Thân Thể


"Thế nào?" Sát Thu nói.

"Dạ, vâng. Vãn bối xin nguyện ý dâng cho tiền bối cách thức. Có điều nó hơi
dài nên nếu tiền bối có giấy bút thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn," Vô Cầu mặt
cười cười nói.

"Không cần thiết," Sát Thu lại phất ống tay áo, một cục đá đen thui hình hộp
chữ nhật hiện ra nằm lơ lửng trên không, "đặt cái này lên đầu ngươi rồi nghĩ
tới điều ta cần. Nó sẽ ghi lại những điều ấy."

"Vâng," Vô Cầu nhanh nhẹn cầm lấy cục đá đen lên đầu mình, nhắm mắt lại. Một
khắc sau thì hắn mở mắt ra.

"Xong rồi sao?" Sát Thu bộ dáng khẩn trương nói.

"Vâng," Vô Cầu đưa cục đá cho Sát Thu.

Cục đá bỗng bay vào trong chiếc áo choàng. Sát Thu im lặng một hồi rồi nói như
đang tự vấn: "Tuyền Nguyên Công. Trên thế giới lại có lại công pháp quỷ dị
này."

"Có điều gì không đúng ạ?" Vô Cầu bộ dáng thành khẩn.

"Không có gì. Nhưng theo những gì trong đây thì ta cần một thân thể. Sau đó
theo đường Dưỡng Hồn đạo này mà thu thập thiên địa nguyên khí. Tu luyện lâu
ngày sẽ giúp cường hồn luyện phách làm cho hồn phách mạnh mẽ nên mới không tổn
hao hồn phách khi du hành xuyên không gian."

"Vâng. Cách thức tu luyện trong đó vãn bối đều có ghi hết rồi. Tiền bối cứ
theo đó mà tu luyện sẽ được ngay." Vô Cầu nói.

Sát Thu thở dài rồi nói: "Được thế đã hay. Ta vốn chỉ là một linh hồn cư trú
trong tấm áo choàng này. Làm gì có thân thể mà luyện. Chưa kể ta là quỷ vốn
không thể tu luyện công pháp con người. Lần này thật là bỏ lỡ cơ duyên mà."

"Thật là đáng tiếc," Vô Cầu lắc lắc cái đầu trông như thương tiếc cho Sát Thu
lắm.

Bỗng nhiên, Sát Thu phóng tới chỗ Vô Cầu, tay áo hắn giương lên. Vô Cầu bổng
bị nhấc lên không, phần linh hồn biến ảo thành hình cơ thể của hắn bỗng chớp
động lam sắc liên tục. Linh thể (cơ thể do linh hồn biến ảo mà thành) co rụt
lại rồi biến thành một hòn bi lam sắc to cỡ quá trứng gà.

"Ta không tin ngươi đã nói hết cho ta. Ta phải xem qua kí ức của ngươi trước."
Viên bi màu xanh chớp động liên hồi rồi bay vào trong áo choàng.

"Ta phải kiểm tra thử cái Tuyền Nguyên Công này thật hay giả."

Tầm nửa nén nhang sau, một vòng tròn được hình thành từ các điểm sáng ti tí
hiện ra. Tên quản ngục lúc trước đi vào. Hắn sửng sốt nói: "Sát Thu! Ngươi làm
gì ở đây?"

Chiếc áo choàng vốn đứng im bất động nãy giờ quay sang tên quản ngục.

"Không có gì. Chỉ là nói chuyện một chút với cô linh ở đây." Sát Thu giọng
nhàn nhạt nói.

Quản ngục liếc ngang liếc dọc rồi nói: "Hắn đâu?"

"Đây chứ đâu," một viên bi lam sắc bay từ trong chiếc áo choàng ra rồi hóa
thành Vô Cầu.

Một đợt choáng váng hoa mắt đổ ập đến Vô Cầu. Hắn chưa kịp tỉnh táo thì cảm
giác có một cỗ lực nâng hắn dậy. Vài khắc sau, cơn choáng qua đi, hắn mới nhận
ra tên đỡ hắn dậy là quản ngục.

"Ừm. Đúng là không có gì đáng ngại," tên quản ngục liếc nhìn Vô Cầu một lúc
rồi mới lên tiếng, "nhưng mà ta không nghĩ ** sẽ bỏ qua chuyện này." Quản
ngục nhìn Sát Thu một cách đầy thâm ý.

Có một đoạn hắn nói khi đến tai Vô Cầu lại giống có âm thanh giống như kim
loại cọ xát che lấp.

"Ngươi không cần làm lớn chuyện. Ta chỉ muốn biết vài điều từ vị tiểu hữu này.
Để chắc chắn nên ta mới tra xét kí ức hắn." Sát Thu thản nhiên nói.

"Ngươi nghĩ ** sẽ đồng ý với chuyện này sao?" Lại có một đoạn âm thanh bị
che lấp khi đến tai Vô Cầu.

Sát Thu trầm lặng một lúc rồi nói: "Tiểu bằng hữu. Ban nãy ta nghi ngờ người
nên mới làm vậy. Ta chỉ kịp thời tra xét kí ức về công pháp. Hiển nhiên phát
hiện ra lời tiểu hữu là thật. Tiểu hữu với ta cũng đã có giao kèo. Chúng ta
hai bên đều là muốn thứ của người khác. Mặc dù công pháp không tác dụng với ta
nhưng ta tuyệt đối giữ lời. Có phải tiểu hữu nên nói giúp ta không?"

Vô Cầu vốn im lặng nãy giờ lên tiếng nói, giọng có chút mệt mỏi: "Quả thật là
vậy."

"Người nghe hắn nói rồi đấy," Sát Thu nhanh cướp lời, "bọn ta đã có giao kèo.
Ta không làm hại gì hắn cả."

"Hừm," quản ngục chau mày, "nếu đã vậy ta sẽ không báo cho ** lần này. Nhưng
mà..." Quản ngục nói ra yêu cầu gì đó cho Sát Thu.

"Một vạn!" Sát Thu hơi do dự rồi nói: "Được thôi. Một vạn thì một vạn."

"Tốt lắm. Còn nữa, ngươi nhớ đừng bén mảng tới đây hay tới chỗ luân linh nữa."
Quản ngục nghiêm nghị nói. (Luân linh: linh hồn thuộc luân hồi.)

"Tất nhiên rồi," chiếc áo choàng xoay một vòng. Sau đó thì bị hút vào một vòng
tròn đen kịt nho nhỏ mới hiện ra trôi nổi giữa không trung. Khi chiếc áo
choàng bị hút vào cái lỗ hết thì cái lỗ cũng dần khép lại. Một hòn đá đen rớt
ra khỏi chiếc lỗ khi nó sắp biến mất vào hư không.

Thấy hắn vừa đi, Vô Cầu nói: "Quản ngục. Ban nãy hắn tra xét kí ức ta, ta bỗng
thấy hình ảnh từ quá khứ. Chuyện này là sao?"

Quản ngục ngạc nhiên rồi nói: "Khi hắn tra xét kí ức ngươi, hắn xem tới phần
nào thì phần đó sẽ hiện lên."

"Ngươi chắc chắn không?" Vô Cầu hỏi lại.

"Hoàn toàn chắc chắc." Quản ngục trả lời.

Vô Cầu thở phào, cảm giác hắn như mới bỏ được một gánh nặng.

Ban nãy khi bị tra xét kí ức, hắn cảm thấy như có một thứ gì đó chạy đi chạy
lại trong đầu hắn, bới tung các thứ trong đầu hắn lên. Các hình ảnh khác nhau
từ trong quá khứ hắn hiện lên liên tục như lúc hắn chuyển kênh tivi vậy. Hắn
lúc ấy hoảng dễ sợ, hắn sợ Sát Thu tìm được sự thật. Nhưng trời phù hộ, hắn
chỉ thấy mỗi kí ức về Tuyền Nguyên Công hiện lên. Nghĩa là Sát Thu chỉ tìm
thấy kí ức về Tuyền Nguyên Công. Kí ức mà hắn tìm thấy là kí ức về Dưỡng Hồn
đạo của Vô Cầu. Song, kí ức này có chút đặc biệt. Đây không phải là kí ức về
Dưỡng Hồn đạo của Tuyền Nguyên Công thật, cái công pháp chỉ giúp ích được chút
xíu cho Vô Cầu mà là về phần quảng bá của nó.

Dưỡng Hồn đạo giúp bồi luyện linh hồn, có ích cho việc rèn luyện ý chí, tăng
mạnh ý niệm, giúp cho người luyện đạo này có khả năng bất khả xâm phạm linh
hồn. Đó là những gì mà Sát Thu thấy. Sau đó thì hắn lục các đạo khác như Tố
Kinh, Thiên Mục, Luyện Khí,... Mà chẳng thèm quan tâm kí ức khác.

Kế tiếp thì tên quản ngục đến và can thiệp vào làm cho Sát Thu không lục lọi
được nữa.

"Thật là may mắn!" Vô Cầu cảm thán.

Quả thật là may mắn. Nếu như Sát Thu tìm ra được sự thật rằng Dưỡng Hồn đạo
chỉ giúp Vô Cầu dễ ngủ hơn thì hắn chết chắc.

Tên quản ngục thả Vô Cầu ra. Vô Cầu vốn vẫn còn dư âm từ đợt choáng ban nãy
nên ngã nằm lăn quay trên mặt đất. Tên quản ngục chừng mắt nhìn Vô Cầu: "Lần
sau đừng bao giờ làm ra loại chuyện như thế này nữa!"

"Tất nhiên rồi. Lần này quả thật làm ta sợ chết khiếp." Vô Cầu nói, lom khom
đứng dậy.

Tên quản ngục ánh mắt dịu xuống nói: "Ừ. Tốt. Ban nãy ngươi giao kèo gì với
Sát Thu?"

"Có gì đâu. Chỉ là," Vô Cầu chưa kịp nói xong thì tên quản ngục dùng tay phải
điểm lên trán hắn.

Đầu óc Vô Cầu quay cuồng một trận làm hắn lại lăn ra té ngã. Sau một khắc, hắn
mới từ từ tỉnh táo lại.

"Cái gì thế?" Hắn lại cố đứng dậy.

"Ồ," tên quản giáo miệng thành hình trong, "ngươi tính chơi Sát Thu sao? Quả
thật không biết sống chết."

Vô Cầu tựa hồ nhận ra điều gì nói: "Ngươi lại nghịch với kí ức của ta!"


  • Sát Thu sau khi tra xét kí ức của Vô Cầu thì phi hành trở về phủ của mình.
    Trên đầu hắn là một bầu trời trông như màng biển đen, nhấp nhô liên tục. Phía
    dưới là hằng hà xa số linh hồn hình người phủ đầy máu la hét.


Hắn nghĩ lại chuyện ban nãy. Nếu lúc nãy hắn tin lời Vô Cầu thì đã không chịu
thiệt thòi lớn đến vậy. Nhưng mà nếu không làm vậy thì hắn không an tâm. Dù
sao đối phương quá dễ dãi nói cho hắn. Hắn cứ tưởng phải kì cò một lúc lâu mới
được. Đối phương nói quá dễ dàng nên Sát Thu mới sinh nghi kiểm tra.

Sát Thu độc thoại: "Trong các thế giới, lại có một thế giới tồn tại công pháp
nghịch thiên như thế. Thật không thể tin được."

Sát Thu nếu biết được sự thật chắc chắn phải hộc máu mà thôi. Ai mà ngờ được
điều hắn thấy chỉ là một thứ để quảng bá. Song, công pháp này có nguồn gốc rất
ghê gớm và nó không hoàn toàn như Vô Cầu nghĩ.

Sát Thu đang bay thì có một vệt sáng đỏ bay tới gần hắn. Khi tới trước mặt hắn
thì ánh sáng đỏ tắt đi, lộ ra bên trong một thanh niên tóc trắng quá vai.
Thanh niên này cỡ mười sáu, mười bảy tuổi mặc một bộ thanh bào, trên tay có
một chiếc cốt phiến(quạt), giữa trán có một hạt giống như thủy tinh màu trắng.

"Sát huynh. Huynh mới đi đâu về vậy? Thường ngày ta thấy huynh đóng cửa tiềm
tu, sao hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài." Thanh niên cười tươi

"Hừ. Hoa Đông. Ngươi còn cần phải hỏi sao. Ta mới từ chỗ tên đó về." Sát Thu
đáp trả.

"Thế sao? Huynh có thu hoạch gì nào?" Hoa Đông vẫn giữ dáng vẻ cười cười.

"Thu hoạch gì tại sao ta phải nói cho ngươi. Nhưng mà ta khuyên người đừng tới
nữa. Vô ích thôi. Ban nãy ta bị tên quản ngục phát hiện. Giờ đây chắc hắn sẽ
phong ấn nơi đó lại thôi."

"Ồ," Hoa Đông nhếch mép, " không phải huynh giở trò đấy chứ."

"Ta không thèm làm mấy thứ tốn thời gian đó. Ngươi tin hay không thì tùy. Ta
về phủ," Nói xong, Sát Thu hóa thành một vệt đen bay đi.

Hoa Đông đứng phiêu phù tại không trung nhìn theo vệt đen rồi mỉm cười hóa
thành một vệt đỏ bay theo hướng khác


  • "Ồ. Hòn đá kia là gì?" Vô Cầu lúc này mới phát hiện ra hòn đa đen Sát Thu để
    lại.


"Hừm," tên quản ngục phất tay, hòn đá kia bay tới tay hắn. Hắn săm soi một lúc
thì nói: "Hắc Thể Thạch. Viên đá này nếu như cho vào cơ thể đang tích tụ kia
của ngươi thì ngươi có thể điều chỉnh cơ thể theo ý muốn. Ngoài ra cũng làm
cho cơ thể ngươi sinh ra một loại thần lực, làm cho ngươi khỏe mạnh hơn người
thường."

"Hay vậy. Đưa đây," Vô Cầu vươn tay giật lấy hòn đá.

Quản ngục thu tay lại, làm cho Vô Cầu chộp hụt.

"Ta sẽ không lấy lại viên đá này. Dù sao đây cũng là đồ trao đổi công bằng
giao kèo giữa ngươi và Sát Thu. Nhưng ta nhắc nhở ngươi. Ngươi là một cô linh
ở đây. Ngươi chỉ chờ luân hồi. Ngươi không được tiết lộ mọi điều về thế giới
ngươi. Ta vốn định quay lại nhắc nhở ngươi nhưng ai ngờ Sát Thu hành động quá
nhanh. Lần đầu coi như bỏ qua. Nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai. Ta không
muốn bị trách phạt hay thậm chỉ bị rút quỷ thể vì ngươi. Nếu ngươi không nghe,
ta cam đoan có thể cho ngươi mất quyền luân hồi," quản ngục thâm ý nói.

Vô Cầu nhướng mày, trả lời: "Được thôi. Ta thề sẽ không gây ra chuyện như thế
này nữa."

"Tốt," quản ngục quăng hòn đá cho Vô Cầu, Vô Cầu dễ dàng bắt lấy, "để ta
truyền cách sử dụng nó cho ngươi." Quản ngục điểm vào giữa trán Vô Cầu. Một
tràng thông tin từ hư không hiện ra trong đầu Vô Cầu.

Sau một lúc, tên quản ngục thu tay. Vô Cầu tỉnh táo lại chắp tay đa tạ.

"Ngươi ở đây cho tốt. Khi tới lúc ta sẽ đến dẫn ngươi đi." Quản ngục mở ra một
vòng tròn rồi đi mất.

Sau khi xác đinh hắn đã đi, Vô Cầu thở dài nói: "Nói chuyện kiểu kiếm hiệp làm
mình mệt quá. Đánh một giấc rồi mai điều chỉnh cơ thể." Hắn ngã người ra. Linh
thể hắn phiêu phù giữa không trung, hai mắt nhắm tịt.

Một khoảng thời gian sau, Vô Cầu tỉnh lại. Ở đây chẳng có ngày đêm mà cũng
không có đồng hồ nên hắn không biết mình đã nghỉ bao lâu. Song linh thể hắn đã
không còn mệt như trước. Hắn cầm hòn đá đen lên tay rồi đặt lên trán. Cả linh
thể của hắn bỗng biến ảo thành viên bi lam sắc lúc trước rồi nhập vào hòn đá.
Hòn đá đen phiêu phù giữa không trung một lúc rồi bay vào trong cái hồ chứa cơ
thể Vô Cầu. Hòn đá bay thẳng vào ngực cơ thể đó, nhập vào bên trong.

Vô Cầu bây giờ thấy mình đang lơ lửng giữa một vùng không gian đen kịt. Phía
trước hắn là chính hắn, có điều đôi mắt đờ đẫn và vô hồn. Tên Vô Cầu đó là cơ
thể hắn.

"Hừm. Tên quản ngục nói chỉ cần nghĩ ra sao thì thân thể sẽ trở nên như thế
ấy."

Nơi xong Vô Cầu bay xung quanh cơ thể mình vài vòng. Hắn vuốt cằm trầm ngâm
rồi nói: "Cao hai mét."

Cơ thể kia bỗng như cao su co dài, cao hẳn lên, trông vừa dài mà vừa gầy, da
bọc xương, hệt cây tăm.

"Chậc chậc. Một mét tám mươi thôi." Cơ thể kia co rút lại. Trông cũng còn dài
nhưng không còn gầy như trước.

Vô Cầu liếc nhìn hồi lâu rồi nói: "Mập hơn."

Cơ thể kia bỗng phình to ra, mập mạp, tròn quay như trái bóng.

"Gớm quá," Vô Cầu lắc lắc cái đầu liên tục, "cân đối hơn."

Cơ thể hắn lúc này thu hẹp lại, bây giờ trông không quá mập cũng không quá
gầy, rất hợp với từ cân đối. Nhưng Vô Cầu vẫn chưa chịu, hắn nói tiếp: "Cơ bắp
hơn."

Cơ thể hắn lại thay đổi. Từ bên ngoài có thể thấy những thớ thịt, cơ bắp bên
trong chuyển động, thay đổi kích thước. Cơ bắp cơ thể hắn bây giờ cuồn cuộn,
to, săn chắc.

"Hừm. Cơ ngực to hơn một ít. Sáu múi bụng rõ hơn." Vừa dứt lời, cơ thể hắn lại
biến đổi. Một khắc sau trở nên như Vô Cầu nói.

"Tám múi luôn đi." Cơ thể hắn lại thay đổi, bụng giờ đã thêm hai múi.

Hắn bay chậm rãi vòng vòng xung quanh thân thể. Một lát sau thì hắn gật đầu tỏ
vẻ vừa ý.

"Giờ tới khuôn mặt. Để xem nào. Biến thành mỹ nam tử có vẻ lãng tử khiến vạn
người mê." Mặt hắn vặn vẹo rồi biến thành y như một khuôn mặt mà Vô Cầu nghĩ
ra.

"Trông cũng được. Nhưng hơi công tử bột. Thử cái khác xem. Râu quai nón, trông
trưởng thành hơn, làn da hơi ngăm đen, đậm chất nam tính, ưa nhìn. " Khuôn mặt
hắn lại biến đổi. Song, hắn vẫn chưa vừa lòng.

"Vẫn không được. Ta cần một khuôn mặt khác."

Vô Cầu vuốt cằm trầm ngâm nửa ngày rồi nói: "Biến."

Khuôn mặt cơ thể kia lần nữa biến đổi. Khuôn mặt lần này có chút tương tự như
khuôn mặt Vô Cầu. Có điều khuôn mặt Vô Cầu vốn chỉ toát lên vẻ bình thường,
không đẹp mà cũng chẳng xấu. Còn khuôn mặt này thì nhãn thẩn uy dũng, phong
thái phiêu lãng, môi hồng răng trắng, soái ca chân chính. Chưa kể vẻ đẹp này
còn đậm chất nam tính thành thục, uy phong, lẫm liệt, phụ nữ nhìn vào ai ai
cũng phải xiêu lòng.

Vô Cầu nhìn vào cũng giật mình, gật gật đầu tự khen mình có trí tưởng tượng
tốt.

"Còn thiếu một thứ nữa thôi. Tóc bạc trắng cho ta," nói xong tóc cơ thể kia
bỗng chốc trắng xóa.

"Hoàn hảo," Vô Cầu cảm khái nói.

Vô Cầu ngắm nhìn cơ thể kia một lúc nữa rồi miệng lẩm nhẩm khẩu quyết gì đó,
trông như sắp rời đi.

Vốn hắn muốn rời đi nhưng bỗng nhiên hắn như sực nhớ ra điều gì đó, hắn lại
nhìn cơ thể kia rồi ngoắc tay một cái. Một bộ phận gì đó trên cơ thể kia trở
nên dài và to hơn.

Làm xong việc, hắn mới vừa lòng rời đi.

Một viên bi lam sắc bay ra từ cơ thể ban nãy rồi bay khỏi cái hồ. Viên bi đó
hóa thành Vô Cầu đứng lơ lửng trên không một lúc rồi hạ xuống nền đá đen.

Mọi thứ đã hoàn thành, Vô Cầu rảnh rỗi khoăn chân ngồi xuống nhắm mắt tịnh tu.
Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước vì tịnh tu nên hắn mới có cái giấc mơ kì
lạ kia. Có điều hắn không chắc có phải mình nằm mơ không. Để biếc thì chỉ còn
cách thử lần nữa.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu, tâm Vô Cầu lần nữa tĩnh lặng như mặt hồ.

Tinh, tinh.

Âm tranh giống như lần trước vang lên. Vô Cầu bỗng mở mắt ra thì thào: "Đến
rồi."

Hắn nháy mắt một phát thì phát hiện mình lại cắm đầu rơi xuống mặt hồ. Cái mặt
hắn in lên lên mặt hồ, một tràng đau đớn truyền tới mặt hắn.

Cho tới lúc mở mắt ra được lại thì Vô Cầu thấy mình đang nằm trên một chiếc
giường tre trong một ngôi nhà kiểu dáng cổ kính, trông y như mấy phim cổ trang
hắn hay xem. Trong lúc hắn bận liếc mắt ngắm nhà thì vị mỹ nữ lúc trước hắn
gặp ở cánh đồng hoa không biết từ đâu đi ra đang bưng một cái khay trà. Nàng
đến ngồi bên giường tre. Một mùi thơm làm mê lòng người tỏa ra từ nàng. Vô Cầu
vốn đang nằm cứng đơ trên giường bất chợt cảm thấy như muốn bóc lịch.

"Công tử xin mời ngồi dậy thử linh trà, linh trà sẽ giúp công tử thấy khỏe
hơn" nàng đưa khay trà đến trước mặt Vô Cầu. Trên khay có duy nhất một tách
trà. Ly trà kiểu dáng cổ xưa, thân làm từ bạch ngọc, hình ảnh long phượng lân
quy được khảm đầy trên mặt ly. Mùi hương trà tỏa ra nồng đậm, ngửi thấy có cảm
giác thư thái dễ chịu, mọi chuyện ưu buồn đều được giải tỏa.

Hắn rất muốn thưởng thức tách trà ngay nhưng bỗng có một suy nghĩ gì đó rất
không đàng hoàng hiện lên trong đầu hắn.

"Tiên tử. Ta cảm thấy tay chân bủn rủn không có sức lực. Cảm phiền nàng đỡ ta
dậy được không?" Hắn tỏ ra rất vô lực.

Mỹ nhân kia nghe vậy có chút ngạc nhiên. Song, nàng đặt khay trà xuống rồi đỡ
Vô Cầu dậy. Lúc đỡ hắn dậy, hắn đã cố tình vận một chút lực nho nhỏ làm cho cơ
thể hắn ngã sầm lên cơ thể nàng ấy.
"Đắc thủ!" Vô Cầu mừng thầm.
Cảnh ban nãy tuy trông vô tình nhưng hắn đã hoàn toàn thực hiện được mục đích
của mình. Hắn còn tỏ ra khá vô lực nên không đủ sức ngồi dậy, cái bản mặt thúi
của hắn in lên hai bờ nhũ phong của nàng luôn.

"Mềm, đàn hồi, mượt. Quả thật là hàng chất lượng cao," Vô Cầu nghĩ thầm, trong
lòng cảm thấy rất viên mãn, khoái chí. Hắn còn cố ý dụi dụi mấy phát cho thỏa
mãn.

"A," mỹ nhân kia gấp rút đỡ hắn dậy khỏi cơ thể mình.

Vô Cầu tiện thể hít một phát, hắn muồn lấy quà lưu niệm trước khi đi. Mỹ nhân
sau tiếng hít thì như mất hết sức lực, lại ngã sầm ra lại. Vô Cầu lại in cái
bản mặt hắn lên đồi nhũ phong, lần này còn mạnh hơn lần trước khiến hắn có
phần phải đánh giá lại đồ đàn hồi.

"Phải là cực phẩm mới đúng. Độ đàn hồi không chê vào đâu được," Vô Cầu định
giá.

Mỹ nhân kia chẳng biết vì lí do gì lại nằm bất động, thở càng ngay càng nhanh.
Thân thể nàng ta nóng lên, nhiều giọt mồ hồi bắt đầu xuất hiện.

Chẳng biết vì sao, Vô Cầu lại bị kích thích, hắn bắt đầu cảm thấy nóng trong
người, dục vọng tăng cao.

Vô Cầu vốn sắp mất kiềm chế mà bổ vào mỹ nhân kia thì hắn bỗng nhận ra nhiệt
lượng khác thường phát ra từ mỹ nhân kia. Nàng ta càng ngày càng nóng bất
thường. Vô Cầu chịu không nổi liền ngưng giả vờ bất động rồi nhảy khỏi người
nàng, đứng một phía quan sát.

Mỹ nhân kia khuôn mặt lúc trước bình thường giờ đã đỏ như máu. Ban đầu mới chỉ
khuôn mặt nàng bị nhưng giờ đã lan khắp người. Vô Cầu cuống quýt cả lên, đang
không biết phải làm gì thì màu đỏ trên da dần tan đi rồi dồn lên khuôn mặt.
Sau đó lại dồn về phía cái miệng. Một dịch thể màu đỏ hồng bay ra từ miệng mỹ
nhân, dừng lại lơ lửng ở không trung. Sau đó thì mỹ nhân kia ngất lịm.

"Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?" Vô Cầu mặt thộn tự hỏi mình.

Ai ngờ có một giọng nam cao tuổi trả lời: "Ngươi vừa mới bức Linh Huyết chi hệ
trong người con gái ta ra đấy."

Vô Cầu liếc nhanh sang cửa, nơi giọng nói vang tới. Một trung niên nhân cỡ ba
bốn mươi tuổi, vận một bộ thanh bào. Dù da dẻ nom không nhăn nheo lắm nhưng
tóc đã bạc gần hết, chỉ có một vài sợi đen lạc loài. Khuôn mặt ông ta toát lên
một vẻ thông thái, thấu triệt tất cả.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #2