Ngươi Mới Là Rác Rưởi


Vũ Hạo vừa bước ra ngoài tiểu viện của mình, tựu gặp người quen.

Vũ Khiêm.

Đúng thế, chính là cái kia Vũ Khiêm. Không hiểu sao, đầu hắn bốc lên một ít ý
nghĩ kì lạ.

Vũ Khiêm cũng thấy Vũ Hạo. Khuôn mặt thoáng qua một sự ngạc nhiên nhưng rất
nhanh biến mất, thay vào đó là cười gằn. Hắn giở giọng khiêu khích:

_ Ai nha, không phải tên phế vật Vũ Hạo đây sao? Mạng ngươi cũng thật là lớn
đó, vậy mà còn chưa chết.

Nghe vậy, Vũ Hạo một hồi im lặng. Từ sâu trong linh hồn hắn có một cơn lửa
giận bốc lên. Nhưng bản thân hắn lại âm thầm cảm thán:

_ Thì ra đây chính là não tàn trong truyền thuyết sao?

Vũ Hạo bỗng có loại muốn cười xúc động.

Rất nhanh lấy lại tâm thế, hắn nghĩ:

_ Nếu ngươi chính là một trong những kẻ đã nhục nhã tiền thân, vậy thì liền từ
ngươi bắt đầu đi.

Nghĩ vậy, hắn cười khẩy:

_ Vậy sao? Nếu ta là phế vật, thì cũng hơn cái loại chó săn chỉ có thể làm tay
sai cho người khác.

Ngay lập tức, khuôn mặt tên Vũ Khiêm đỏ bừng, ánh mắt giận dữ nhìn Vũ Hạo.
Điều đó càng làm Vũ Hạo khẳng định suy nghĩ bát quái của mình. Hắn nhướng mày:

_ Sao hả? Không đúng sao? Ngươi không phải làm chó săn cho cái tên Vũ Duy Minh
kia sao?

Vũ Duy Minh, đệ nhất thiên tài của Vũ tộc, đồng thời là con của gia chủ. Vì là
con của gia chủ nên từ nhỏ hắn đã được gia tộc nghiêng tài nguyên nhiều nhất,
thêm việc thiên tư không tệ khiến hắn là người có tu vi cao nhất trong đồng
lứa – Thối Thể lục trọng. Tất nhiên, với những người như thế thì xung quanh
không thể thiếu những kẻ xu nịnh. Hơn nữa tên này lại là người thích nghe nịnh
hót nên càng có nhiều kẻ bâu vào hòng kiếm chỗ tốt.

Nhưng không ngờ Vũ Khiêm lại cười:

_ Chậc, ngươi hẳn vẫn thù ta việc ta lấy đi Ngọc Lan Hoa của ngươi? Rác rưởi
như ngươi thì không có tư cách dùng, chỉ Duy Minh công tử mới xứng đáng dùng
nó. Ta chỉ mang nó cho người xứng đáng mà thôi.

Nhắc đến Ngọc Lan Hoa, khuôn mặt Vũ Hạo lạnh xuống, trong mắt thoáng qua tia
sát khí.

_ Ta mong ngươi nên cẩn thận lời nói một chút. Thứ của ta, ta ắt sẽ cầm về.
Còn ngươi, mồm thối thì hạn chế mở miệng, nếu không ta e ngươi sẽ không thể
nói được nữa đâu.

Nghe được lời nói của Vũ Hạo cộng thêm sát khí thoáng qua, Vũ Khiêm cảm thấy
lạnh người. Khi hắn nhận ra mình lại sợ sệt trước lời nói của Vũ Hạo, đầu hắn
bốc lên lửa giận bừng bừng:

_ Được! Được! Xem ra ngươi vẫn không nhớ lần giáo huấn trước đây! Hôm nay ta
phải thay cha mẹ ngươi cho ngươi một bài học, nếu không ngươi tựu coi trời
bằng vung rồi!

Nói xong, Vũ Khiêm một chưởng vồ tới, mang theo tiếng gió rít. Vũ Hạo thấy thế
chỉ hừ lạnh, một thương đâm ra. Thương như giao long, xé gió mà tới.

Nhìn thấy Vũ Hạo còn dám phản kháng, Vũ Khiêm cười gằn. Nhưng sự không như dự
đoán. Khi hắn chưa kịp đụng tới người Vũ Hạo thì thương đã ở trên cổ. Mắt hắn
trợn to trong sự ngạc nhiên.

_ Không thể nào! Sao tự nhiên hắn lại mạnh như thế? Không, không thể!

Vũ Khiêm thật không ngờ, cái kẻ mà hắn vừa đánh đập hôm trước, hôm nay đã trở
nên mạnh hơn hắn. Thua ở một tên mang danh “phế vật” như Vũ Hạo làm hắn vô
cùng không cam lòng. Nhưng mặc cho hắn như thế nào không cam lòng thì thương
cũng đã kề ở cổ. Cảm giác xót đưa hắn trở về hiện thực. Nhìn thậy Vũ Hạo mặt
sát khí nhìn mình, hắn cảm thấy hơi lạnh bốc lên. Hắn liên tục lắc đầu:

_ Không! Không thể! Ngươi không thể giết ta! Ngươi dám giết người đồng tộc,
ngươi sẽ bị trừng phạt! Không...

Nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Khiêm, Vũ Hạo khinh thường cười cười:

_ Tất nhiên ta sẽ không giết ngươi. Cái mạng chó của ngươi không đáng làm bẩn
thương ta. Nhưng ngươi hãy nhớ rằng, đừng bao giờ nhắc đến cha mẹ ta, ngươi
không có tư cách! Còn nữa...

Cả người hắn chợt lao đi, nhanh như một mũi tên rời cung.

_ ... Ngươi ngay cả rác rưởi cũng không bằng, vậy ngươi còn có tư cách gì nói
ta rác rưởi?

Khi bụng của Vũ Khiêm trúng quyền của Vũ Hạo, hắn chợt cảm thấy một cỗ lực
lượng to lớn tha hắn bay đi. Cảm thấy sỉ nhục, hắn hét lớn:

_ Vũ Hạo, ngươi chờ! Vũ thiếu nhất định sẽ không tho cho ngươi!

Vũ Hạo lắc đầu, nói:

_ Hừ, cũng chỉ là một kẻ dựa vào gia tộc, rốt cuộc cũng chỉ chui rúc ở giếng
cạn, mà ta, muốn vươn ra bầu trời. Một người như hắn, còn không đáng ta quan
tâm.

Nói rồi, hắn hướng Ô Hỏa sơn mạch một đường chạy đi.


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #4