Về Nhà


Vũ Hạo cầm thương một quét, thác nước bị tẽ làm đôi, phải tới bốn, năm giây
sau mới trở lại như cũ. Hắn hài lòng cười:

_ Được, được, cơ sở thương pháp cũng đại thành rồi, đã đến lúc về nhà.

Nghĩ đến về nhà, Vũ Hạo bất đắc dĩ thở dài:

_ Sao ta lại quên nhỉ? Cái sơn cốc này ngoài cửa hang đâu có lối ra nào khác.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Cách ra duy nhất là trèo từ vách núi lên, hắn còn
không có bản lĩnh này. Trong lòng hắn nổi lên chút tuyệt vọng.

Vũ Hạo cắn môi, tự tát mình một phát, hung ác nói:

_ Người luyện võ trọng ở ý chí, đã xác định luyện võ thì không thiếu thời điểm
lâm vào cửu tử nhất sinh. Nay chỉ bị khốn ở nơi này mà ta lại có lùi bước chi
ý, thật không thể chấp nhận được.

Cũng không thể trách Vũ Hạo, dù sao hắn cũng là một người tuổi trẻ. Dù tính cả
năm tháng sống trên Trái Đất hắn chưa khi nào lâm vào trường hợp cửu tử nhất
sinh nên có cảm xúc như thế cũng là điều dễ hiểu. Lần này cũng có thể được gọi
là nhân họa đắc phúc, trong lúc bất tri bất giác tâm tính của hắn lại có tăng
lên. Hiện tại Vũ Hạo cảnh giới quá thấp, không cảm nhận được chỗ tốt, nhưng sẽ
ảnh hưởng đến thành tựu của một người về lâu dài. Phải biết, càng tu luyện đến
cảnh giới cao thì tâm tính càng quan trọng, thậm chí có người không thể tiến
thêm một bước nên đã phải tìm mọi cách để cải thiện tâm tính. Chỉ có tâm tính
hài hòa mới có thể dễ hơn cảm ngộ tự nhiên, cảm ngộ pháp tắc.

Không hề nói những này, hiện tại Vũ Hạo cắn chặt răng, ra sức đào về một bên.
Hắn định đào một đường hướng dần lên trên. Nghe có vẻ vô ích, nhưng còn hơn là
ăn no chờ chết, không phải sao?

Một đường đào, bỗng thương của hắn va vào thứ gì cứng ngắc. Vũ Hạo chắc chắn
không phải đá. Nó còn cứng hơn đá. Cúi người chui vào cái hốc nhỏ mới được tạo
ra, hắn lần sờ chỗ mũi thương vừa được vùi vào, sau đó phủi hết bụi đất xung
quanh. Hắn đào lên được một cục đất nhăn nheo, sần sùi.

Khiến hắn bất ngờ là cái thứ sờ nhăn nheo, sần sùi này lại có hình bầu dục,
trông giống như là... một quả trứng? Đúng thế, một quả trứng khổng lồ. Nếu là
trứng thật thì hẳn là chết rồi chứ? Vũ Hạo phi thường nghi hoặc.

Hắn dùng sức gõ gõ, thậm chí dùng sức lấy thương đâm vào nhưng có vẻ như chẳng
nhằm nhò gì. Cái thứ đó vẫn trơ trơ ra đấy. Hắn cũng tựu mặc kệ nó, tiếp tục
đào.

Đào hết cả ngày, như thường lệ, hắn lại ăn cá rồi tu luyện. Nhưng có một việc
kì lạ xảy ra.

Khi hắn tu luyện, quả trứng kia bỗng có dị động. Nó lăn lông lốc đến chân hắn.
Thấy lạ, hắn ngồi xa ra rồi tiếp tục tu luyện, nó lại lăn đến chân hắn lần
nữa. Hắn mặc kệ. Nhưng kì lạ là lần tu luyện này hắn hấp thu linh khí ít hơn
mọi lần, cứ như một phần linh khí tiến vào trong cái thứ dưới chân hắn vậy.

Thứ này có thể hấp thu linh khí? Hắn nhướng mày. Nhưng nó cứ tiếp tục như thế
thì hiệu suất tu luyện của hắn sẽ bị giảm sút. Vẫn biết sự tò mò hại chết con
mèo, nhưng hắn vẫn không nhịn được thầm nghĩ: Không biết nó hấp thu được bao
nhiêu linh lực đâu này?

Để kiểm chứng, Vũ Hạo ném một chiếc lá cây huyết thảo vào miệng, rồi đặt tay
lên quả trứng, bắt đầu truyền linh lực cho nó. Huyết thảo là tên tạm thời hắn
gọi những cây cỏ mọc dưới thủy đàm, chúng chứa linh lực cực nồng nặc, bình
thường hắn không dám ăn, cũng không nỡ ăn. Quả trứng bỗng giống như một tấm
bọt biển, linh lực sắp cạn kiệt nhưng quả trứng không chút nào lộ ra sắp bị no
bạo, giống như số linh lực hắn truyền vào chỉ là muối bỏ biển. Nghiến răng,
hắn cho cả cây vào mồm. Cuồng bạo linh lực làm cả người hắn thiếu chút bạo
tạc. Linh lực giống như điên như vậy, điên cuồng tràn vào trứng đá. Nhưng
trứng đá vẫn bất động. Vũ Hạo hừ lạnh, tiếp tục ném vào trong miệng một cây.
Lần này hắn hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn trong lòng cười khổ:

_ Xem ra một cây này đã quá sức chịu đựng của ta. Nếu còn không có tác dụng
nữa thì đành chịu vậy.

Trời không tuyệt đường người. Khi linh lực sắp hết thì quả trứng động. Thanh
âm vỡ toác vang lên. Khởi đầu là một vết nứt nhỏ, rồi hai, ba,... càng nhiều
vết nứt đan vào nhau, lan rộng ra toàn bộ bề mặt.

Rắc... rắc...

Một cái đầu vàng vàng nho nhỏ nhô ra khỏi quả trứng. Cả vỏ trứng vỡ vụn, thứ
bên trong hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.

Vũ Hạo trừng lớn mắt. Hắn thật không ngờ, bên trong quả trứng là một con...
khỉ! Giờ hắn mới biết là khỉ còn có thể đẻ trứng! Vũ Hạo cảm giác thế giới này
điên rồi.

Con khỉ hướng về hắn phất tay.

...

Vũ Hạo một hồi im lặng. Đại ca à, ngươi ra đời được cũng là do ta, thể hiện
chút biết ơn hảo không hảo?

Im lặng một hồi, Vũ Hạo mới để ý mấy tia sáng hắt vào từ cửa hang. Bất tri bất
giác vậy mà đã qua một đêm. Hắn tiếp tục bắt tay vào sự nghiệp – đào, đào nữa,
đào mãi.

Nhìn thấy hắn đào, con khỉ - cứ tạm gọi như thế - lông vàng chóe kia gãi đầu
nhìn hắn. Hình như cảm thấy nhàm chán, nó liên tục nhảy vào phá Vũ Hạo, hết
kéo tóc rồi véo tai. Vũ Hạo bực mình hết lớn:

_ Con khỉ khốn nạn kia! Ta nhịn mi nhiều lắm rồi! Ngươi có thể ở mãi đây cũng
được, nhưng ta phải ra khỏi đây! Ta muốn về nhà!

Thấy Vũ Hạo to tiếng, nó cũng ngao ngao gọi lại. Nó nhảy tót ra lối đi ra cửa
hang, còn ngoắc ngoắc giống như muốn bảo Vũ Hạo đi theo nó. Vũ Hạo ngờ vực đi
theo.

Ra đến cửa hang, đang khi Vũ Hạo buồn bực không biết con khỉ chết tiệt này kêu
mình ra đây làm gì, bỗng nó hú lên một tiếng dài làm hắn hết hồn. Hắn bạo thô
tục:

_ Mụ đản, tự nhiên ngươi gào lên làm cái gì, a-

Chưa kịp nói hết câu, bỗng Vũ Hạo nghe được một tiếng ré vang trời. Quay qua
thì thấy phía xa xa, một con chim to lớn đang bay vụt về phía này. Hắn mắng
to:

_ Ta giời ạ! Lần này ngươi đúng là hại chết ta rồi!

Hắn định chạy vào trong động nhưng con chim khổng lồ kia quá nhanh, chỉ trong
chốc lát đã bay đến trước mặt hắn. Khi Vũ Hạo đang nghĩ lần này chết chắc rồi,
bỗng con khỉ vụt một phát nhảy lên lưng con chim, còn liếc hắn khinh bị, tay
ngoắc ngoắc giống lão đại gọi tiểu đệ...

Vũ Hạo có nằng mơ cũng không tưởng được có một ngày hắn sẽ bị một con súc sinh
khinh bỉ. Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hắn hậm hực
nghĩ:

_ Hừ, ngươi cứ đợi đấy, rồi ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Vũ Hạo vẫn một mặt vui vẻ leo lên. Con khỉ nhảy tót lên đầu
Vũ Hạo, túm tóc hắn kéo một phát, ý bảo chỉ đường. Vũ Hạo đè nén lửa giận
trong lòng, đưa tay chỉ về hướng Vũ gia. Con chim khổng lồ khẽ vẫy cánh, bọn
hắn một đường lao nhanh, rất nhanh thì khuất sau đám sương mù.


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #8