Cơ Sở Thương Pháp


Thối Thể cảnh bản chất chính là rèn luyện thân thể. Thối Thể nhất trọng đến
Thối Thể tam trọng luyện da, Thối Thể tứ trọng đến thối thể lục trọng luyện
thịt, Thối Thể thất trọng đến Thối Thể cửu trọng luyện cốt.

Đang đứng, Vũ Hạo cảm thấy một hồi ngứa ngáy. Nguyên lai, khi hoàn thành Thối
Thể tam trọng, lớp da cũ bong ra, thay vào đó là lớp da mới. Kèm theo đó,
người hắn bị một lớp chất nhầy tỏa ra mùi tanh hôi bao phủ. Nhưng Vũ Hạo không
có vẻ gì là khó chịu, ngược lại hắn còn mừng như điên:

_ Đây là... phạt gân tẩy tủy trong truyền thuyết? Chẳng lẽ ta là cái loại đó
thiên tài siêu cấp hay sao?

Vũ Hạo nhưng là biết, khi người luyện võ hoàn thành tôi thể, đạt đến cảnh giới
Luyện Khí thì mới có một lần tẩy tủy phạt mạch. Trải qua lần đó võ giả sẽ có
vô cùng chỗ tốt. Hắn cảm thấy có chút xoắn xuýt. Hắn lầm bầm:

_ Thôi thôi kệ nó! Dù sao cũng là chuyện tốt mà! Bây giờ phải đi tắm cái đã,
nếu không chắc ta sẽ bị tươi sống huân chết!

Nói rồi chạy vội.

Tắm xong, Vũ Hạo cảm thấy cả người thoát thai hoán cốt, phiêu nhiên bay bổng.
Mỗi bước đi cũng nhẹ nhàng hơn hẳn trước. Làn da của hắn trắng nõn như em bé,
tản ra oánh oánh bạch quang. Nếu người khác không biết còn nghĩ hắn là một tên
tiểu bạch kiểm.

Với lấy cây trường thương ở góc phòng, Vũ Hạo khẽ đưa tay vuốt ve. Xúc cảm
lành lạnh của mũi thương khiến hắn cảm thấy thoải mái. Cây thương này dài gần
một thước, mũi thương dài năm tấc, dưới mũi thương là ngù thương đỏ như máu.
Cán thương làm bằng một loại gỗ nào đó, sờ lên rất có tính dai. Mũi thương ánh
lên hào quang sắc bén, phong mang ẩn hiện. Hắn thì thầm:

_ Cũng thật là trùng hợp. Ta thích dùng thương, tiền thân cũng thích dùng
thương. Sau này ngươi tựu theo ta rồi.

Trong thập bát binh khí, Vũ Hạo thích nhất là thương. Thương, kiếm, đao, côn
chính là binh khí chi vương. Kiếm thanh tao vô tình, một kiếm phá vạn pháp.
Đao sát phạt quyết đoán, đao ra ắt đầu rơi máu chảy. Thương linh động biến
hóa, thẳng tiến không lùi. Côn uy mãnh bất phàm, nhất côn nghịch loạn thương
khung.

Cầm chắc thương trên tay, Vũ Hạo bước ra giữa sân. Tại Thối Thể cảnh không có
vũ kỹ gì đáng nói, chỉ có cơ sở binh pháp. Thứ này là để đặt nền móng. Bởi vì
một khi cơ sở vững chắc mới có thể tiến xa hơn. Lấy ví dụ là những yêu nghiệt
kia, mỗi cảnh giới đều hết sức áp chế, mọi phương diện tăng lên, để một khi
đột phá là nhất phi trùng thiên.

Hắn cứ đứng vậy, khép hờ mắt. Bỗng nhiên, đôi mắt hắn mở bừng ra, lóe lên tia
sáng sắc lạnh. Hai chân chìm xuống súc thế, hai tay vừa động, hắn tựu luyện
lên cơ sở thương pháp. Cơ sở thương pháp không phức tạp, chỉ có vài động tác
cơ bản. Lúc đầu, hắn luyện rất chậm rất chậm, sau đó nhanh dần. Hắn cứ luyện
đi luyện lại không biết mệt mỏi. Hai tay một phát lực, hắn đâm thương về phía
trước. Thu thương lại, đôi lông mày khẽ nhíu, nói:

_ Không đúng! Ta một thương này phát lực chưa đủ, nhìn thế nào cũng lộ ra yếu
đuối vô lực. Làm lại!

Vũ Hạo không tin tà. Hắn vung thương luyện lại, một lần rồi một lần. Nhưng
chưa lần nào hắn thành công. Cầm thương trên tay, hắn tự hỏi:

_ Rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao không lần nào thành công? Rốt cuộc là sai ở
đâu?

Đang tự hỏi, hai mắt hắn bỗng sáng lên. Đập một phát vào đầu mình, hắn chửi
nhỏ:

_ Sao não ta bỗng nhiên đi du lịch vậy chứ! Ta chỉ dùng hai tay phát lực thì
sao có thể thành công. Phải lấy đà từ chân, sau đó cả người tạo thế phát kình
lực, rồi mới một thương đâm ra ngoài. Thương là cần cả thân thể phát lực,
không chỉ hai tay.

Nghĩ liền làm, Vũ Hạo hạ bàn thấp xuống, rồi bật dậy, người khẽ cong, cả người
như lao đi cùng thương. Tiếng xé gió vang lên. Thu thế, hắn cười vui mừng:

_ Hảo, hảo, luyện đúng rồi, nhưng còn phải tập thêm mới được.

Như thế, hắn tựu luyện lên, không chỉ một động tác đâm, mà là toàn bộ các động
tác cơ sở. Hắn muốn kết hợp vào mọi tư thế. Từ đó tới nửa tháng sau, hắn cứ ru
rú ở trong tiểu viện, luyện đi luyện lại cơ sở thương pháp.

Nửa tháng sau.

Một thiếu niên nhắm mắt ngưng thần , lẳng lặng cho lá khô rơi vào tóc, rồi rơi
xuống quần áo. Đột nhiên, đôi mắt phượng mở ra, mang theo hàn mang khiếp
người. Không biết từ lúc nào, trên tay thiếu niên có một cây trường thương.
Thương ra, tiếng minh kinh người. Cả người thiếu niên cong theo trường thương.
Trường thương cắm vào một tảng đá, để lại một tấc sâu. Thu thương lại, thiếu
niên khẽ gật đầu:

_ Ừm, xem ra thành quả nửa tháng luyện tập cũng không tệ lắm.

Thiếu niên chính là Vũ Hạo. Qua nửa tháng luyện tập, thương pháp của hắn tốt
lên không ít. Dù hiện tại hắn vẫn là Thối Thể tứ trọng, nhưng giờ hắn tự tin
mình có thể đánh bại Thối Thể tứ trọng đỉnh phong, chống lại Thối Thể ngũ
trọng. Nửa tháng này, hắn luyện thương, ăn mang theo thương, ngủ ôm thương
ngủ. Cây thương này giờ giống như một người bạn của hắn. Ngẩng đầu nhìn trời,
hắn trầm ngâm:

_ Xem ra luyện nữa cũng không ích gì, cũng đến lúc phải đi ra ngoài rèn luyện
một quãng thời gian rồi!


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #3