Uyển Như Mộng


Một bóng người giãy dụa, ra sức bò về phía trước trong bóng tối. Máu tươi
nhuộm đỏ nền đất nơi người ấy trườn qua.

Phía xa, một tia ban mai chiếu xạ lung linh giữa bầu trời tối đen. Như vậy có
nghĩa trời đã sắp sáng.

Vô Cầu ướn người nhìn về tia ban mai duy nhất đó. Trên hai hàng mi hắn, từng
giọt lệ lăn dài trên má.

"Ta đã mất những gì? Linh! Ta đã mất nàng. Chỉ vì sự yếu đuối của ta. Chỉ vì
ta không dám nói ra nỗi lòng của ta. Chỉ vì ta sợ. Mà ta mất nàng vào tay kẻ
khác.

Hoàng! Bằng hữu của ta! Huynh đệ của ta! Chí cốt của ta! Ta thật sự không cố ý
bỏ lại ngươi, ta không hề muốn bỏ chạy. Nhưng ta không kiềm chế được tâm thần
lúc ấy. Ta đã để nỗi sợ hãi chiếm lấy tâm can ta. Ta đã để nó kiểm soát ta.
Cũng vì thế, ta mất đi người bạn, người anh em duy nhất của ta.

Mẹ! Con xin lỗi. Con đáng ra không nên để cốc nước ở đó. Con đáng ra không nên
rời bỏ mẹ sớm như thế. Để mẹ ở lại thế gian, cô độc một mình, để mẹ đau khổ."

Vô Cầu hối hận, đau khổ rồi lại thương tiếc. Hắn đã có thể đối tốt hơn với mọi
người, cho mọi người thấy mọi người quan trọng với hắn như thế nào. Nhưng cho
tới lúc chết, lúc gặp mặt Diêm Vương, hắn cũng không nhận ra. Chỉ tới bây giờ
khi hắn vừa đặt chân đến thế giới mới này, đối mặt với sinh tử tồn vong, hắn
mới nhận ra bản thân mình đã khiếm khuyết đến mức nào.

Phía sau hắn, một hắc bào nhân chậm rãi tiến đến. Một tay của hắc bào nhân cầm
một thanh nhuyễn kiếm màu bạc. Dù đất trời không có một tia sáng nhưng nhuyễn
kiếm trong tay hắn vẫn ánh lên một hào quang thật đẹp đẽ.

Hắc bào nhân bước đến chỗ Vô Cầu, đứng lên trên hắn, một tay nắm tóc hắn kéo
ngược lên. Miệng của hắc bào nhân ghé vào tai Vô Cầu thì thầm: "Ta thật sự
không muốn giết ngươi, mỹ nam nhân à! Nhưng ngươi đã chứng kiến quá nhiều
rồi."

Cổ họng Vô Cầu run rẩy. Hắn vừa sợ hãi vừa tức bản thân mình xúi quẩy. Khi hắn
vừa mới đặt chân đến thế giới này, hắn thấy mình ở một phiến rừng rậm vào ban
đêm. Gần nơi hắn đứng, xui xẻo thay, là một quang cảnh ám sát quen thuộc hắn
thấy không biết bao nhiêu lần trong phim.

Hắc bào nhân đó đã ra tay giết hại một nam tử trông rất sang trọng. Tên nam tử
mặc một bộ cẩm bào màu vàng rất đẹp đẽ, hoa lệ. Đồ búi tóc của hắn sáng loáng
một màu vàng, có một viên ngọc đính ở trên.

Vô Cầu nhìn thấy liền biết không hay. Hắn liền liên tưởng đến các vụ giết thái
tử đoạt ngôi hay ám sát quý tử chân truyền trong gia tộc nhằm tranh giành
quyền lực.

Vô Cầu đoán đúng một phần, tên nam tử kia tuy không phải thái tử nhưng cũng là
con của một người rất có quyền lực. Một người đứng dưới một người nhưng trên
vạn người, tể tướng của Việt Quốc, Lục Thi Tiên.

Ánh mắt của hắc bào nhân quét qua Vô Cầu không khỏi hiển lộ sự ngạc nhiên. Rõ
ràng nơi đó không có ai, mà giờ đây lại đột nhiên xuất hiện một nam tử lõa thể
tóc trắng.

Vô Cầu thấy hắc bào nhân nhìn về phía mình, dự cảm không tốt liền cắm đầu về
phía ngược lại mà chạy.

Tuy tố chất thân thể mới mạnh mẽ và linh hoạt hơn xa thân thể cũ nhưng vẫn
không thể bằng hắc bào nhân, loại người cả đời tu và luyện thân thể. Vô Cầu
chật vật chạy, tuy nhiên vẫn không vượt được tốc độ hắc bào nhân. Hắc bào nhân
ra sức tiêu trừ hắn.

Từng nhát từng nhát kiếm xẹt qua thân hắn. Hắn thoát chết được mấy lần. Song
nhuyễn kiếm trên tay hắc bào nhân đã dính đầy máu của Vô Cầu.

Chạy trốn được vài phút, trên người Vô Cầu đã chồng chất các loại vết thương
lớn nhỏ, máu tươi khắp người. Hắn quá mỏi mệt, đôi chân muốn rụng xuống nhưng
hắn vẫn cắm đầu chạy. Hắc bào nhân rõ ràng không phải thông minh cho lắm, nếu
phải hắn chắc chắn phải làm bị thương chân Vô Cầu trước cho Vô Cầu khỏi chạy,
nhanh tay giải quyết.

Tuy vậy, sau bao lâu, hắn rốt cuộc cũng nghĩ đến chuyện đó. Đôi chân Vô Cầu
dính vài nhát kiếm của hắn. Hắn chạy không được liền cố gắng bò. Dẫn đến cảnh
tượng ở hiện tại.

Hắc bào nhân kề nhuyễn kiếm trước cổ Vô Cầu. Vô Cầu toàn thân đau đớn không kể
xiết, sớm đã muốn giải thoát khỏi nó.

"Dù sao ta cũng đã chết một lần. Chết lần này lại đi gặp Diêm Vương." Hắn nghĩ
thầm.

Ngay khi nhuyễn kiếm của hắc bào nhân kề vào cổ hắn, chuẩn bị rạch một đường
cho hắn thống khoái chết đi. Một cảm giác thèm khát sự sống trỗi dậy bên trong
Vô Cầu.

Việc Vô Cầu còn mang trí nhớ đến kiếp này, rõ ràng không phải do cái Tuyền
Nguyên công mà hắn tu luyện, cũng chẳng phải do linh hồn hắn cường đại. Theo
hắn nghĩ, nguyên do chỉ là may mắn mà thôi.

Nếu bây giờ hắn chết đi, tất cả kí ức về những người hắn yêu thương, những
người hắn đã làm đau khổ, những sai lầm của hắn, đều có thể sẽ tan biến.

"Không được! Ta sẽ tìm cách về lại Địa Cầu. Tìm cách sửa lại những sai lầm của
ta. Nhưng để làm được việc đó, ta không được chết!"

Ngay khi lưỡi kiếm muốn tước đoạt mạng sống của Vô Cầu. Hắn không biết lấy sức
lực từ đâu ra, một tay cầm lấy bàn tay đang giữ chuôi kiếm của hắc bào nhân
kéo mạnh, làm chệch lưỡi kiếm về phía khuôn mặt của chính chủ. Hắn cũng đồng
thời xoay người, tay còn lại kéo theo hắc bào nhân xuống, hướng đầu tên đó về
phía lưỡi kiếm.

Hắc bào nhân bất ngờ với khí lực cường hãn của Vô Cầu. Rõ ràng đã là đã đến
mức dầu cạn đèn tắt, ở giữa ranh giới sinh tử mà lại còn mạnh mẽ thế này. Điều
đó khiến hắc bào nhân không đề phòng Vô Cầu.

Lưỡi nhuyễn kiếm cắm xuyên qua miệng hắc bào nhân, lòi ra cả phía sau. Đôi mắt
hắc bào nhân trợn trừng, hắn rõ ràng đến khi chết còn không thể tin nổi chuyện
vừa xảy ra.

Hai tay Vô Cầu đang giữ hắc bào nhân vẫn không buông, Dưỡng Hồn đạo tự khắc
vận hành. Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Vô Cầu. Cuộc đời của hắc bào nhân
được tua nhanh như một bộ phim, lần đầu hắn hôn một người con gái, cảnh người
con gái đó bị cưỡng hiếp đến chết, khoảng thời gian hắn đã ẩn nhẫn, tìm cách
trả thù và Vô Cầu đã xuất hiện lúc hắn giết tên cầm thú đã đoạt đi mạng sống
của nữ nhân hắn như thế nào. Tất cả đều hiện lên rõ ràng như ban ngày.

Vô Cầu buông hắc bào nhân ra. Hắn nằm liệt trên đất bên cạnh hắc bào nhân.

"Thì ra cũng đều là người đau khổ như nhau. Cuộc đời ta xem ra còn đẹp chán so
với ngươi." Vô Cầu thở dài.

"Đừng lo. Ngươi đã trả được thù rồi. Yên nghỉ đi." Vô Cầu liếc nhìn hắc bào
nhân, hắn vuốt cho đôi mắt hắc bào nhân nhắm lại. Hắn cảm giác được một sự cảm
thông kì lạ đối với hắc bào nhân.

Vô Cầu gắng gượng đứng lên. Chật va chật vật, rốt cuộc hắn cũng đứng lên bằng
hai đôi chân của mày. Đáng tiếc, ngay sau đó hắn liền cảm thấy vô lực, một cơn
choáng váng bỗng ập đến trong đầu. Thiên địa trong mắt hắn đảo lộn, chẳng còn
nhận ra phương hướng.

"Bịch!" Vô Cầu ngã ầm xuống, sau đó liền lâm vào hôn mê.


  • Uyển Như Mộng là một đệ tử của Tử Vân phái. Nàng chỉ là một ngoại môn đệ tử
    thấp kém, tư chất không cao, không được ưu ái nhiều. Sắc đẹp nàng cũng được
    đánh giá không có gì nổi bật, rất tầm thường.


Sắc đẹp của nàng, nếu như ở thời đại của Vô Cầu, sẽ được đặc tả như một thánh
nữ. Vẻ lạnh lùng tự nhiên tỏa ra trên khuôn mặt nàng cộng thêm khuôn mặt góc
cạnh thon dài tạo cho nàng một cái gì đó rất cuốn hút. Tuy nhiên, thường ngày
khuôn mặt nàng luôn biểu cảm lúng túng, ngờ nghệch, tóc tai không chỉnh tề,
quần áo có phần luộm thuộm nên chẳng thể tôn vẻ đẹp sắc lạnh đó lên được. Với
lại, thế giới này người ta có vẻ chuộng khuôn mặt tròn hơn và quy định nó như
tiêu chuẩn vẻ đẹp của nữ nhân.

Người giới này quy định sắc đẹp khuynh sắc khuynh thành là tỉ lệ hoàn hảo, cân
đối giữa ngũ quan trên khuôn mặt. Cộng thêm quy tắc công dung ngôn hạnh quyết
định phẩm giá nữ nhân đó.

Như Mộng là một con người rất nhút nhát, nói chuyện lắp ba lắp bắp, hậu đậu.
Nàng chẳng thể nào xử lý nổi chuyện công dung ngôn hạnh. Việc mà cần phải căng
não và để ý từng ly từng tý trong thời gian dài.

Cho nên mọi người không kỳ vọng gì nhiều ở Như Mộng.

Phần đời còn lại của Như Mộng có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt, làm một chức vụ
quản lý nhỏ trong môn phái, sống ngày qua ngày cô độc một mình cho đến cuối
đời và chết một cách lặng lẽ.

Một cuộc đời phí phạm. Mọi chuyện đáng lẽ phải xảy ra y như vậy, nếu nàng
không bắt gặp một người đầy máu nằm trong khu rừng.

Như Mộng hôm nay bị các vị sư tỷ sai đi mua đồ trang điểm cho họ. Nơi nàng cần
đến nằm ở tận phía Bắc của Tử Linh Thành. Môn hộ thì lại ở tận cùng phía Nam.
Đi đi về về phải tốn hết cả một ngày.

Nàng hoàn toàn có thể từ chối mặc dù các vị sư tỷ có gượng ép thế nào đi nữa.
Dù sao nàng cũng có thể mách sư phụ mà. Nhưng nàng lại không từ chối, nàng rất
sợ, nàng cũng không biết mình sợ cái gì. Nàng chỉ muốn đồng ý cho qua chuyện.

Hôm nay là ngày phát đan dược luyện công hàng tháng, nàng không muốn mình vắng
mặt tí nào. Thế là để rút ngắn thời gian, nàng đi xuyên qua khu rừng nằm ở
trung tâm Tử Linh Thành. Khu rừng này cũng không rộng lắm, cỡ bốn đến năm
mẫu*.

(*1 mẫu = 3600 mét vuông)

Nếu nàng đi qua khu rừng này thì chỉ hết buổi sáng thôi là nàng sẽ về lại đến
môn phái. Nàng cất bước đi từ sáng sớm tinh mơ.

Đi vào khu rừng rậm rạp, nàng cảm nhận được sự giá lạnh còn xót lại của đêm
qua nương theo cơn gió chạm vào làn da mỏng manh. Sương đọng trên cành tí tắc
rơi xuống tạo nên những âm thanh rất vui tai. Ánh ban mai chập chờn buổi sớm
len lỏi qua từng táng lá, sưởi ấm cho toàn bộ khu rừng.

"Thật là đẹp!" Nàng thầm nghĩ.

Vào sâu bên trong khu rừng, bỗng có một mùi tanh tưởi sộc vào mũi Như Mộng.
Nàng quay qua quay lại kiếm tìm xem nguồn gốc nó đến từ đâu. Rốt cuộc, một vệt
máu kéo dài chạy về một hướng đập vào đôi mắt nàng.

Tay nàng bỗng hơi run rẩy. Bao nhiêu hình ảnh tưởng tượng về thứ đáng sợ có
thể nằm ở cuối vệt máu hiện lên trong đầu nàng.

"Có nên đi xem không đây?" Như Mộng tự hỏi lòng mình.

Một vệt máu dài trong rừng. Nếu không phải một con vật to lớn gì đó bị thương
thì cũng là có ai đó chém giết ở đây.

Ở trường hợp đầu tiên, nếu là một con vật vậy hẳn là do một con vật khác đả
thương nó, mà chắc chắn là con vật kia chẳng nể nang gì mà không xơi tái nó
đâu. Cho nên nếu chán sống, muốn làm phiền con vật kia ăn uống thì cứ đi. Như
Mộng chắc chắn sẽ không đi.

Trường hợp thứ hai, nếu là ai đó chém giết, vậy càng phiền phức. Như Mộng
không muốn dính dáng gì đến ân oán giang hồ đâu. Cô chỉ là một ngoại môn đệ tử
thấp kém, võ công không được bao nhiêu. Chán sống thì mới làm bao công.

Thế là sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, nàng chọn thượng sách tẩu vi. Không muốn
dính líu đến vệt máu đó.


  • Vô Cầu mơ màng mở đôi mắt mình ra.


Hắn lại thấy mình ngồi khoanh chân lơ lửng ở trên một cái mặt hồ. Ngoại trừ
cái hồ và hắn, còn lại không còn thứ gì cả, bầu trời một màu đen, mặt nước một
màu đen, phía xa cũng đen tuyền. Dường như thứ duy nhất tồn tại chỉ là cái hồ
này.

"A! Lúc trước hình như mình té đập mặt vào cái hồ nước này. Lần đó quả thật là
đau không thể nào quên." Vô Cầu độc thoại.

Hắn lấy tay vuốt cằm, nghĩ thầm: "Nhưng mà đây là đâu nhỉ? Hiển nhiên không
phải thế giới hồi nãy. Mà cũng chẳng phải Địa Cầu. Càng không giống Địa Ngục
lần trước mình tới."

Mặt hồ bỗng rúng động, một bàn tay khổng lồ ngoi lên từ mặt nước chụp lấy Vô
Cầu. Vô Cầu chẳng kịp làm cái gì cả, bị nó kéo đi mất.

Chớp mắt một cái, hắn lại thấy mình ở trong căn phòng lúc trước hắn phi lễ với
vị mỹ nữ tuyệt sắc. Có điều lần này, hắn lại bị xích chặt vào một cái ghế
trong phòng. Phía trước hắn là vị trung niên nhân cũ.

"A ha! Rốt cuộc cũng tóm được ngươi." Trung niên nhân mặt hí hửng nói.

Vô Cầu giọng năn nỉ nói: "Trời ơi! Lão tổ ta ơi! Ngài muốn gặp ta cũng không
cần phải xích ta lại chứ. Ngài cởi trói cho ta được không?"

"Ừm... Không được. Không có sợi xích này lỡ ngươi lại biến mất thì khổ lắm."
Trung niên nhân lắc đầu: "Nhưng mà ta không phải lão tổ của người. Ta mặc dù
có rất nhiều con cháu nhưng ngươi không phải a."

Vô Cầu gân nổi lên trán, hắn hùng hổ nói: "Tất nhiên ta không phải con cháu
ngươi rồi. Đó chỉ là cách nói thôi. Cách nói thôi! Hiểu không?"

"Thôi bỏ qua, vào chuyện chính này. Ta có chuyện cần thương lượng với ngươi."
Trung niên nhân áp sát Vô Cầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ti tiện, thấp giọng nói.

"Chuyện gì? Sao nhìn giống như ông sắp dụ ta đi buôn hàng trắng vậy?" Vô Cầu
thì thầm.

"Thật ra thì ta muốn ngươi trả lại Linh Huyết mà ngươi đã lấy của con gái ta
thôi mà." Trung niên nhân bóp chặt bờ vai Vô Cầu.

Mặc dù bị bóp vai, cả thân thể Vô Cầu lại cùng cảm thấy đau đớn. Vốn dĩ trung
niên nhân nghĩ tên lỏi con này cũng không chịu đau tốt đâu, hắn sẽ rất ngoan
ngoãn mà khai ra thôi. Có điều, mặc dù đau đớn nhưng trán Vô Cầu không nhăn,
mắt không nhíu, hệt như không có gì đau đớn cả.

"Ồ! Ghê thật! Ta tổn thương Linh Thể ngươi mà ngươi không kêu la một tiếng. Có
đảm lượng." Trung niên nhân giơ ngón cái nói.

Vô Cầu hừ một tiếng nói: "Ta đã gặp nhiều chuyện còn đau đớn hơn nhiều."

Ví dụ như khi nhìn người con gái ta yêu bị cưỡng hiếp vậy. Nhưng mà đó đâu
phải là ta, là tên hắc bào nhân mà. Vậy mà ta cứ ngỡ như ta là hắn. Hừm...

"Linh Huyết mà ngươi nói hẳn là thứ dịch đỏ lòm bám theo ta phải không? Nếu là
nó thì gay rồi. Nó nhập vào ta rồi."

"Nhập... vào... ngươi?!" Trung niên nhân gằn từng chữ.

"Ý ngươi là * nó ngươi hấp thu Linh Huyết của con gái ta rồi à?"

"Hẳn là vậy." Vô Cầu nhún vai.

Trung niên nhân như lên cơn điên, hắn quay lưng về phía Vô Cầu. Tay chân bắt
đầu đấm đá loạn xạ. Vô Cầu nhìn mà cứ tưởng người điên. Có điều sau đó thì hắn
nghĩ lại ngay, một nắm đấm của trung niên nhân vào hư không mà bức tường cách
đó mười mét tan thành bụi phấn.

Vô Cầu nhìn lòi hết cả mắt ra, chân run cầm cập sợ thằng cha này nổi đóa lên
đấm luôn mình thằng cát vàng thì bỏ mẹ.

Trung niên nhân tỏ vẻ như không có Vô Cầu ở bên, cứ ra sức quậy tung nhà hắn
lên. Dư chấn từ sức mạnh bỗng làm một đoạn xích bị mẻ một miếng.

Vô Cầu giật mình, đoạn xịch bị mẻ cách bộ hạ của hắn có vài cm. Nếu có thân
thể chắc hẳn hắn đã chảy mồ hôi ròng ròng.

Vô Cầu nhẹ nhàng tìm cách phá hỏng sợi xích từ đoạn bị mẻ mà không bị trung
niên nhân kia phát hiện. Chỉ còn một xíu nữa thôi là được rồi thì một nữ nhân
lại chạy vào. Nữ nhân này không phải là vị tuyệt sắc mỹ nữ kia mà là một tiểu
la lỵ chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi trông rất dễ thương.

Tiểu la lỵ chạy đến bên trung niên nhân, cố cản ông ta lại. Nàng chật vật mãi
không xong, rốt cuộc nàng ngừng lại tụt quần của nàng xuống một chút.

"Cái này là làm cái gì? Chẳng lẽ muốn cởi đồ? Không tốt đâu. Còn nhỏ lắm." Vô
Cầu lắc đầu lia lịa.

Tiểu la lỵ xem lời nói của Vô Cầu như hư vô, một chùm đuôi với bộ lông màu
trắng ngà lộ ra. Những chiếc đuôi này bắt đầu chiếu ra vô số ánh sáng vàng
trói trung niên nhân lại. Trung niên nhân bá đạo nãy giờ rốt cuộc cũng bị thu
phục.

Tiểu la lỵ đung đưa cánh tay trái một cách kì quái. Mọi thứ đổ vỡ bắt đầu tự
liền lại, ráp lại với nhau.

Nàng thở dài nói: "Cha ơi là cha! Tà hồn của cha có vẻ đã lấn áp chủ hồn rồi
đấy."

Trung niên nhân giãy giụa liên hồi trong những chiếc đuôi của tiểu la lỵ. Sau
vài hơi thở, rốt cuộc ông ta cũng ổn định lại.

"Con bỏ cha xuống được rồi. Tên Tà Hồn kia lâu ngày không ra ngoài nên hắn hơi
tịch mịch thôi mà."

Tiểu la lỵ đặt trung niên nhân xuống đất, nàng ân cần hỏi: "Cha không sao chứ?
Tà hồn quả thật càng ngày càng bá đạo. Vốn dĩ với Linh huyết của tỷ tỷ có thể
chữa khỏi cho cha. Thế mà..."

Nàng nhìn Vô Cầu căm hận.

Trung niên nhân hít thật sâu một hơi rồi quay sang nhìn Vô Cầu. Vô Cầu bỗng
cảm thấy một pha ớn lạnh chạy dọc xương sườn.

Trung niên nhân đưa tay lên. Vô Cầu phát hoảng, hét lớn: "Làm ơn mà. Ta không
cố ý. Ta thề ta không cố ý mà."

Trung niên nhân mặc kệ Vô Cầu vung tay xuống một phát. Vô Cầu ngửa mặt than:
"Trời không cho ta được sống!"

Sợi xích bỗng đứt làm đôi. Vô Cầu phải một lúc sau mới nhận ra mình an toàn.
Hắn sờ khắp người một lượt, sau khi đảm bảo mình còn một mảnh mới thở phào một
tiếng.

"Chỉ có thể trách ý trời." Trung niên nhân trào phúng nói. Ông cất bước đi
khỏi.

Trong lúc đó, mọi thứ vỡ vụn vẫn đang tự ghép lại với nhau.

"Con dẫn hắn về giúp ta, Khả Ly." Trung niên nhân không quay đầu lại nói.

"Vâng ạ!" Khả Ly nhẹ đáp.

Nàng quay sang nhìn Vô Cầu. Từ ánh mắt của nàng có thể thấy rõ sự khinh
thường.

"Cút!" Nàng phất tay.

Một hố đen mở ra sau lưng Vô Cầu, hút hắn bay vào.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #4