Khinh Người Quá Đáng


Vũ Hạo cùng kim hầu một đường bay nhanh, dọc đường đi kim hầu còn khoa tay múa
chân với cự điểu. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến Ô Hỏa sơn mạch ngoại vi. Vũ Hạo
vội kêu lên:

_ Tiểu kim hầu, cho ta xuống đây là được!

Vừa nói, hắn vừa chỉ xuống dưới. Kim hầu gãi đầu khó hiểu, nhưng vẫn ra lệnh
cho cự điểu hạ xuống. Vừa gần tới mặt đất, Vũ Hạo khẽ nhún chân, nhảy xuống.
Hắn nói với kim hầu:

_ Tiểu kim hầu, đây đã là sơn mạch ngoại vi, đến đây ta tự đi được, ngươi cũng
nên trở lại rồi. Cảm ơn ngươi, bảo trọng!

Nói rồi, Vũ Hạo xoay người tựu đi. Dù trong lòng có chút không bỏ, nhưng hắn
biết kim hầu lai lịch kinh người, nếu để nó theo, gặp hữu tâm nhân sẽ vô cùng
nguy hiểm. Hắn lắc đầu cười trừ:

_ Ngươi a, nam nhân ướt át cái gì, nếu có duyên ắt sẽ gặp, ta cũng sẽ không
mãi mãi giam mình ở cái góc nhỏ này. Có một ngày, ta sẽ phá tan sinh mệnh gông
xiềng, để nhìn vào vĩnh sinh huyền bí!

Vũ Hạo đi rồi, kim hầu từ đằng xa nhìn tới, hai mắt tràn đầy mê mang. Một lát
sau, nó cũng thét dài, theo cự điêu cưỡi gió mà đi, nhanh chóng biến mất phía
xa.

Lại nói Vũ Hạo, hắn vừa chạy đi vừa nghĩ về chuyện trôi qua trong khoảng thời
gian này. Nếu tính đâu ra đó thì chỉ còn khoảng ba ngày nữa là tới tộc bỉ. Tộc
bỉ được tổ chức nhằm chọn ra thiếu niên có tiềm lực mạnh để bồi dưỡng, vì thế
ban thưởng khá là phong phú, đúng lúc hắn đang cần tài nguyên tu luyện. Nghĩ
lại cuộc sống trong sơn cốc, hắn cười khổ:

_ Ai, sớm biết nhanh như vậy sẽ đi rồi thì hẳn là hái nhiều một chút thảo
dược, giờ thì tốt rồi, tài nguyên của ta chỉ có ba cây huyết thảo!

Dược lực của huyết thảo cực kì bá đạo, hắn nếu lúc này nuốt vào rất có thể sẽ
bạo thể mà bỏ mình. Theo Vũ Hạo đoán thì phải đợi hắn tới được Luyện Khí cảnh
mới có thể dùng. Luyện Khí cảnh, đã bắt đầu hấp thu linh khí vào đan điền,
luyện hóa linh khí đất trời cho mình sử dụng. Chỉ có đạt đến Luyện Khí cảnh
mới là chính thức bước chân vào tu hành lộ, còn Thối Thể cảnh chỉ là một cái
hơi có chút khí lực người bình thường mà thôi. Cả gia tộc của Vũ Hạo chỉ có
gia chủ Vũ Duy Hải, cha của Vũ Duy Minh mới đạt tới Luyện Khí cảnh. Ở Ô Hỏa
trấn, luyện khí cảnh đã là cường giả trấn thủ một phương.

Vũ Hạo lắc đầu:

_ Giờ Luyện Khí cảnh đối với ta mà nói còn xa, vẫn là không cần băn khoăn đến
thì hơn. Về phần tài nguyên tu luyện, vẫn là chờ tộc bỉ kết thúc lại nói.

Đang chạy, bỗng nhiên Vũ Hạo như cảm giác được gì, quay người lại, thấy một
tia lưu quang đang phá không đến, nhắm thẳng về phía hắn. Theo bản năng, hắn
nghiêng người tránh, tay một quơ vơ lấy đạo lưu quang.

Vừa túm lấy đạo lưu quang hắn mới phản ứng lại, nhìn vào lòng bàn tay. Đạo lưu
quang ngọ nguậy, ánh sáng dần dần nhạt đi rồi tắt, lộ ra diện mục thật là một
tích chất lỏng màu xanh lục óng ánh. Lông mày Vũ Hạo nhảy lên:

_ Chà, tuy không biết thứ này là gì nhưng nhìn thì thật là đồ tốt, không biết
chừng ta nhặt được bảo cũng nên.

Nói đoạn, hắn móc ra một cái lọ bằng ngọc, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào.
Cái lọ này là tiền thân dành hết bạc tích cóp mua lại, để dùng khi tìm được
linh đan diệu dược quý hiếm.

Vũ Hạo vừa nhét lọ vào ngực thì có vài người chạy tới, trong đó đáng chú ý
nhất là một tên thiếu nữ khá xinh đẹp, dáng người đã bắt đầu phát dục, rất có
một phen tư vị. Vũ Hạo để ý dấu hiệu trước ngực thì là người của Chu gia. Hắn
nghĩ thầm:

_ Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a! Khi nãy các ngươi Chu gia muốn mạng của ta,
giờ lại gặp ở đây. Nhưng xem dáng dấp không phải đoàn người khi nãy.

Trong lúc hắn đang âm thầm đánh giá đoàn người thì một tên thiếu nữ lên tiếng,
giọng chanh chua kiêu ngạo:

_ Này tên kia, ta hỏi ngươi, nãy giờ ngươi có thấy đạo lưu quang nào bay qua
đây không?

Vũ Hạo nghe vậy, thầm giật mình:

_ n, xem ra tích chất lỏng này không đơn giản.

Tuy vậy, hắn vẫn mặt không đổi sắc, nói:

_ Không thấy!

Cô nàng kia rõ ràng cho thấy không tin, phất tay với mấy tên xung quanh:

_ Các ngươi, lên lục soát người hắn cho ta!

Vũ Hạo nghe vậy lập tức sầm mặt. Hắn lùi về sau hai bước, nói:

_ Nếu như ta không đồng ý đây?

Thiếu nữ hừ một tiếng, giọng chẳng đáng:

_ Quản ngươi đồng ý hay không đồng ý, hôm nay nếu như ta không tìm thấy thứ
kia, ngươi cũng đừng hòng rời đi!
Vũ Hạo nghe vậy, biết không thể tránh khỏi một trận chiến. Hắn âm trầm hừ
lạnh:

_ Còn phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã!

Ngay tức khắc, không cho thiếu nữ phản ứng kịp, hắn tung người lên, một thương
hướng thẳng thiếu nữ. Giết rắn phải chặt đầu, hắn cũng không định để lại hậu
họa.

Thiếu nữ không kịp phản ứng, chỉ kịp nghiêng người tránh chỗ hiểm, bị trúng
một thương vào vai. Cô ta nhìn lại vết thương, mặt trắng bệch, sau đó đỏ lên
vì giận. Thiếu nữ hoảng hốt chỉ vào Vũ Hạo, kêu:

_ Giết hắn! Giết hắn cho ta! Tên nào giết được hắn sẽ được thưởng Tôi Thể Tán!

Mấy tên tay sai nghe vậy lập tức trở nên phấn chấn, mặt đầy sát cơ chằm chằm
vào Vũ Hạo. Tôi Thể Tán, tên như ý nghĩa, dùng để tôi thể. Tôi Thể Tán sẽ giúp
giảm bớt số lớn thời gian tôi thể. Một phần Tôi Thể Tán có thể giảm ba tháng
khổ tu, chẳng trách những tên xung quanh lại điên cuồng như thế.

Một tên cười lạnh:

_ Tiểu tử, có trách thì trách số ngươi không may, đắc tội người không nên đắc
tội. Đã vậy, ngươi hãy để lại mạng nơi đây được rồi!

Nói xong, những tên xung quanh bay người lên, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách
nữa hai bên. Vũ Hạo cũng không khiếp sợ, vung thương đánh tới.

Thủy Long Nhất Kích!

Long, tĩnh như đại địa, động như bôn lôi. Trường thương đâm tới, thế như chẻ
tre. Một lên trong đó vội vàng giơ kiếm lên đỡ. Nhưng lạ thay, khi mũi thương
vừa tiếp xúc thân kiếm, tựa như hóa thành một con giao long, uốn lượn qua lưỡi
kiếm rồi tiếp tục tiến lên, đâm xuyên qua ngực. Kẻ xui xẻo kia mở trừng mắt,
đến khi chết vẫn không hiểu lí do.

Lần đầu tiên giết người, Vũ Hạo mặt không đổi sắc. Không biết có phải do linh
hồn mạnh quá độ hay không, trong lòng hắn chẳng hề nổi lên một chút gợn sóng.
Không chút do dự, hắn rút ra thương, cùng những tên khác đánh lên.

Không thể ngăn cản!

Thương của Vũ Hạo tựa như lưỡi hái tử thần, mỗi lần quét qua là một kẻ ngã
xuống!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ chốc lát ngoại trừ Vũ Hạo và cô nàng vẫn
đang tái mặt kia thì không còn ai sống sót.

Thiếu nữ ngây ngẩn cả người, không thể tin được chuyện đã xảy ra trước mắt.
Nàng thật không ngờ xung quanh đây vẫn còn có thiếu niên nào lợi hại như thế,
ít nhất là chỉ trong chốc lát giết tất cả hộ vệ của nàng, ngay cả ca ca nàng
cũng không làm được. Vũ Hạo quay mặt nhìn thiếu nữ, thiếu nữ cảm giác như mình
đang đối mắt với tử thần, sợ đến hoa dung thất sắc. Vừa lùi lại, nàng vừa quái
gọi:

_ Ngươi… ngươi không được lại đây! Cha ta là gia chủ Chu gia, ca ca ta là đệ
nhất thiên tài của Chu gia! Bọn họ sẽ không tha cho ngươi!

Đi đến trước mặt nàng, hắn từ tốn nói:

_ Nếu ta thả ngươi đi, bọn họ cũng sẽ không tha cho ta. Chi bằng ta giết
ngươi, thì sẽ chẳng ai tra được chuyện đã xảy ra.

Không đợi nàng nói thêm gì, Vũ Hạo vẩy nhẹ mũi thương. Đầu thiếu nữ rơi xuống
đất, trên mặt còn toát ra vẻ khó mà tin nổi.


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #9