Ô Hỏa Sơn Mạch


Ô Hỏa sơn mạch là một nơi nổi tiếng, không chỉ ở Thiên Thanh quận mà còn ở
toàn bộ Diên Phong quốc.Tên Ô Hỏa trấn cũng là do lấy theo tên Ô Hỏa sơn mạch.
Sừng sững bao quanh sơn mạch là dãy núi Kim Sơn. Cả Ô Hỏa sơn mạch có nhiệt độ
cao hơn bên ngoài nhiều, nhưng kì lạ là Ô Hỏa trấn ngay gần đó lại không bị
ảnh hưởng. Càng vào gần Kim Sơn núi, nhiệt độ càng cao. Nghe đồn là nơi đây có
một con Kim Ô rơi xuống, thân hóa thành dãy Kim Sơn, máu trở thành dung nham,
lông hóa ra vô số các loài điêu cầm. Dù nghe vô lí nhưng trong Ô Hỏa sơn mạch
thì bá chủ xác xác thực thực là các loài chim.

Vũ Hạo im lặng ngước nhìn dãy Kim Sơn hùng vĩ. Đỉnh núi cao vót như chạm tới
chín tầng trời, mây mù bao phủ quanh năm, tựa như con thú dữ rình rập, chỉ chờ
con mồi sơ sẩy là lập tức lộ ra nanh vuốt.

Hắn một đường phóng đi, giờ đang ở gần vùng ngoại vi. Dù thế nhưng hắn vẫn
không cảm thấy chút nhiệt độ nào. Đã có nhiều võ giả đi vào nơi này, và họ đã
khoanh vùng một đường ranh giới. Hiện hắn đang đứng ngay cạnh đường ranh giới
đó. Khi hắn vừa bước qua, nhiệt độ bỗng nhiên tăng vọt. Không thèm để ý tới sự
thay đổi đột ngột, hắn đi tìm lá cây và những con vật nặng mùi bôi vào người.
Dù khó chịu nhưng vì cái mạng nhỏ hắn phải làm. Ngay cả vùng ngoại vi cũng có
những con dã thú cao cấp tương đương với võ giả Thối Thể cảnh giai đoạn luyện
cốt, thậm chí là vài con yêu thú tương đương với võ giả Luyện Khí cảnh.

Chuẩn bị xong, Vũ Hạo một đường chạy vào. Dọc đường đi hắn dị thường cẩn thận,
chính vì vậy mà một đường hữu kinh vô hiểm tới vùng ngoại vi. Khi đi ra ngoài
lịch lãm rèn luyện thì không những phải đề phòng dã thú mà còn phải đề phòng
võ giả. Việc giết người cướp của ở thế giới này không phải là hiếm.

Đang chạy đi, Vũ Hạo bỗng thấy lạnh cả người, tóc gáy dựng đứng. Cảm giác của
hắn cho hắn biết mình đang trong tình huống vô cùng nguy hiểm. Ngay lập tức,
hắn chống thương xuống đất, chân đạp lên cán thương rồi theo đà nhảy ra ngoài.

Một cơn gió rít lướt qua má hắn, mang theo vệt máu tươi. Hắn quay lại nhìn,
thấy một đôi mắt tản ra u u lục quang đang nhìn mình. Cái miệng rộng há ra tỏa
một mùi tanh hôi khó ngửi. Hắn ngay lập tức nhận ra loại dã thú này.

Phong Ngân Lang.

Phong Ngân Lang là loại dã thú ở giữa cấp thấp và trung cấp. Thực lực của
chúng chỉ ở cấp thấp, nhưng vì tốc độ nhanh vô cùng nên rất khó dây dưa. Người
ta nói “thiên hạ võ công, duy nhanh không phá” chính là thế.

Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm. Dù loài lang này khó chơi nhưng ít ra chúng không đi
theo đàn như những loài lang khác.

Trong lúc Vũ Hạo đang trầm ngâm thì Phong Ngân Lang xông tới kèm theo tiếng
gió gào thét. Bị bất ngờ, Vũ Hạo vội vàng tránh né. Dù không bị thương trí
mạng nhưng chỗ ngực hắn bị vuốt xẹt qua, để lại vết cào dài rớm máu. Chiến đấu
là thế, một khi phân tâm sẽ phải trả giá đắt. Có trách thì trách kinh nghiệm
chiến đấu của Vũ Hạo quá ít.

Nhưng hắn chưa kịp phản ứng lại thì Phong Ngân Lang đã tiếp tục thế tiến công.
Lần này hắn không kịp tránh thoát, tựu mất đi một phần thịt trên vai. Hắn rít
lên:

_ Mẹ kiếp, đau quá. Ngươi có giỏi thì dừng lại xem nào!

Tất nhiên hắn chỉ là nói suông. Dù biết tốc độ của nó nhanh nhưng không ngờ
lại nhanh đến vậy. Hắn cảm thấy có chút nhức đầu.

_ Với cái tốc độ này có lẽ ta chỉ bắt kịp tàn ảnh của nó. Làm sao bây giờ? Ồ,
sao ta lại quên đâu này? Ta có lực lượng tinh thần cơ mà! Nhưng chỉ bao phủ
được một trượng, có tác dụng gì đâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Vũ Hạo nghĩ ra một cách. Thở dài một hơi, hắn mím
chặt môi:

_ Liều mạng!

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, phóng ra lực lượng tinh thần. Phong Ngân Lang thấy
vậy, hai con mắt bích lục lòe lòe khát máu, một lấy đà tựu xông lại. Tiếng gió
chói tai càng ngày càng gần.

Phập!

Phong Ngân Lang hú lên quái dị rồi lăn ra, đã mất đi sinh cơ. Một cây trường
thương cắm vào miệng nó, đâm xuyên qua cổ. Nguyên lai, khi miệng của nó sắp
cắn được Vũ Hạo, thì hắn đã nhanh chóng xoay người, phát lực rồi một thương
đâm tới. Nhìn thì có vẻ nhanh chóng nhưng cách làm này vô cùng nguy hiểm, vì
nếu đâm sớm hơn thì Phong Ngân Lang sẽ tránh đi và không còn cơ hội, còn đâm
trễ thì hắn sớm đã xuống Hoàng Tuyền. Nhìn vào con Phong Ngân Lang, hắn lầm
bầm:

_ Bộ lông còn khá nguyên vẹn, hẳn sẽ bán được giá tốt. Ân! Răng nanh cũng
không tệ! Hảo!

Nhưng khi hắn vừa lột xong bộ lông, một tiếng gầm gừ truyền đến. Hắn nhíu mày:

_ Tiếng gầm tuy thấp nhưng vang từ xa, chứng tỏ con dã thú này ít nhất cũng là
giữa trung cấp với cao cấp tầm đó. Không ổn! Ta phải đi thôi, nếu không bị
phát hiện thì nguy!

Nhưng đã muộn. Khi hắn đang chạy, hắn nghe thấy tiếng chân dồn dập truy đuổi ở
phía sau, và nó càng ngày càng to, chứng tỏ con thú tiến tới càng ngày càng
gần. Vũ Hạo quay lại nhìn thì hết hồn. Đó là một con có hình dạng như hổ, với
hai chiếc nanh trồi hẳn ra ngoài, đặc biệt là có đường vân tím quanh người.
Hắn biết loại dã thú này. Nó được gọi là Tử Vân Hổ. Nó là một loại dã thú cao
thấp, khoảng tương đương Thối Thể bát trọng, chưa kể thông thường chiến đấu dã
thú có ưu thế hơn nhân loại. Đấu với nó hắn không có tí nào cơ hội thắng. Biết
vậy nên hắn một đường tăng tốc. Nhưng khoảng cách hai bên vẫn càng ngày càng
giảm. Hắn sốt sắng nghĩ:

_ Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nhưng trông con Tử Vân Hổ này có vẻ đang
bị thương. Nhưng mà cũng không phải ta có thể đấu lại a!

Cảm nhận mùi vị tử vong đang càng ngày càng nồng nặc, lòng hắn cũng càng ngày
càng lạnh. Ta phải chết sao? Không cam lòng a! Ta mới chỉ vừa đến thế giới này
thôi mà! Ta còn chưa thực hiện được lí tưởng của mình, chẳng nhẽ lại phải táng
thân trong miệng thú? Không, ta không cam lòng!
Khi tưởng như đã tuyệt vọng, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên.

_ À kia rồi! Hi vọng chỗ đó có thể giúp được ta!

Vũ Hạo chạy như điên về phía trước như vớ được cộng cỏ cứu mạng.

Hi vọng nó sẽ có tác dụng a!_ Vũ Hạo trong lòng âm thầm cầu khẩn.

Sự thật chứng minh số hắn vẫn chưa tận. Hắn một đường chạy thẳng, sau đó bất
ngờ ngoặt một cái, lách mình qua khe núi. Tử Vân Hổ lao tới, khi nhìn thấy khe
đá thì nhận ra mình bị tính kế nhưng đã chậm. Nó một nửa người lao qua, nhưng
một nửa người bị kẹt lại, mặc nó giãy dụa thế nào cũng vô dụng. Thấy thoát
chết, Vũ Hạo thở hắt ra. Lập tức, mặt hắn lộ vẻ hung hãn:

_ Con súc sinh này! Ngươi vậy mà đuổi ta chạy như chó chết! Hôm nay ta quyết
làm thịt ngươi!

Vừa nói, hắn vừa vòng ra sau lưng nó. Hắn không ngu, tuy Tử Vân Hổ bị két
nhưng vẫn còn tấn công được, cho nên vì an toàn hắn đi ra đằng sau, sau đó bắt
đầu đâm như điên. Bị đau, Tử Vân Hổ kêu gào ầm ĩ. Lập tức từ xa có một tiếng
gào đáp lại. Vũ Hạo tái mặt:

_ Ngươi tên súc sinh này! Còn dám kêu đồng bọn đến cứu! Cẩn thận lão tử bạo
cúc ngươi!

Hắn lập tức tăng nhanh tốc độ. Chẳng bao lâu, Tử Vân Hổ đã không còn sinh cơ.
Vội vã, hắn lấy đi cặp nanh vốn là thứ quý giá nhất trên người con thú dữ, rồi
nhanh chóng chạy đi.

Lát sau, có một nhóm người chạy tới. Hầu hết đều đạt Thối Thể lục trọng, trong
đó có hai người đạt Thối Thể thất trọng. Nhìn hai lỗ răng đang chảy máu ròng
ròng, một người xanh mặt, quát:

_ Ai? Là ai dám ăn cắp con mồi của Chu gia chúng ta! Ta muốn bầm thây vạn đoạn
hắn!

Nói rồi sát khí tản ra. Một người khác trong đó khúm núm nói:

_ Quản sự bớt giận. Bây giờ việc thiết yếu là đuổi theo, dấu máu vẫn còn. Lúc
nào bắt được rồi chúng ta sẽ bàn biện pháp xử lí hắn.

Người quản sự kia khẽ liếc dấu máu rơi trên mặt đất, thu lại sát khí, gật đầu
nói:

_ Được, chúng ta đi!


p/s: Từ bây giờ sẽ cố viết dài trên 1500 chữ. Nếu ai thấy hay thì hãy cho
điểm, bấm thanks và đề cử cho mình ạ. Xin cảm ơn.


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #5