉ hồn nhiên, " Vâng ! Con hiểu, con nhớ kĩ ! "

. . . . . . . ( cạn lời )

Long hồi tưởng lại, gật đàu, quyết tâm . . . Liều !

Lâm Nhi bên cạnh, thấy Long gật gù liên hồi, cứ ngỡ hắn có cách gì hay, nào
ngờ . ..

Long không nói một lời nắm tay Lâm Nhi, kéo nàng về một đường đi, không quản
đúng hay không !

Lâm Nhi đỏ mặt, đây lần đầu tiên Long nắm tay nàng, chính vì thế Lâm Nhi đã
bị hành động bất ngờ của Long khiến cho đầu óc thiếu tỉnh táo, cảm xúc chi
phối, không thèm hỏi tại sao Long đi đường này.

Long lúc này thì chả quản nhiều, theo như Long thấy Ba mình luôn nói đúng ,"
số muốn mình chết ! Ắt sẽ chết, còn không ngươi trốn sao thoát ? " ( một câu
Thiên Như từng nói với Long )

Trẻ con, suy nghĩ đơn giản, đừng thấy chúng tỏ ra khôn, nếu chúng ta nhồi
vào đầu chúng quan điểm bản thân, chúng sẽ nhớ, thực hiện theo cách chúng.

Long, Lâm nhi chạy một hồi, trước mặt họ là một dẫy hành lang kì lạ, vốn
tưởng nơi này không người, thì ra không hẳn vậy.

Các bức tường bằng đá nối nhau thành từng chuỗi, cách đoạn ta thấy từng song
sắt nhỏ, nếu từ góc độ Long, ta thấy đây là một nhà tù, có điều có vẻ nó đã
không được sử dụng từ lâu.

Trần bám bụi mù mịt, các song sắt đã có nhiều chỗ khoen rỉ, không khí lại vô
cùng im lặng, nếu nhà tù, ít nhất phải có chút âm thanh.

Lâm Nhi sợ hãi, ôm chặt Long.

Long cũng rất sợ, có điều Lâm Nhi tỳ sát người, Long cảm thấy một cảm giác
an toàn, hắn vỗ đầu Lâm Nhi, cố an ủi :

" Đừng sợ, bên ta ! "

Lâm Nhi vẫn hơi lo lắng, " Liệu có Điển Minh trong không ? Nếu không hay ta
tìm chỗ khác ? "

Long lắc đầu, cười nhẹ, trêu Lâm Nhi, cố giúp nàng bớt căng thẳng :

" An tâm đi, không phải ngươi là cô gái rất khôn ngoan sao ? Chả lẽ ngươi sợ
? "

Lâm Nhi đỏ mặt, phồng má, bất mãn vì cách Long nói, có điều nàng cũng thấy
ở bên Long bớt sợ hơn thật.

Long không nói gì, hắn đi dọc hành lang, có khi Điển Minh ở đây.

Ngó vào từng buồng giam, Long thấy bài trí mỗi phòng vô cùng giống nhau, chỉ
một giường kết từ rơm, bồn tiêu kiểu cũ, tất cả đều đã mục rữa, chắc hẳn đã
vô cùng lâu không được sử dụng.

Mà giống nhau là vậy ! Điểm khác nhau thì . ..

Mỗi căn phòng là một bộ xương khác nhau, mỗi bộ lại là có cách nằm khác nhau
, cho thấy trước khi hoá thành hài cốt, người chủ thực sự là chết chứ không
phải sắp xếp.

Long lạnh gáy, người chết không phải hắn chưa thấy, có điều chỉ còn xương
khô thì hắn chưa thấy bao giờ, trông thật đáng sợ.

Trái ngược với Long, Lâm Nhi lại bình tĩnh đáng sợ, có thể thấy nàng lúc nãy
sợ chắc hẳn không phải nằm ở đây.

Long lấy làm kì nhưng thực không để ý mấy vì có vẻ như hắn đã bị kéo sự chú ý
vào một việc khác.

Phía cuôi hành lang là một buồng giam cuối rộng rãi hơn, sạch sẽ hơn các
buồng khác.

Bên trong có một chiếc bàn trên bàn 1 chiếc bánh khá mới với một cuốn sổ nhỏ
cùng với một chiếc giường cho 2 người nằm.

Long, Lâm Nhi tò mò, sự khác lạ căn phòng đã khiến hai người quan tâm, chưa
kể lại cửa không khoá, Long, Lâm Nhi dễ dàng vào trong.

" Ngươi nghĩ chỗ này là sao Lâm Nhi !"

Lâm Nhi cau mày, nhìn thế nào nàng cũng thấy nơi đây không ổn, có điều nàng
cũng chỉ thông minh vặt, chứ bảo một đứa con nít làm nhà phân tích, thám tử
. . . Thì thật không có khả năng a !

Lâm Nhi lắc đầu, Long tiến tới chiếc bàn, cầm chiếc bánh, cầm cuốn sổ.

Lâm Nhi tiến bên cạnh Long, nhìn chiếc bánh.

Đây tính ra cũng là chiếc bánh bình thường như một chiếc bánh quy nhỏ không
hơn, có điều nếu nhìn các buồng cũ, ta thấy ngay thời gian chiếc bánh này
chính là điều phi lí.

Long cười cười, vốn chỉ nhìn cuốn sổ, lại thấy Lâm Nhi nhìn bánh, tưởng
nàng thích, Long vui vẻ, đưa tay cầm bánh cho Lâm Nhi.

Lâm Nhi thấy Long hiểu nhầm xua tay giải thích :

" không không phải ta muốn ăn ! Ta chỉ đang phân tích a ! "

Long cười, hiểu nhầm Lâm Nhi giả vờ hoặc ngại, hắn bẻ đôi chiếc bánh chìa về
phía Lâm Nhi :

" Không phải cứ thử là biết sao ? Ngươi không thấy ăn mới biết ? Ta cũng đâu
có đói, đây vì muốn thử a ! Đừng để ta thử một mình chứ ? "

Lâm Nhi định nói gì, nghe Long nói, mặt đỏ lên cúi gằm mặt xuống gật đầu ,
Long vui vẻ bỏ nửa chiếc vào miệng.

Lâm Nhi thấy vậy cũng bỏ luôn vào mồm.

Thế mới thành cớ sự ," ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta " và rồi cả 2 cùng ăn
chiếc bánh lạ.

Mà cũng chính khi ăn xong, Long mới nhận ra, nói với Lâm Nhi :

" Nè ! Lỡ chiếc bánh có độc không ? "

Long nói, đang nhai mẩu vụn bánh, Lâm Nhi biến sắc, lâm vào trầm tư.

" Ta nghĩ nếu có cũng không ảnh hưởng đến tính mạng đâu ! Ngươi xem a ! Ở đây
nhìn ra cũng thấy bị bỏ hoang lâu, rồi lại nhìn căn phòng, chiếc bánh, ta
có thể nghĩ theo 2 chiều hướng . 1 ở đây vẫn còn người sống, mà nếu còn người
sống thì tại sao họ phải tự đầu độc bản thân ?, 2, cứ cho bánh quy này có
độc, vậy thì sao nó còn nguyên vẹn ? Hài cốt người trong này đâu ? "

Một hồi ngẫm nghĩ, Lâm Nhi nói ra cách suy diễn nàng

Long cẩn thận đánh giá, ánh mắt nhìn Lâm Nhi tràn đầy kính ý, kính ý vì nàng
còn nhỏ có thể nghĩ được vậy, không thể không nói là một thiên tài chân chính
a.

Thấy Long nhìn mình với ánh mắt khác lạ, Lâm Nhi rất đỏ mặt, hiếm khi nàng
cảm thấy biết ơn xuất thân mình, cho nàng cơ hội thể hiện này.

Long cười, hắn luôn thích vẻ thông minh lanh lợi của Lâm Nhi, có điều nàng
quá khép kín, cho nên ngoài lần đầu tiên gặp được Lâm Nhi an ủi ra còn không
có lần khác Long được nhận thức kĩ vẻ lanh lợi, thông minh của nàng.

Bỗng, Long cả người nóng lên, chân tay bủn rủn, cả người hắn cảm giác vô
cùng khác lạ, ý thức hắn cứ lờ mờ, Long vội la lên với Lâm Nhi :

" Không xong, bánh có độc ! "

Nói xong Long không còn kiểm soát được cơ thể lao vào Lâm Nhi.

Lâm Nhi cũng không khá hơn Long là bao, cả cơ thể nàng rạo rực, mồ hôi nhễ
nại, Lâm Nhi chỉ thấy trước ngực mình có gì đó tiết ra, xuyên qua làn áo ,
dưới quần thì có một dòng nước man mát chảy ra ngoài từ chỗ giữa hai chân ,
đầu óc nàng cứ nghĩ linh tinh, nghe Long gọi nàng giật mình, quay đầu bỏ
chạy.

Vì Lâm Nhi chạy đúng lúc nên Long vồ hụt, Lâm Nhi lùi sau kinh hãi nhìn Long
như một con mãnh thú đói khát lao về phía mình.

Lâm Nhi ý thức lờ mờ, đứng không vững, có xu hướng giống Long, nàng quỵ
xuống, Long vồ đến, túm gọn nàng.

Ý thức cuối cùng Lâm Nhi biết là Long xé hết quần áo mình, nếu đến giờ nàng
còn không biết mình đang trong hoàn cảnh nào thì quả thật quá ngu ngốc rồi.

Lâm Nhi nhắm chặt mắt, nàng từng nghĩ mình sẽ lớn lên trong yên bình, năm
nàng 18 sẽ được gả cho một chàng trai nàng yêu mến, hai gia đình vui vẻ ,
sống êm đềm, chứ đâu phải lưu lạc mức này ? Làm nô lệ ? Sống khổ cực ? Và giờ
thì sắp mất thứ quan trọng nhất ở độ tuổi con nít ( 7 tuổi ) ?

Lâm Nhi cười nhạt, cố danh chút ý thức cuối cùng mà vươn 2 tay về phía Long ,
ánh mắt nhu hòa :

" Có khi chàng không phải lựa chọn tệ ! Ít ra ta nghĩ ta yêu chàng nên sẽ ổn
thôi ! "

Như còn chút nhân tính ít ỏi trong tiềm thức, Long nhìn cô gái tóc nâu với
đôi mắt xanh biếc trước mặt, thấy cử động nàng, cảm nhận được suy nghĩ của
nàng, Long thốt ra một câu trong vô lực :

" Ta xin lỗi ! "

Dứt lời, đôi mắt Long lại bị một màu đen phủ kín, lao về Lâm Nhi.

Lâm Nhi cười, miệng lẩm bẩm : " Không sao ! Ta yêu chàng mà, Long ! "

Dọc hành lang, tiếng rên rỉ nghe sao kiều diễm, tiếng phầm phập vang vọng
hành lang, tiếng gào rú của hai con thú, mà ở phía cửa lại là một người đàn
ông bịt mặt mặc áo choàng, đang đứng theo dõi, đôi mắt hắn đen như vực thẳm
, chỉ lặng đứng đó theo dõi, một lúc sau hắn cười nhẹ, lẩm bẩm :

" Thật quá hư cấu mà ! Hàng họ sao đã đủ sử dụng rồi ? Ài chắc hẳn là do chơi
cùng đối tượng bằng tuổi a ! Chắc chắn thế rồi ! "

Nói linh tinh xong, kẻ bịt mặt biến mất, để lại một câu :

" Đừng oán ta . . . "

. . . . . . . . . . . . . . . .


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #66