Trọng Sinh


"Ồ. Hình như ngươi không phải người giới này." Trung niên nhân ngạc nhiên nói.

Vô Cầu chưa kịp phản ứng gì thì trong tai lại nghe tiếng ù ù. Mắt hắn hoa lên,
đầu óc choáng váng.

Một tiếng nổ inh tai vang lên như xé rách màng nhĩ của hắn. Bỗng ở giữa không
trung một khe hở dài hiện ra, bên trong tỏa ra một loại khí cực mạnh mẽ làm Vô
Cầu phải biến sắc. Từ trong khe hở, một long đầu lộ ra. Nó thấy thứ dịch đỏ
lòm lơ lửng trên không trung thì kinh hỉ há miệng. Thứ dịch đó nhanh chóng bị
hút bay về phía long đầu.

"Mơ tưởng!" Trung niên nhân la lớn. Hai tay hắn kết ấn, miệng nhẩm nhanh pháp
quyết.

Một bức tường băng trong suốt nhanh chóng hiện ra ngăn cách đầu rồng với thứ
dịch đỏ lòm.

"Không ngờ lũ Yêu Thú các ngươi đánh hơi nhanh thế. Đừng nghĩ sẽ có cơ hội lần
hai," Hai tay trung niên nhân thay đổi kết ấn, chuẩn bị làm gì đó tiếp.

Vô Cầu bỗng ngã phịch xuống đất. Cơ thể hắn mờ đi thấy rõ. Thứ dịch kia cũng
mờ dần theo hắn.

"Dịch chuyển xuyên giới!" Trung niên nhân kia cả kinh.

Sau môt cái chớp mắt thì Vô Cầu cùng thứ dịch đỏ lòm tan mất. Trung niên nhân
và long đầu ngơ ngác đứng nhìn ở chỗ cũ. Bỗng một ánh mắt sắc lạnh từ trung
niên nhân nhìn về long đầu. Long đầu giật mình, khe hở tức thời muốn khép lại.

"Muốn đi! Đâu có dễ." Trung niên nhân cười kinh miệt.

Vô Cầu bỗng mở mắt ra. Hắn lại thấy mình ở hắc phòng cũ.

"Cần xem xét lại." Vô Cầu cân nhắc nói.

Từ khi hắn xuống đây, ngồi tĩnh tu hai lần, hai lần đều xảy ra dị biến. Quả
thật quái lạ. Song, Vô Cầu lại có một cảm giác hưng phấn bên trong. Điều này
cũng thú vị đấy chứ.

"Cái này là," thứ dịch ban nãy không ngờ cũng theo Vô Cầu. Bây giờ nó đang lơ
lửng trước mặt hắn.

Vô Cầu với tay bắt lấy nó. Nó liền dịch sang bên. Vô Cầu thử lại, nó cũng dịch
sang bên khác.

"Cái thứ chết tiệt này!"

Vô Cầu lại thử bắt lấy nó nhưng hầu như lần nào cũng thất bại. Vô Cầu quyết
không chịu thua, hắn giả vờ ngồi thiền, mắt nhắm hơ hở quan sát huyết dịch
kia. Huyết dịch kia bây giờ trôi lơ lửng trên không. Nó trôi khắp phòng nhưng
lại không tới gần Vô Cầu. Vô Cầu tỏ vẻ không quan tâm, nhắm hờ mắt.

Chẳng biết qua bao lâu, huyết dịch đó trôi lại gần Vô Cầu, chỉ cách hắn vài
thước. Vô Cầu chớp lấy cơ hội, nhào tới bắt lấy nó.

"Coi mày chạy đi đâu!"

Vô Cầu đắc thủ huyết dịch vào lòng bàn tay. Huyết dịch kia búng qua búng lại
trong tay hắn, nhất quyết muốn bay đi. Nhưng Vô Cầu vốn cứng đầu, hắn giữ chặt
không buông. Huyết dịch cuối cùng lại dừng lại, nằm im trong tay hắn.

"Hắc hắc. Để xem ngươi là cái thứ gì," Vô Cầu mở hé bàn tay mình ra nhìn bên
trong.

Huyết dịch bỗng bay về phía thiên linh cái của hắn, nó nhập hẳn vào trong. Vô
Cầu thất kinh, hắn chạy loạn khắp phòng.

Một cơn đau đầu truyền tới linh thể của hắn. Cơn đau như miệng núi lửa phun
trào, mạnh mẽ và dữ dội. Vô Cầu không chịu được bất tỉnh từ sớm.

"Dậy đi!" Một giọng nói oang oang vang lên.

Vô Cầu mệt mỏi mở đôi mắt ra. Trước mặt là tên quản ngục.

Lần nay hắn thức dậy hình như đã có gì đó thay đổi trong hắn. Hắn cảm thấy đầu
óc minh mẫn, mọi thứ dường như khá rõ ràng, dễ dàng bị nhìn thấu.

Tên quản ngục thấy Vô Cầu khác thường liền không tự chủ được hỏi: "Từ lần cuối
ta đến, có chuyện gì xảy ra không?"

"Không," Vô Cầu lãnh đạm, "ngươi tới tìm ta vì điều gì? Đến lúc rồi à?"

"Đúng vậy. Đến lúc ngươi đi rồi." Tên quản ngục gật đầu.

Hắn chỉ tay về phía cái hồ rồi vẫy một cái. Thân xác của Vô Cầu liền bay về
phía bọn hắn.

"Ồ. Trông cũng không tệ." Tên quản ngục nhìn thân xác Vô Cầu đánh giá.

Vô Cầu chắp tay nói: "Đa tạ."

Tên quản ngục tay kết ấn, một vòng tròn lam sắc hiện ra bao thân xác Vô Cầu và
linh thể hiện tại của hắn lại.

"Ngươi chui vào thân xác của ngươi đi."

Vô Cầu nhắm mắt. Hắn biến thành một viên tinh bi lam sắc nhập vào thân thể
kia. Mí mắt thân thể kia giật giật vài cái rồi mở ra.

"Vòng bảo hộ này là để làm gì vậy?" Vô Cầu hỏi.

"Nếu đã nhập xác. Ngươi sẽ được tính là con người. Con người thì không được ở
đây. Vòng này để ngăn không cho giới diện này bài xích ngươi."

"Đi thôi," tên quản ngục điểm chỉ vào hư không.

Một vòng tròn mở ra. Bọn hắn liền đi vào trong.

Trước mắt Vô Cầu bây giờ là một quảng trường một màu trắng sáng. Ở giữa là một
cái đình trắng thật to. Tên quản ngục lúc đầu đã không còn thấy. Chỉ còn Vô
Cầu bên trong vòng bảo hộ ban nãy đang bay về phía cái đình. Khi hắn vừa mới
bay vào trong, cảnh vật chung quanh sáng lóa lên. Tất cả mọi thứ đều trắng
tinh. Trên dưới, trái phải đã không còn phân biệt được nữa. Vòng bảo hộ ban
nãy cũng biến mất.

Một quý phụ hiện ra trước mặt Vô Cầu, cô nàng mày khoác trên mình một tấm vải
trắng duy nhất, để lộ đa phần da thịt ra ngoài. Làn da quý phụ trắng trẻo.
Thân hình thon gầy trông rất gợi cảm. Tấm vải trắng để lộ hai đùi, bay phấp
phới như muốn đốn tim bao chàng trai. Tư sắc quý phụ thì khỏi kể, nếu không ví
như tiên tử giáng trần hẳn cũng là tuyệt sắt Đắc Kỷ. Trên tay quý phụ là một
quyển sách và một cây bút lông chim.

"Ngươi hẳn là Vô Cầu. Người ở Địa Cầu." Quý phụ nói, cặp mắt nhìn vào quyển
sách.

Vô Cầu thì đăm đăm nhìn vào mấy chỗ mà tấm vải không che.

"Bây giờ ngươi sẽ được chuyển tới một thế giới khác một cách ngẫu nhiên. Ngươi
sẽ không sống lại là một đứa bé mà là dùng cơ thể này."

Mắt Vô Cầu vẫn dán về những chỗ đó trong khi quý phụ giải thích.

"Tên ngươi muốn có ở kiếp sau là gì?"

"Hãy cứ là Vô Cầu đi"

"Như cũ?"

"Ừ."

Quý phụ ghi chép gì đó vào quyển sách.

"Ngươi có ước nguyện gì trước khi đi tiếp không?"

Vẻ mặt Vô Cầu đăm chiêu một lúc rồi nói: "Ngươi là gì vậy? Ma vật hay quỷ."

Quý phụ hơi nhướng mày rồi nói: "Ta là con người bình thường. Được đảm nhiệm
trọng trách này. Không phải quỷ hay ma."

"Vậy ngươi có..." Vô Cầu hỏi điều gì đó.

Phong thái lạnh lùng của quý phụ lập tức biến mất, thay vào đó lại có một sự
không thể tin được hiện lên trên khuôn mặt.

"Dù ta chỉ là linh thể nhưng cũng được coi như cơ thể. Có thể làm mọi điều như
thân thể. Có điều nó sẽ làm cho cảm nhận mạnh mẽ hơn gấp mấy lần."

"Có nghĩa là ngươi làm được ở trạng thái này?"

"Đúng vậy. Nhưng không có nghĩa ta phải đáp ứng ngươi," quý phụ lấy hai tay
che ngực.

"Thế thì ngươi hỏi nguyện ước của ta làm gì?"

Quý phụ nghe thế thì cắn môi, mặt đo đỏ không cam lòng. Dẫu là người thường
khi đi tới đây, ai cũng sẽ được ban cho một điều ước để bù đắp kiếp trước. Ví
như kiếp trước ngươi nghèo thì khi tới đây ngươi muốn được giàu thì quý phụ sẽ
cho ngươi nhập vào tâm kiếp, cho ngươi hưởng thụ sự giàu sang "ảo" rồi cho
ngươi đi tiếp. Hay là một người mơ ước năm thê bảy thiếp chẳng hạn. Nhưng nàng
thật không ngờ, lại có một tên không biết xấu hổ nói ra mong ước của mình là:
"Vậy ngươi có thể hầu ta một đêm được không?"

Nàng ta thật không cam chịu việc này. Nhưng luật vẫn là luật. Quyển sách và
bút lông chim bỗng biến mất.

"Cái gì? Không phải chứ." Quý phụ hoảng hốt.

Tấm vải trắng quấn quanh nàng cũng bay theo chiều gió, trở thành vô số hạt cát
biến mất. Quý phụ bây giờ đang lõa lồ trước mặt Vô Cầu. Mọi xuân quang đều rõ
rành rành trước mặt.

"Ta ghét cái luật ngu ngốc này." Quý phụ bứt rứt.

Khung cảnh xung quanh bỗng biến ảo thành một căn phòng khách sạn hạng sang
trông rất tao nhã thanh lịch.

"Ta ghét ngươi!!" Quý phụ cắn môi nhìn Vô Cầu. Đôi mắt nàng đã long lanh ánh
nước. Song hắn lại khá đẹp trai nên quý phụ cũng bị cuốn hút. Tiếng "ta ghét
ngươi" lại có chút như mời gọi.

Vô Cầu cười xằng xặc rồi bước đến. Hắn cũng đang không mặc gì. Quý phụ che lấy
mọi chỗ hiểm. Khuôn mặt trở nên đo đỏ.

"Ngươi đừng qua đây."

Vô Cầu không qua thật, hắn đi ra ban công phòng khách sạn. Bên ngoài đó không
thể ngờ được lại là một khu vườn trông rất đẹp đẽ. Ở giữa là một cái bồn tắm
hình tròn được gắn âm vào đất. Cảnh vật ở phía xa là những tòa nhà cao chọc
trời với những ánh đèn nhân tạo quen thuộc của khung cảnh thành phố.

Vô Cầu nhảy vào bồn tắm. Hắn thả lòng người, dựa lưng về phía sau ngắm nhìn
các tòa nhà chọc trời.

"Qua đây ngắm với ta này." Vô Cầu nói với quý phụ.

"Còn lâu!!" Quý phụ từ nãy đến giờ chạy quanh tìm đồ mặc lên người. Nhưng cái
nào vừa mới mặc vào cũng tan theo mây khói. Ngay cả tấm chăn cũng chịu chung
số phận.

Vô Cầu quay đầu nhìn thấy thì không nhịn được cười.

"Nếu đã không mặc được thì xuống đây ngâm nước là được mà."

"Ta không thích!!" Quý phụ cãi lại. Song vừa mới nói thì một cỗ lực vô hình
kéo quý phụ vào bồn tắm.

Quý phụ ngã cái ùm vào bồn tắm làm nước văng tung tóe. Đã vậy, quý phụ còn hạ
cánh ngay bên Vô Cầu. Quý phụ theo phản xạ định nhào đi ngay. Nhưng ai ngờ khi
chạm phải ánh mắt của Vô Cầu, quý phụ lại có một cảm giác mê đắm trào dâng
trong lòng. Cảm giác này ngăn quý phụ rời khỏi Vô Cầu.

Vô Cầu đưa tay về phía quý phụ.

"Đừng làm vậy mà!" Quý phụ nói một cách e thẹn. Khuôn mặt toát lên một vẻ xấu
hổ vô cùng. Giọng thì e ấp, dịu dàng. Nàng bây giờ y như một con chim nhỏ yếu
ớt, mỏng manh trước mặt Vô Cầu.

Vô Cầu đẩy quý phụ sang bên, để nàng ngồi ở một phía khác.

"Ơ!?" Quý phụ ngơ ngác.

Vô Cầu mỉm cười nói: "Hầu ta một đêm không có nghĩa là làm chuyện ấy với ta.
Nó nghĩa là cùng ta tâm sự."

Mặt quý phụ càng ngày càng đỏ, sắp thành quả cà chua rồi. Chuyện gì đây? Ta cứ
ngỡ tấm thân xử nữ của ta sắp bị gỡ xuống chứ. Cái tên ngông cuồng, ngu ngốc,
dâm tà này. Ta ghét ngươi.

"Cảnh vật đẹp đấy chứ nhỉ?" Vô Cầu ngước nhìn cảnh vật ở xa.

"Quả thật là vậy. Nơi đây chắc là Địa Cầu, quê hương của ngươi nhỉ? Nó cũng
khá đặc biệt đấy." Quý phụ chậm rãi nói. Hai tay luôn ở thế che chắn.

"Đúng vậy."

"Cảnh đẹp thế này mà không có rượu ngon thật phí." Quý phụ nói.

"Đúng thật. Bây giờ có vài chai rượu ngoại thì hết xảy."

Tức khắc bên cạnh hồ bơi có mấy chai rượu xuất hiện, kèm theo hai cái ly thủy
tinh trông rất tinh xảo.

"Đây là tâm kiếp của ngươi. Ngươi muốn gì cũng có hết." Dường như nàng đoán
trước Vô Cầu sẽ thắc mắc nên trả lời trước luôn.

Vô Cầu im lặng rót đầy hai ly thủy tinh, hắn truyền một ly cho quý phụ.

Quý phụ bắt chéo hai chân, tay trái chắn ngang ngực, tay phải cầm ly. Nàng
muốn chắc chắc Vô Cầu sẽ không thấy gì hết.

"Cạn ly," Vô Cầu nói. Hai người bọn họ uống đến giọt cuối cùng.

"Nàng tên là gì? Khi còn ở nhân giới ấy."

Quý phụ cầm chiếc ly tinh xảo xăm xoi một lúc rồi mới lên tiếng: "Thiên Nữ.
Tôn Hoàng Thiên Nữ."

"Đó là tên thật của nàng sao?"

"Không," quý phụ cười tự giễu, "đó là tên bọn họ gọi ta." Trong ánh mắt nàng
hiện lên một sự oán độc, cô đơn và một chút gì đó xa xăm.

"Vậy nàng có định cho ta biết tên thật của nàng không?"

"Tại sao ta phải cho ngươi biết tên thật của ta? Ta với ngươi không là gì cả.
Ngươi vốn còn có ý định cưỡng đoạt ta ngay lần đầu gặp mặt."

"Hắc hắc. Ta không có a."

"Thế tại sao ta không thể mặc đồ?! Chẳng phải là do ngươi sao." Quý phụ nói.
Ánh mắt nàng nằm ở những tòa nhà cao tầng phía xa.

"Quả thật ta muốn nàng không mặc đồ. Nhưng lý do ta muốn vậy là vì ta muốn
nàng hiểu được ta. Khi còn ở nhân giới, đây là nơi ta thường suy ngẫm. Ta
thường ngâm mình trong nước, suy nghĩ về những sự gò ép, gian dối trên thế
gian này. Ta chán ghét cái xã hội ta đang sống. Nó là minh chứng của sự ích
kỷ, xảo quyệt, ác độc của nhân tộc. Chỉ mang dù chỉ một mảnh sản phẩm của nó
thôi cũng làm ta ớn lạnh."

"Hiểu cái * ngươi ấy! Tên dâm tặc vô sỉ này! Đã được lợi còn khoe mẽ." Quý
phụ chửi thầm.

"Chưa ai hiểu được ta. Bọn họ luôn hòa nhập với những người khác. Chi có ta
luôn đơn độc, cô lẻ trên thế gian này. Nguyện ước mà ta nói cho nàng cũng bắt
nguồn từ việc này. Khi mới gặp nàng, trong ánh mắt nàng có sự cô độc mà ta có.
Ta đưa nàng tới đây cốt là muốn lần đầu tiên trong kiếp này của ta, ta tìm
được một tri kỉ."

Quý phụ chẳng nói gì cả. Nàng ngồi yên trầm tư thật lâu.

"Ta tên Liên Tử." Nàng thốt lên thật lâu sau đó.

"Bây giờ làm gì?" Vô Cầu đứng trước một vực thẳm nói.

Khung cảnh xung quanh bị phủ kín bởi sương mù. Nơi Vô Cầu đứng là một tế đàn.
Sàn khắc nhiều kí tự khó hiểu, trước mặt có một chiếc gương có cạnh màu đen.

Nơi đây là nơi chuyển kiếp mà Vô Cầu và Liên Tử bị chuyển tới sau khi hai
người họ rời khỏi tâm kiếp của Vô Cầu.

"Đi vào cái gương chứ làm gì." Liên Tử đứng kế bên nói.

"Thế à?"

Vô Cầu vẫn chưa đi ngay, hắn còn xem xét tấm gương một lúc.

"Nhanh lên," Liên Tử đá vào mông Vô Cầu. Hắn ngã nhào tới trước chui thẳng vào
trong chiếc gương.

"Hi vọng không bao giờ gặp lại tên này."


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #3