Thượng Thiện Nhược Thủy


Vũ Hạo cuộc sống tu luyện đâu vào đấy, thời gian như thoi đưa. Thoắt một cái
đã qua một tháng.

Trong sơn cốc, dưới thác nước có một bóng người lẳng lặng đứng đấy. Dù dòng
nước chảy xiết thế nào thì hắn vẫn không hề lay động mảy may, tựa như một cái
bàn thạch. Một đầu tóc dài đến lưng, ướt đẫm ôm lấy từng thớ bắp thịt săn chắc
tràn đầy sức bật. Dù vậy có thể nhìn ra hắn vẫn còn là thiếu niên.

Đột nhiên, thiếu niên mở ra hai mắt.

Thâm thúy như tinh không, bao la như vũ trụ.

Thiếu niên thở dài, lắc đầu:

_ Ai, ta ở đây đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào thoát đi. Dù
đây là một cái tu luyện nơi tốt, ta cũng không thể nào ở đây cả đời được.

Thiếu niên chính là Vũ Hạo. Qua một thời gian dưới thác nước luyện thể, thân
thể của hắn đã trở nên rắn chắc rất nhiều, nếu chỉ dựa vào thuần túy thân thể
cường độ, vượt cấp chiến đấu với hắn bây giờ không phải việc gì khó. Trong này
linh lực đầy đủ, lại còn sẵn chỗ luyện tập, quả là một nơi tu luyện lí tưởng.

Nhưng hắn cũng không dự định ở đây khốn cả đời.

Hắn còn có mộng tưởng của mình, còn lời thề chưa thực hiện. Hắn muốn ra xem
thế giới bên ngoài, muốn đứng trên đỉnh đại lục, truy cầu cái kia mờ mịt vĩnh
sinh.

Đó cũng là mong muốn của tất cả tu luyện giả.

Chỉ ra hiện tại cũng không có biện pháp gì. Đừng nói thoát khỏi đây, coi như
là vấn đề thức ăn cũng khiến Vũ Hạo đau đầu.

Thức ăn chính của hắn là cá dưới thủy đàm. Nhưng không hiểu sao, một tháng
này, cứ mỗi lần luyện thể xong, sức ăn của hắn đều tăng lên đáng kể. Giờ đây
một con cá còn lâu mới có thể thỏa mãn dạ dày của hắn.

Điều này nếu để người khác biết sẽ kinh ngạc vô cùng, đặc biệt là khi biết
trong một con cá ẩn chứa linh lực là bao nhiêu.

Linh lực ẩn trong một con cá, thậm chí có thể khiến Thối Thể cảnh trực tiếp
tăng nhất trọng, vậy mà giờ lại nói một tên tiểu tử ăn một con còn chưa đủ?

Trong một tháng này, Vũ Hạo đột phá đến Thối Thể ngũ trọng.

Này nói ra chắc chắn thế hệ tuổi trẻ Vũ gia sẽ trợn mắt há mồm.

Bọn họ tu luyện mấy tháng, thậm chí một năm tài năng từ Thối Thể tứ trọng đột
phá Thối Thể ngũ trọng, mà Vũ Hạo mang danh “phế vật” lại chỉ cần một tháng?
Này để người làm sao nói? Đó là còn do Vũ Hạo không quá chuyên chú vào hấp thu
linh khí.

Nói thật, thiên phú tu luyện của Vũ Hạo không thể nào tốt, thậm chí có thể nói
là có chút kém cỏi. Hắn đạt được như vậy là vì những con cá dưới thủy đàm này
ẩn chứa nồng đậm linh lực, còn có mới hô hấp thổ nạp, chính là cái khi hắn
nhìn vào sự quang hợp của cây cối mà ngộ ra.

Hiện hắn đang chìm trong dòng nước suy tư.

Một tháng này, số thương hắn đâm ra thậm chí đến ngàn. Mỗi thương đâm ra đều
như một con cự mãng, có rẽ nước uy lực.

Tất nhiên, đây chỉ là trong một thủy đàm nho nhỏ. Chuyển đến một dòng sông,
một cái thác nước hắn cũng làm không được. Đây đã không phải kĩ thuật vấn đề,
mà là cảnh giới không đủng.

Cho tới mênh mông đại hải? Đừng có đùa. Nói hắn năng lực rẽ nước xuống biển,
còn không bằng nói một cái Thối Thể cảnh sơ kỳ đánh chết một cái Khai Khiếu
cảnh hậu kỳ dễ tin.

Căn bản chính là người si nói mộng.

Nhưng hắn vẫn không thể nào đâm trúng cá trong thủy đàm này. Một lần thương
của hắn đâm tới, những con cá này như có thần giao cách cảm vậy, đều có thể
tránh đi.

Hay hoặc là nói, chúng như hòa vào dòng nước. Dường như nước là thân thể của
chúng như thế, một tia gợn sóng cũng không thể thoát khỏi chúng nó tầm kiểm
soát.

Cái này chính ngoài dự đoán của hắn.

Theo hắn, thương pháp của hắn tu luyện đến nay đã không coi là tệ, ít nhất đâm
trúng cá vẫn còn làm được. Thậm chí quãng thời gian này hắn còn có chút đắc ý.
Nhưng những đắc ý kia khi hắn một con cá cũng không thể đâm trúng thì, bị hắn
ném lên tận chín tầng mây.

Khoan!

Vũ Hạo bỗng nhiên mở trừng hai mắt, hai mắt bên trong lập lòe tinh quang.

Lập tức, hắn nhắm mắt lại, để mình trôi theo nước.

Trong chốc lát này, hắn chợt nhớ tới câu “thượng thiện nhước thủy”.

Khiến hắn bỗng tiến vào đốn ngộ.

Đốn ngộ, có thể gặp mà không thể cầu.

Đó là một loại lớn lao cơ duyên.

Có thể tiến vào đốn ngộ, không có ai mà không phải cái loại kia thiên tài
tuyệt thế.

Trong trí nhớ của Vũ Hạo cũng có một chút. Chính hắn cũng không ngờ hắn có thể
dễ dàng như thế tiến vào đốn ngộ.

Nhưng hắn cũng không thể nghĩ nhiều. Hiện tại đầu óc hắn hoàn toàn trống
không. Cả người hắn tiến vào một loại vong ngã trạng thái.

Nước từ bên người hắn chảy qua, mang theo nhu hòa mà bao dung lực lượng.

Nhưng là bàn tay của người mẹ vuốt ve con mình như thế.

Trong chốc lát này, hắn chợt có loại hiểu ra.

Nước, chí nhu lực lượng, nhưng không thể kinh thường.

Nước, bình thường đều là một bộ yên lặng bộ dáng, kể cả mấ vạn cân tảng đá rơi
xuống bao la đại dương cũng gợi không ra cái gì bọt nước đến.

Khi nổi giận, nước không thể so những lực lượng khác kém, thậm chí càng thêm
dữ tợn. Vô tận nước biển, có thể nhấn chìm cả một tòa đại lục.

Nước, chính là vạn vật chi căn.

Không có nước thì không thể có sự sống.

Làm Vũ Hạo ngộ ra những thứ này thời điểm, hắn từ thủy đàm đứng dậy. Như
thường một thương đâm ra.

Thương này đâm ra không có chút nào khí thế, tựa như một cái người bình thường
tùy ý vung vẩy một cái gậy như thế.

Nhưng khi một thương này vào trong nước, bỗng nhiên ở trong nước luồn lách đi,
không chạm tới bất kì cản trở nào. Tựa như dòng nước cố ý tránh ra như thế.

Đặc biệt hơn là, cá trong thủy đàm dường như không biết chút nào.

Tựa như thương này tựu là phổ thông một dòng nước.

Khi một thương này sắp chạm đến thân cá thời điểm, bỗng nhiên một sức mạnh đẩy
nó vọt lên, đâm vào thân cá.

Nhất kích tất sát!

Kì thực, dù chỉ là một con cá, nhưng chứa linh lực nồng đậm nhu thế, há lại là
phổ thông? Đặc biệt là lớp vảy bên ngoài, trong nước trơn tuột cực kì, vô cùng
khó chơi.

Vậy mà Vũ Hạo một thương đâm xuyên qua.

Tỉnh táo lại Vũ Hạo, nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt lóe qua một vẻ mừng như
điên.

Nếu nói trước đây Vũ Hạo thương là một con cự mãng, vậy bây giờ Vũ Hạo thương
chính là một con giao long.

Thiếu một tia hung mãnh, nhiều một tia biến hóa.

Long, chính là như thế. Khi ẩn nhẫn không ai có thể nhận ra, một khi triển lộ
phong mang liền lộ hết sắc bén. Một tiếng hót lên làm kinh người.

Áp chế lại cỗ này vui mừng, Vũ Hạo cười nói:

_ Ân, ta một thương này coi như là không tồi, nhưng còn chưa có triệt để nắm
giữ. Không sao, dù gì ta cũng đã có cảm giác, nắm giữ là chuyện sớm hay muộn.
Một thương này do ta nghĩ ra, liền gọi ngươi Thủy Long Nhất Thương đi!


Nghe cái tên hơi thô, nhưng mà thật sự không nghĩ ra cái tên nào hay ho hơn
nữa -_-


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #7