Sơn Cốc Luyện Công


Sau khi thu thập răng nanh của Tử Vân Hổ, Vũ Hạo lần theo núi đi ra ngoài. Hắn
không dám ở lại lâu. Tinh thần lực phóng ra hết cỡ, hắn lao nhanh theo sườn
núi. Bỗng hắn nghe được tiếng bước chân và tiếng gọi nhau vang lại.

_ Dấu máu còn mới, tên trộm chỉ ở gần đây thôi. Nhanh, đuổi theo!

Cau mày nhìn xuống dưới chân, hắn mới để ý thấy máu đã kéo một được dài tới
đây. Hắn âm thầm vuốt một phen mồ hôi lạnh:

_ May mắn, may mắn mà không có mãnh thú nào đánh hơi mùi máu mà đuổi theo, nếu
không ta cái mạng nhỏ coi như tiêu tùng.

Nghĩ xong, hắn hung hăng căn răng một phen. Hừ, rõ ràng là bọn họ để con Tử
Vân Hổ chạy thoát, còn suýt nữa muốn mạng của hắn, giờ lại nói hắn là tên
trộm? Ngày sau lão tử nhất định cho ngươi ăn hành!

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ hắn không dám dừng lại một chút nào. Đừng đùa, nhóm bọn
chúng có thể làm bị thương Tử Vân Hổ khiến nó không dám ở lại, giờ không phải
Vũ Hạo có thể đối phó. Nhưng ai nói trước được tương lai đâu này? Khuôn mặt
hắn lộ ra hung ác, chân không chút nào chậm lại.

Đột nhiên, một tiếng la truyền lại:

_ Hắn kia rồi! Anh em, tăng tốc đuổi theo! Ai bắt được hắn sẽ có thưởng!

Vũ Hạo thầm mắng xui xẻo, hắn lấy hết sức bình sinh mà chạy. Ai ngu ở lại chịu
chết. Nhưng bọn họ càng ngày càng gần. Tình thế này sớm muộn gì cũng bị đuổi
theo. Bỗng dưng tinh thần lực của hắn dường như bị hẫng. Hắn ngây ra trong
chớp mắt, rồi hít một hơi lạnh. Vội vàng, hắn đảo chiều chạy nhưng muộn một
bước. Cả người hắn lao thẳng xuống vực.

Người của Chu gia vừa lúc chạy đến. Một gã vội vàng hỏi tên Chu gia quản sự:

_ Thưa... hắn đã rơi xuống vực, vậy bây giờ phải làm sao?

Tên chấp sự cau mày khó chịu:

_ Còn làm sao nữa? Đi về! Vực này sâu thăm thẳm, hắn chắp cánh khó thoát! Đi
thôi!

Bọn họ nhanh chóng rút lui.

Còn Vũ Hạo, trong lúc bọn họ nói chuyện thì hắn đang rơi tự do. Vừa rơi, hắn
vừa cười khổ:

_ Số ta thật đúng là không thể nào nói nổi. Vừa thoát chết lại gặp một lần
thập tử vô sinh. Ta quả nhiên muốn chết sao? Ông trời a, ta hận ngươi!

Dường như ông trời nghe được tiếng phàn nàn của hắn, đang truy lạc hắn bỗng bị
mắc vào một cái cây. Cái cây này mọc cheo leo trên sườn núi. Cũng nhờ có nó mà
Vũ Hạo tránh khỏi kết cục tan xương nát thịt. Bên cạnh cái cây là một cửa hang
nhỏ, chỉ vừa một người chui vào. Hắn nhanh chóng bò đến gần.

Chật vật chui vào hang, hắn ho khù khụ. Cái hang này vốn là trong tự nhiên,
đầy bụi đất, trong lúc Vũ Hạo cúi người thì bị sặc lên mũi. Trong hang vốn ít
ánh sáng, nay lại bị thân hình hắn che nên tối đen một mảnh. Hắn phải lần mò
đi dọc theo đường nối. Ít lâu sau, hắn nhìn thấy một chút ánh sáng hắn ra ở
phía cuối đường. Hắn nghĩ thầm:

_ Ta nói, cái hang này không phải xuyên qua núi chứ?

Hắn lấy chân, đạp đi đống cỏ khô chắn đường. Khi vừa chui ra, hắn bị quang
cảnh xung quanh làm cho ngỡ ngàng. Không phải nó đẹp thế nào, mà là ở đây rộng
rãi vô cùng, đặc biệt có hẳn một thác nước nhỏ.

Đúng, là thác nước!

Vì sao trong lòng núi lại có thác nước? Hắn làm sao biết!

Hắn tò mò lại gần. Thác nước chảy xuống một cái thủy đàm khá lớn. Trong thủy
đàm có vài cây cỏ hắn không nhận ra, có màu đỏ như máu, còn có cả cá bơi xung
quanh.

_ Xem ra ta không phải nhịn đói rồi.

Vũ Hạo tiếp tục đi lại thác nước. Vừa lại gần, lực xung kích của thác nước làm
hắn bị đẩy ra. Mắt hắn lòe lòe phát quang. Hắn thầm nói:

_ Lực xung kích của thác nước vô cùng lớn. Ta giai đoạn này đang cần luyện
thể, chi bằng ta dùng thác nước này làm xúc tác. Dù sao cũng hiếm có thác nước
nào nhỏ như thác nước này.

Nói rồi, hắn phi thân vào giữa dòng chảy. Nhưng chưa kịp ổn định tinh thần thì
hắn đã bị bay ra với một lực bài sơn đảo hải. Hắn phun ra một ngụm máu tươi,
cười khổ:

_ Xem ra là ta đánh giá thấp uy lực của nó a...

Không bỏ cuộc, hắn tiếp tục đi lên. Nhưng lần này, hắn hạ bàn trước, đi từ
thủy đàm ngược dòng nước. Lúc đầu, lực đẩy rất nhẹ, dường như không đáng kể.
Nhưng sau đó, lực trùng kích mạnh dần, đến nỗi mồ hôi nhỏ thành từng giọt trên
trán. Hắn nghiến răng nghiến lợi:

_ Võ đạo không có đường tắt. Ta đã thề là ta sẽ cho gia gia một cuộc sống an
nhàn, sẽ thực hiện lí tưởng tiêu dao, chịu khó một chút thì có đáng gì! Ta
nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ!

Bước chân hắn nhanh hơn, theo đó là lực trùng kích cũng mạnh hơn. Chân hắn cọ
vào đá dưới hồ, thậm chí đã chảy be bét máu. Lúc này, có một tia khí thể từ
nước hồ chảy vào vết thương, nhưng hắn không để ý. Hắn hoàn toàn tập trung vào
việc luyện thể.

Một lúc sau, biết mình đã đến cực hạn, hắn thả người trôi theo dòng nước. Hắn
cảm thấy một hồi vô lực. Nhìn con cá bơi qua, hắn đưa tay tóm lấy. Không như
đoán trước, con cá nhanh chóng tránh thoát. Vũ Hạo ồ lên trong sự ngạc nhiên.
Tuy hắn đã hết sức, nhưng một trảo của hắn cũng đạt khoảng một trăm cân, dư
sức bắt được một con cá. Hắn lại đưa tay tóm lần nữa. Không có gì thay đổi.
Hắn bật dậy, đi lấy trường thương. Một thương đâm xuống. Lực cản của nước làm
thương chậm lại. Hắn tiếp tục đâm hụt. Hắn cười cười:

_ Lực cản của nước làm thương của ta lộ ra yếu đuối vô lực. Cũng được, thương
vốn là linh động biến hóa, mà ta thương tuy uy lực tàm tạm, nhưng lại cứng
nhắc. Đây cũng là cơ hội khó được, ta cũng phải ở đây một quãng thời gian, tựu
lấy các ngươi luyện thương vậy.

Nghĩ vậy, hắn lại đâm thương, không chỉ thẳng mà theo nhiều góc độ. Hắn thấy
đâm theo hướng nước sẽ dễ dàng hơn, nhưng sẽ không tạo được tác dụng như mong
muốn. Vậy nên hắn tựu đâm ngược dòng. Nếu có ai biết được suy nghĩ của hắn,
chắc sẽ lắc đầu và nói: Tìm ngược!

Đang đâm hăng say, Vũ Hạo cảm thấy bụng cồn cào. Hắn chợt nhận ra hắn chưa ăn
gì cả. Liếc liếc mấy con cá dưới sông, hắn cười đểu. Không chơi sạch được, ca
tựu chơi ăn gian!

Cả người hắn chìm xuống nước, tinh thần lực phóng ra. Chậm rãi chờ đợi một con
cá vào gần, sau đó tay hắn từ từ với tới gần và...

_ Ha ha, bắt được mi rồi nhé!

Vũ Hạo cười hớn hở. Nhưng hắn nhớ ra mình không mang dụng cụ tạo lửa. Hắn khóc
không ra nước mắt. Nhìn con cá trên tay, mặt hắn như vừa hạ một quyết định gì
to lớn lắm. Hắn hừ hừ:

_ Không có lửa thì ta ăn sống! Dù sao bị ghê tởm chết còn hơn chết đói, không
phải sao?

Hạ quyết tâm, hắn cắn một ngụm. Nhưng hắn không cảm thấy vị tanh nồng quen
thuộc. Ngược lại, thịt cá như tan ra, tản ra mùi thơm ngát giống thảo dược.
Nếm mùi ngon ngọt, hắn bắt đầu ăn như hùm như sói.

Ăn no, hắn cảm thấy tinh lực tràn trề, thối thể vậy mà tiến thêm một ít. Chân
hắn truyền tới cảm giác ngứa ngáy. Hắn kinh ngạc. Phải biết, cảm giác ngứa
ngáy đó chính là cảm giác giống như khi ăn da non, các tế bào tái tạo lại,
chính vì thế hắn mới kinh hãi. Mới qua thời gian bao lâu? Hắn nhìn chòng chọc
đống cá đang thản nhiên bơi lội như sắc lang thấy mĩ nữ, như kẻ chết đói thấy
đồ ăn, như tham tiền gặp bảo tàng. Đây đều là bảo vật a! Có thể gặp không thể
cầu a!

Nằm xuống, hắn bỗng nhớ đến gia gia. Lòng hắn dâng lên một hồi lo lắng. Nhưng
hắn nhanh chóng đè xuống, chẹp miệng:

_ Ta ở đây không biết năm nào tháng nào mới ra được, hi vọng lão nhân gia
không muốn quá lo lắng. Haiz... ở đây mà có điện thoại di động thì tốt biết
mấy.

Nghĩ miên man một hồi, hắn tựu trầm trầm ngủ.


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #6