Địa Ngục


"Phí phạm mười sáu năm," Vô Cầu than thở.

Hẳn là không có gì làm hắn oán hận hơn khi phát hiện mình đã chết và một bước
xuống địa ngục. Đã vậy, cái chết của hắn lại còn rất chi là nực cười. Khi hắn
đang ngồi ở nhà dính chặt vào cái máy tính của mình, hắn vô tình đã làm đổ ly
nước hắn để trên bàn máy tính. Hắn lại có thói biếng nhác, dây nhợ máy tính
của hắn để lôi thôi, loạn xoạn vô cùng. Do vậy mà khi ly nước vừa chạm mặt
bàn, nước mò tới chỗ dây điện. Nguyên lai sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng
đáng tiếc vài ngày trước, có con chuột đã cắn nát một sợi dây khiến lõi đồng
lòi cả ra ngoài. Tính hắn biếng nhác, hắn nghĩ đợi khi nào đó mẹ hắn về hẳn
hay.

Thật là đáng tiếc, một con người vì tính tình khó đổi của mình mà chết.

Xoẹt, xoẹt vài tiếng. Điện lượng khổng lồ truyền ra từ lõi dây đồng. Trời xui
đất khiến truyền tới Vô Cầu. Hắn bị điện giật bay ra xa vài mét, đập đầu vào
vách tường sau lưng hắn. Lọ hoa để trên kệ cao lung lay rồi rơi xuống.

"Choảng."

Lọ vỡ đầu cũng vỡ cộng thêm sát thương từ điện năng ban nãy đã hoàn toàn kết
liễu sinh mạng của hắn.

Vốn người thường sẽ không chết đâu, nhưng Vô Cầu lại khác, thể lực và thân thể
hắn yếu đuối không tài nào diễn tả được, hoàn toàn bất lực mà chết.

Đó là những chuyện đã xảy ra. Vô Cầu bây giờ đang ngồi trên một cái giường đá
đen trong một căn phòng cũng đen kịt, chỉ có vài ba tia sáng nhỏ nhoi từ một
ánh lửa nhỏ trên tường. Trong phòng chỉ có duy nhất một cánh cửa sắt để ra
ngoài. Gọi là cánh cửa nhưng nó thật ra chỉ là mấy thanh sắt đặt chồng chéo
lên nhau. Điều kì lạ là chăng có gì dính những thanh sắt đó lại với nhau. Mới
ban đầu Vô Cầu dùng sức mở thử nhưng căn bản không thể đá động được gì tới
cánh cửa. Rốt cuộc hắn đành nhẫn nại ngồi trên chiếc giường đá.

"Liệu ta có được gặp Diêm Vương không ta?" Hắn chống cằm suy nghĩ.

Mọi người khi tới địa ngục đều phát hoảng và nổi cơn điên, họ không chấp nhận
được cái chết của chính mình. Tên Vô Cầu đúng là khác người, hắn lại thấy rất
đỗi bình thường, ai mà chẳng phải chết.

Đợi một lát sau bỗng nhiên phía bên trái căn phòng có tiếng la hét thất thanh.
Tiếng thét càng ngày càng do nhiều giọng khác nhau phát ra. Giọng phát ra càng
ngày càng gần, gần đến mức chỉ như kế phòng hắn. Đống thanh sắt bỗng bay tán
loạn ra ngoài, đi mất, lộ ra phía sau cánh cửa trước mặt là một tên đầu trâu
mặt ngựa đúng nghĩa, người không ra người ma không ra ma. Hắn trông như người
nhưng cơ bắp hắn kì lạ khác thường, phần phình to phần co nhỏ. Hắn mặc một bộ
quần áo đao phủ đen hoắc, mặt hắn bị buộc bởi vô số xích sắt, che hết toàn bộ
khuôn mặt, chỉ còn một phần nhỏ để lộ hai con ngươi đỏ lòm của hắn.

"Một tên cứng cỏi à?" Giọng hắn trầm đặc, hắn có vẻ ngạc nhiên, "ta là một
quản giáo. Có thể nói là quản giáo của địa ngục. Ngươi hiện tại đã.."

"Đã chết à?" Vô Cầu cắt lời.

"Đúng vậy," hắn híp mắt nhìn Vô Cầu. Người thường đến địa ngục ba hồn bảy
phách chắc cũng bị triệt tiêu gần hết, may thì còn một hồn ba phách, xui thì
nửa hồn không trên hai phách. Tên này nhìn qua dường như phần hồn không hề bị
tổn hại, phách xem ra còn tới sáu bảy phần so với mười. Hắn còn tự nhận thức
được cái chết của mình, điều này chỉ có thể xảy ra khi hắn liều mạng cứu người
rồi tử vong mới có.

"Đi theo ta," quản giáo dùng hai ngón tay vẩy vẩy trước mặt Vô Cầu.

Vô Cầu tự khắc đi theo. Lúc ra ngoài, Vô Cầu phát hiện nơi đây là một hành
lang dài vô tận, với kiến trúc được xây như kiểu nhà tù, vật liệu xây thì là
gạch đen. Từ phía hắn vừa bước ra là một dãy phòng nhìn hoài không hết, trước
mấy phòng khác có một số đầu trâu mặt ngựa nhìn như tên quản giáo đang dùng
xích trói một số người khác ra sức kéo đi, bọn người kia thì la hét vang trời,
người giãy đành đạch không tự chủ nhìn như điên, phía bên kia dãy phòng là vực
sâu vạn trượng. Tên quản giáo dẫn Vô Cầu đi thẳng qua hành lang. Những tên
giống tên quản giáo không hề để ý hai người mà cứ tiếp tục kéo những hồn kia,
những linh hồn kia tuyệt nhiên chẳng để tâm tới hai người họ, bọn chúng chỉ ra
sức muốn thoát khỏi xích sắt.

"Ngươi rất ngoan ngoãn. Làm ta đỡ tốn sức hơn gặp phải bọn kia," tên quản giáo
vừa đi vừa nói. Hắn xưa nay toàn gặp những hồn phách ngoan cường giãy dụa, gặp
một hồn phách hiền lành thế kia không khỏi buồn miệng nói chuyện.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Vô Cầu không khỏi thắc mắc.

Tên quản giáo im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Gặp Diêm Vương."

"Diêm Vương?" Vô Cầu sửng sốt, "ý nói Diêm Vương thật ư?"

"Hừm. Không hẳn vậy. Nhưng đối với người phía Đông các ngươi mà nói thì đây là
cách dễ giải thích nhất. Giờ đừng hỏi nhiều nữa, tiếp tục đi đi."

"Hắn mở miệng trước mà. Không phải là muốn nói chuyện với ta sao. Bây giờ đột
nhiên lại kêu ta im miệng." Vô Cầu nghĩ thầm.

Khoảng một lúc sau, Vô Cầu bỗng thấy mình bị dịch chuyển đi, thoắt cái lúc
trước còn ở một hành lang, bây giờ đã tới nơi khác, một nơi kì lạ. Một nơi
hoàn toàn không thể nhận biết được phương hướng, bốn phía đều là những dải vân
tinh vạn sắc trải dài trong bầu trời đen. Có bốn hàng người dài dăng dẳng,
trông như vô tận, lơ lửng giữa vùng trời này. Tên quản giáo túm lấy Vô Cầu,
kéo hắn bay lên phía trên đoàn ngươi đó. Khoảng tới khi dòng người khuất mắt
thì xuất hiện dị biến. Một dải vân tinh kết thành vòng tỏa sáng rực rỡ. Bên
trong cái vòng đó là hình ảnh một nơi khác.

Tên quản giáo ném Vô Cầu vào. Hắn bay theo sau.

Vô Cầu bị ném vào trong, lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại. Hên là hắn
đang ở chế độ hồn nên chẳng có tí cảm giác đau đớn gì cả. Vô Cầu lom khom đứng
dậy, cũng chẳng ra vẻ oán hờn gì mà tiếp tục nhu thuận đi cùng tên quản giáo.
Hẳn một số người sẽ tức giận nếu bị ném như vậy nhưng Vô Cầu thì không, hắn ta
tự nhận thức được dù mình có giận cũng chẳng được gì.

Bên trong vòng tròn dẫn hắn đến một thánh đường. Thánh đường này cũng mang một
màu đen kì dị, trần, tường, mọi thứ đều đen nhưng lại là đen sang chảnh, bóng
loáng thôi rồi.

Vừa mới đi vài bước, phía xa đã có một âm thanh vọng tới.

"Ngươi đến đây có việc gì?"

Vô Cầu híp mắt nhìn ra xa thấy một người mặc quang bào trắng đang ngồi trên
một ngai vàng đen. Bên cạnh có hai con quỷ, một con đầu chó cánh dơi thân
người, một con nhìn như người cũng cánh dơi nhưng làn da tìm ngắt và có hai
cái tai to như tai mèo. Vì người mặc quang bào đó ở khá xa nên Vô Cầu không
nhìn rõ lắm mặt mũi của tên đó nhưng nom cũng khá dữ tợn.

"Thần có người không thể phân xử nên đưa hắn đến đây cho ngài quyết định." Tên
quản giáo chắp tay từ xa, cúi thấp đầu nói.

"Không thể phân xử?!" Người mặc quang bào nhướn mày, giọng nói của hắn vang
vọng và to kì lạ, làm Vô Cầu cũng cảm thấy đau đầu.

"Vâng. Chính là người bên cạnh thần." Hắn chỉ tay sang Vô Cầu trong khi cơ thể
vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, "hắn không mất kí ức và không bị sốc khi chết.
Ba hồn vẫn còn đủ."

"Hắn không chết vì cứu ai à?"

"Thưa, không. Hắn chết do tai nạn."

"Đúng là một trường hợp hiếm thấy," vừa nói người đó vừa lấy tay vuốt bộ râu
đen trên cằm, mắt nheo lại tạo bộ dáng suy tư.

"Ngoài ra thì... Phách của hắn cũng không bị tiêu hao nhiều."

"Hừm. Đúng là kì lạ. Với hiện trạng của hắn bây giờ mà cho đi tiếp thì không
khỏi sẽ có kinh biến."

"Kinh biến. Là sao?" Vô Cầu nghĩ thầm.

"Vậy thì... Chúng ta nên xử trí thế nào?" Tên quản giáo hỏi.

"Cứ cho hắn đi tiếp đi. Dù gì thì vạn sự cũng do Tên kia định đoạt, chúng ta
không cần lo lắng." Người mặc áo bào trắng nhấn mạnh chữ "tên."

"Vâng!"

Vô Cầu đứng bên chẳng hiểu cho lắm. Sơ sơ thì hắn cũng tự suy luận ra được là
đi tiếp chắc là luân hồi chuyển kiếp và việc hồn phách hắn không bị tiêu hao
là một điều lạ. Song Tên kia mà người kia nói là ai vậy ta?

"Còn nữa," người mặc áo bào trắng phất tay, một bình lam ngọc bay từ tay người
đó xuống chỗ hai người Vô Cầu, lúc gần chạm đất thì tốc độ nó chậm lại rồi
dừng hẳn, lơ lửng trước mặt tên quản giáo, "dùng bình Tích Thể này mà cho hắn
một cơ thể mới. Hắn còn ba hồn, vốn không phù hợp trở lại thành một đứa bé."

"Vậy thì... Thân phận của hắn sẽ hơi chút đặc biệt." Tên quản giáo cầm lấy
chiếc bình một cách cung kính.

"Tên kia!" Người đó chuyển sang Vô Cầu. Nãy giờ không bị hỏi tới, đột nhiên
người mặc áo bào trắng quay sang làm hắn có tí giật mình, "bổn tọa sẽ cho
ngươi một cơ thể mới, giúp ngươi không cần phải trải qua lại sự trưởng thành.
Tuy nhiên, nếu ngươi không muốn, ngươi vẫn có thể ở lại dưới đây, chịu sự giày
vò của Tịch Hồn cho tới khi hồn phách tiêu tan bớt thì ngươi có thể đầu thai
trở thành em bé, bắt đầu lại từ đầu như mọi người. Ngươi chọn cái nào?"

"Dạ. Bẩm! Tất nhiên là phương án đầu... phương án đầu ạ." Hắn vừa nghe từ giày
vò đã vội cung cung kính kính cúi đầu nói rõ tâm nguyện của mình.

"Tốt!" Giọng người đó vang vọng như có thể làm nổ màng nhĩ như có như không
của Vô Cầu, "nhưng cấm ngươi không được kể lể gì về kiếp trước hay địa ngục.
Nếu phát hiện. Ta sẽ cho ngươi bị xử hình phạt nặng nhất."

Vô Cầu vừa gật đầu như gà mổ thóc vừa "vâng" liên tục,

"Ngươi dẫn hắn đi đi." Người đó nói với quản giáo.

"Vâng," tên quản giáo lấy tay phải phủi hai vai rồi cúi chào. Động tác như một
nghi lễ đặc trưng. "Thần cáo lui."

Hắn nói xong liền nắm cổ Vô Cầu kéo đi. Vô Cầu im re.

Đoạn sau, tên quản giáo cũng mở ra một vòng tròn y chang nhưng dẫn đến một nơi
khác. Hắn đưa Vô Cầu đến một căn phòng lớn, gạch cũng đen nhưng không sáng
bóng như nãy. Ở giữa phòng là một hồ nước nhỏ, nước trong hồ màu lam ngọc và
sáng kì lạ. Tên quản giáo ném chiếc bình lúc nãy xuống hồ.

"Trong đó có gì vậy?" Vô Cầu thắc mắc.

"Trống rỗng." Tên quản giáo trả lời.

Vô Cầu im lặng một hơi thở liền sửng sốt nói: "Chẳng lẽ cái thứ giúp ta tạo
thân thể là cái bình rỗng đó à?"

"Ừ."

"Hừm... Ta phải đợi bao lâu?"

"Việc tái tạo thân thể của ngươi tốn mất ba tuần trăng. Ta còn việc, ba tuần
trăng sau ta sẽ đến đây đưa ngươi trở lại nhân giới."

"Hả! Vậy trong lúc đó ta làm gì? Chán chết mất."

"Canh cái hồ ấy," tên quản giáo quay lưng đi, "nhớ đừng đụng vào cái hồ. Nếu
có quản giáo khác tới thì làm tường minh chuyện của ngươi cho hắn, hắn sẽ
không làm phiền ngươi và cái hồ."

"Ờ."

Nói xong, tên quản giáo không từ mà biệt.

Vô Cầu khoanh chân ngồi xuống mép hồ, nhắm mắt tịnh tu.

Ở thế giới ban đầu của Vô Cầu, để rèn luyện sức khỏe, nâng cao thể chất, người
ta thường luyện võ thuật, tu công pháp. Vô Cầu không hứng thú luyện võ cho
lắm, hắn chỉ quan tâm tới công pháp thôi.

Nguyên do tại sao Vô Cầu thích công pháp là vì hắn đã tình cờ phát hiện được
công pháp giúp vết thương hắn lành nhanh hơn và hắn thích điều đó. Ngày
thường, hắn lại cực hậu đậu, không khi nào là trên ngươi không đầy thương tích
do tai nạn. Công pháp giúp hắn khôi phục nhanh hơn thì đương nhiên là hắn phải
thích. Ngoài ra thì công pháp cũng một phần giúp hắn nâng cao thể lực, giúp
hắn vượt qua được bài kiểm tra thể dục cuối kì.

Công pháp hắn tu luyện ở thế giới của hắn rất nổi tiếng, có tên là Tuyền
Nguyên Công Pháp. Mọi người thường gọi tắt là Tuyền Công.

Tuyền Công giúp con người hấp thu thiên địa linh khí, bồi tu nguyên khí, có
tác dụng chữa bách bệnh, nâng cao thể chất con người,... Đó là những gì Vô Cầu
đọc được trong tờ quảng cáo trước khi luyện Tuyền Công. Còn về phần Vô Cầu,
hắn công nhận là Tuyền Công có tác dụng nhưng không quá lợi hại như tờ quảng
cáo, chỉ có một ít tác dụng xiu xíu mà thôi..

Khi luyện Tuyền Công, tâm thần phải thanh tịnh thì mới nhận thức được linh
khí. Khi đã đạt tới tâm vô ý niệm, người luyện ban đầu sẽ bấm các huyệt trên
người. Việc này sẽ khai mở thông đạo, khiến cho khí du nhập vào người. Khí
đạo, con đường mà khí du nhập, rất phong phú. Mỗi khí đạo sẽ có mỗi tác dụng
riêng biệt. Người luyện khó khăn là phải nhớ những điều này. Lúc luyện phải
mở, đóng chính xác bằng không hậu quả khôn lường. Sau đó là một loạt những
động tác bộ trợ, pháp quyết hết sức bình thường.

Ban đầu có người rủ Vô Cầu tập, hắn ta liền phì cười vào mặt, hiển nhiên không
tin đây là thật. Hắn nghĩ thôi thì luyện chứ không người mời hắn lại phật
lòng. Ai ngờ nó có tác dụng thật (tất nhiên là không có nhiều ảnh hưởng). Hắn
thấy hứng thú nên chuyên luyện luôn.

Tuyền Công xuất xứ từ Phật gia. Việc tu luyện của nó gần giống với việc tu
luyện của phật môn. Cho nên có nhiều điểm tương đồng giữa Tuyền Công và phật
gia.

Giờ đây, Vô Cầu không có cơ thể. Việc ngồi xuống tịnh tu thật ra là do hắn
muốn ổn định tâm thần. Vả lại, việc lâu lâu ngồi luyện Tuyền Công đã trở thành
thói quen của hắn, khó có thể bỏ được.

Tâm Vô Cầu tịnh, tựa như mặt nước của hồ. Trên mặt hồ không tí gợn sóng, không
tí rung động. Chỉ có mặt hồ tĩnh lặng.

Vô Cầu cứ ngồi đó, rất lâu. Lâu đến mức Vô Cầu chẳng còn biết đã qua bao lâu
nữa.

Tinh.

Mặt hồ rúng động.

Tinh.

Lại là âm thanh đó. Mặt hồ xuất hiện gợn sóng nhỏ.

Tinh tinh.

Sóng gợn từng tràn. Tạo thành những vòng tròn, lan tỏa dần, lớn dần, rồi tan
biến. Những âm thanh lại phát lên, dồn dập và inh ỏi hơn trước. Vô Cầu nhăn
mặt, mắt vẫn khép kín mà thì thầm: "Chuyện gì vậy?"

Một tiếng gãy đàn bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.

Vô Cầu đứng bật dậy, mở mắt, liếc nhìn xung quanh: "Ai đó?"

Nhưng chẳng có ai xung quanh cả. Căn phòng, cái hồ, Vô Cầu, không có gì thay
đổi. Vô Câu nghi ngờ liếc mắt xuống hồ. Thật bất ngờ, cái bình rỗng giờ đây đã
biến thành một khối trắng đặc có dạng hình người. Song, nó chỉ có dạng mà
thôi, trông nó vẫn còn thô lắm, chắc còn phải chờ lâu. Cơ mà, chẳng lẽ lại
liên quan đến nó. Vô Cầu xem xét một hồi mới khẳng định được không phải.

Hắn đi xung quanh cái phòng, xem xét mọi ngóc ngách rồi trở về chỗ ngồi ban
nãy của mình độc thoại : "Kì quái, thế nào lại không có ai?"

Sau đó Vô Cầu quyết định nhắm mắt, tịnh thần, tìm hiểu xem dị tượng có lần nữa
xuất hiện hay không.

Tâm Vô Cầu bây giờ lại trở thành như ban nãy, biến thành một cái hồ phẳng
lặng. Song lần này dị tượng xảy ra lại hoàn toàn khác với lần trước, Vô Cầu
thử nhắm mắt ngưng thần, tháy không có hiện tượng gì thì mở mắt ra lại. Ai ngờ
vừa mở mắt ra hắn đã thấy mình rớt từ một nơi cao thật cao xuống một cái hồ.
Thân thể hắn đập vào mặt hồ làm nước bắn tung tóe, một hồi đau đớn lan khắp
người Vô Cầu. Hoặc nói đúng hơn là một hồi đau đớn lan tỏa khắp linh hồn nhỉ?

Hắn mở mắt ra lần nữa.

"W! T! F!" Vô Cầu hai mắt trợn tròn liếc nhìn cảnh quan xung quanh mình.

Bây giờ, hắn đang ở một cánh đồng hoang. Một cánh đồng hoa hoang. Bầu trời
nhàn nhạt màu cam với những gợn mây hồng. Mặt đất nơi nơi là hằng ha sa số
những bông hoa nho nhỏ có cánh màu vàng cao tầm nửa mét trải dài đến tận đường
chân trời.

Vô Cầu liếc ngang liếc dọc. Hắn cố gắng nghĩ xem mình đang ở đâu nhưng với cái
lịch duyệt phong phú của hắn, từ nhưng câu chuyện, phim ảnh mà hắn từng coi
thì chưa từng có cái gì nhắc tới là có một cái cánh đồng hoa ở dưới địa ngục.

"Hay ta cứ đi dạo trước đã," Vô Cầu quyết ý rồi thản nhiên tung tăng, đảo bước
trên cánh đồng. Quả thật là chỉ có hắn mới làm ra loại sự tình kì dị này, ai
lại thản nhiên đi dạo chơi khi bị đưa tới một nơi kì lạ, quỷ quái chứ.

Hắn cứ đi, đi miết cho tới khi hắn lại nghe tiếng đàn.

"Ồ. Nghe thật du dương," dù đã nghe qua nhiều loại nhạc nhưng hắn vẫn phải cảm
khái thứ âm thanh này. Nó "thuần khiết" hơn mọi thứ hắn từng nghe. Hắn hướng
về nơi có tiếng nhạc đi đến.

Chẳng biết qua bao lâu, trước mặt hắn hiện ra một cái đình nhỏ. Cái đình này
màu đỏ là chủ yếu, được chống bởi bốn trụ khắc giao long. Bốn phía của đình có
những tấm màn trắng mỏng đung đưa qua lại che đi những gì bên trong đình.

Vô Cầu đi tới, vén tấm màn đi vào bên trong. Hắn bất chợt thất sắc khi thấy
một mỹ nữ thiên kiều bá mỵ bên trong.

Vị mỹ nữ trong đó cũng khá giật mình, song ánh mắt cô ấy hòa hoãn lại khá
nhanh chóng. Cô ta đang ngồi bên một chiếc đàn, hiển nhiên âm thanh ban nãy là
từ đây phát ra. Cô ta chỉ khoác một tấm lam lụa trên người. Để lộ đa phần da
thịt trắng nõn ra bên ngoài.

Vô Cầu liếc nhìn vị mỹ nữ này. Cô ta làn da trắng trẻo, vóc người khá cân đối,
tựa hồ hoàn toàn đủ đô làm người mẫu. Khuôn mặt cô ta đẹp nghiêng nước nghiêng
thành với đôi lông mi đen nháy, ánh mắt thập phần dụ hoặc. Nếu Vô Cầu chỉ dùng
một từ để miêu tả tư sắc của cô ta thì hắn sẽ dùng "hoàn hảo". Sau đó thì hắn
có liếc qua vài chỗ nhạy cảm song thấy vị mỹ nữ kia đỏ mặt che đi thì hắn liền
liếc mắt đi chỗ khác. Tuy nhiên chỉ với thời gian ít ỏi đó thì hắn thấy nhiều
thứ khá hay ho. Đôi ngọc nhũ cao vút, khá bành trướng. Bờ mông cong, vểnh lên.
Khe núi cũng bị hắn thu vào trong mắt. Bất chợt hắn cảm giác được một luồng
khí nóng sục sôi trong người, hay là trong hồn nhỉ?

"Ngươi là ai?" Vị "mỹ nữ" ngập ngừng nói.

"Ta là..."

Hắn định nói ra tên mình nhưng bỗng nhiên chựng lại, dường như nghĩ gì đó
trong đầu. Chốc lát sau thì hắn nói: "Ta là Sa Ngộ Tĩnh."

"Sa... Sa Ngộ..."

Vị "mỹ nữ" này ngập ngừng, dường như rất khó khăn để phát âm.

"Sa Ngộ Tĩnh. Mà hãy gác chuyện ta là ai sang bên đi. Trước tiên xin tiên tử
cho ta biết đây là đâu." Mặc dù Vô Cầu định vào tù bọc lịch nhưng sau một hồi
đấu tranh, ý chí đã chiến thắng nên hắn đành gạt bỏ tà niệm, nghiêm túc hỏi
chuyện cần nên hỏi.

"Đây là Thiên..."

Mỹ nữ chưa nói hết câu thì một tiếng "đùng" vang lên trong đầu Vô Cầu. Vô Cầu
đầu óc quay cuồng một hồi rồi lăn ra té xỉu. Trong mơ màng hắn chỉ thấy có ai
đó nhấc mình lên và cảm giác đầu được tựa vào thứ gì đó mềm mềm. Chẳng biết có
phải do hắn cố ý hay không, hắn ấn mạnh đầu vào nơi mềm mềm đó rồi cắm đầu mà
dụi.

Một tiếng "a" nhẹ thanh thúy vang lên.

Sau đó thì hắn bất tỉnh nhân sự.

"Tỉnh dậy!" Một âm thanh trầm đặc vang lên bên tai Vô Cầu. Kèm theo tiếng nói
là một cơn đau đầu choáng váng dữ dội.

Vô Cầu bừng tỉnh giấc, mở mắt ra. Hắn thấy xung quanh mình lại là căn phòng
đen với cái hồ xanh. Hắn vẫn đang ngồi ở tư thế lúc trước. Lúc này trong phòng
còn có một gã mặc hắc bào có mũ chùm. Bên trong mũ chùm tối đen, chẳng có cái
đầu nào cả.

Vô Cầu nhớ lại cách xưng hô của các phim cổ trang rồi đứng dậy, chắp tay,
khuôn mặt nghiêm nghị nói: "Ta là một linh hồn mới tới. Xin hỏi tiền bối có gì
phân phó."

"Ừm. Tư chất rất hơn người." Cái mũ gật đầu. "Ban nãy ta dùng thần ý kêu người
dậy nên sẽ hơi choáng váng. Người có bị gì không?"

"Vãn bối vẫn bình thường. Đa tạ tiền bối quan tâm," Vô Cầu nhịn cười, hắn thấy
cái mũ tự gật đầu rất là tếu.

"Ngươi chính là người hồn, phách ít bị tổn hao khi tới đây phải không?"

"Đúng là vãn bối," Vô Cầu nói.

"Tốt. Ta là Sát Thu. Tôn La quỷ tu chi môn trưởng lão."

"Vãn bối bái kiến Sát Thu tiền bối. Không biết tiền bối đại giá quang lâm vì
lí do gì?" Hắn hiểu được đến phần tên, phần sau chẳng hiểu gì cả, cảm giác như
đang trong giờ tiếng anh.

"Ta vừa mới đây nghe tin đồn có người đi xuyên nhân giới xuống đây bảo toàn
được hồn phách. Ta tò mò nên đi xem thử."

Vô Cầu nhếch mép cười.

"Có chuyện gì? Sao ngươi lại cười?" Sát Thu nói.

"Không có gì cả. Vãn bối chỉ nghĩ là Sát Thu tiền bối thật sự chỉ vì tò mò vãn
bối mà đến thôi ư?" Vô Cầu cười như không cười nói.

"Rất thẳng thắn. Vậy đi. Ta không nói vòng vo nữa. Ta muốn hỏi ngươi biện pháp
làm sao du hành xuyên giới mà không bị tổn hao linh hồn như vậy." Sát Thu cười
lớn nói.

"À. Ra là việc này." Vô Cầu trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

"Sao? Ngươi có còn nhớ? Hay quên rồi?" Sát Thu biết Vô Cầu bảo trì được phần
lớn lực lượng hồn phách khi xuống đây nhưng chỉ là phần lớn thôi nên hắn sợ là
có phần nhỏ tinh hồn Vô Cầu biến mất lại liên quan đến kí ức chứa sự tình này.

"Vãn bối vẫn còn nhớ. Chỉ có điều... Người mặc áo bào trắng đã nói với vãn bối
là không được kể cho ai cả."

Vô Cầu biết con ma trước mắt muốn biết việc này. Kì thật, hắn cũng chẳng biết
nguyên cớ nhưng tại sao không thừa cơ chiếm tiện nghi. Vô Cầu trong lòng nham
hiểm cười cười. Trải qua vô số trò chơi mô phỏng, chiến lược tâm lý, hắn biết
đây chính là lúc giở thủ đoạn chiếm đại tiện nghi.

"Hắn nói gì chứ. Hừ. Tưởng làm tổng bộ là hay sao. Ngươi cứ nói đi. Ta chịu
hoàn toàn trách nhiệm."

"Nhưng mà..." Vô Cầu lảm ra vẻ khó xử nói.

Thấy Vô Cầu ngập ngừng như vậy, Sát Thu liếc xung quanh (cái mũ xoay lia lịa
chứ chẳng có mắt mà liếc).

"Ngươi nói cho ta biết. Ta sẽ giúp người điều chỉnh cơ thể." Sát Thu nhìn thấy
vật dưới hồ rồi nói.

"Điều chỉnh thân thể? Ý tiền bối là?"

Sát Thu cười nhẹ rồi nói: "Ngươi muốn sau này tuấn tú hay thân thể cường
tráng. Ta đều có thể làm được."

Vô Cầu sửng sốt rồi bình tĩnh nói gì đó.

Sát Thu nghe xong đơ một lúc rồi mới trở lại thần thái ban đầu nói: "Người nói
thật hay giỡn vậy?"

"Tất nhiên là thật. Ta chỉ hỏi có thể được hay không thôi mà?"

"Được. Ngươi muốn nó dài ngắn, to nhỏ thế nào cũng được." Sát Thu nói, nếu có
khuôn mặc chắc hắn đang nhìn Vô Vầu với cặp mắt trợn tròn.

"Cảm ơn tiền bối." Vô cầu gật gật.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #1