Đột Phá, Thối Thể Tứ Trọng!


Vừa nói xong, chợt nét mặt Vũ Hạo trở nên cổ quái. Hắn phát hiện, mình lại có
thể dò xét xung quanh trong phạm vi một trượng. Từ nơi sâu xa nói cho hắn
biết, đây là vì linh hồn mạnh mẽ mang đến chỗ tốt. Vũ Hạo phát hiện, hắn lại
có thể thu phát lực lượng tinh thần vô cùng thuần thục, tựa như đã rèn luyện
qua vô số lần.

Vũ Hạo không biết, đây là một năng lực đặc thù của người trời sinh linh hồn
mạnh hơn hẳn người thường mới có được. Lực lượng tinh thần có thể tùy ý thu
phát, dùng để quan sát, thậm chí dùng thể khống vật. Nhưng những người trời
sinh linh hồn mạnh mẽ đó rất ít, hơn nữa mạnh có hạn, hầu như chỉ phát ra
ngoài được một hai tấc, về sau mới dần mở rộng, ở đâu có Vũ Hạo biến thái như
vậy, vừa phóng chính là một trượng. Hơn nữa linh hồn càng mạnh, điều khiển lực
lượng tinh thần càng dễ. Đó cũng là lí do vì sao Vũ Hạo có thể thu phát tự
nhiên. Linh hồn hắn khi dung hợp xảy ra biến dị, khiến linh hồn mạnh hơn người
bình thường đâu chỉ mười lần. Quả nhiên là người so với người, tức chết người.

Không nghĩ ra Vũ Hạo quả quyết không nghĩ nữa. Vừa lúc này, hắn nghe thấy
tiếng bước chân ngoài cửa. Là gia gia hắn. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, gia gia hắn
vui vẻ đi vào:

_ Ngươi cái tên này, nếu bọn hắn muốn thì tựu cho bọn hắn, sao phải tự làm khổ
mình.
Hắn cũng biết đứa cháu của mình quật cường, cho nên cũng chỉ mắng một câu. Quả
thật, khi thấy Vũ Hạo được người đưa về, hắn lo lắng chết khiếp, may mà đã
tỉnh.

Thấy gia gia nét mặt già nua, không hiểu sao tim của Vũ Hạo lại nhói một cái.
Hai ông cháu từ trước nương tựa lẫn nhau, tình cảm sớm đã thâm căn cố để. Dù
là hắn vừa đi tới thế giới này, nhưng linh hồn đã hợp hai làm một, trở thành
cùng một người. Sống mũi cay cay, Vũ Hạo quỳ sụp xuống, nói:

_ Gia gia, tôn nhi bất hiếu, lần này khiến gia gia lo lắng. Sau này ta quyết
sẽ không một lần nào như thế nữa. – Vừa nói, Vũ Hạo vừa nghĩ – Lần sau quyết
chỉ có ta ngược bọn hắn phần.

Gia gia hắn cười vui mừng:

_ Hảo, hảo, đứng lên đi, đứng lên đi.

Nhìn thấy hắn đứng lên, gia gia hắn nói tiếp:

_ Ngươi mới tỉnh lại, còn yếu, nghỉ ngơi đi. Gia gia đi làm cái gì cho ngươi
ăn.

Nói xong tựu đi. Vũ Hạo nhìn theo bóng lưng còng của gia gia, nắm chặt nắm
đấm, thầm nghĩ:

_ Ta nhất định phải có thực lực, để gia gia không còn chịu khổ, có thể quá một
cuộc sống an nhàn sung sướng.
Nghĩ vậy, hắn ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện. Thối
Thể cảnh không có cái gì cao thâm pháp quyết, chỉ có một bộ hô hấp thổ nạp.
Bởi bản chất của Thối Thể cảnh là cường thân kiện thể. Theo lý một người bình
thường không có thiên phú tu luyện cũng có thể tu luyện đến Thối Thể tầng
chín. Tuy nhiên đó là trên lý thuyết, khi có đủ tài nguyên, đan dược. Bởi một
người không có tư chất, linh khí thân hòa độ không cao, chỉ dựa vào hô hấp thổ
nạp cả đời chắc cũng chẳng tới được Thối Thể đại thành. Hơn nữa, tư chất cao,
hiệu suất luyện hóa cao, tự nhiên tư nguyên cũng đưa tới tác dụng lớn nhất.
Chính vì thế đây là nguyên nhân khiến mọi người coi trọng tư chất, cũng là
nguyên nhân khiến những người có tư chất không được đều bị từ bỏ.

Ngồi trên giường, theo quá trình hít thở, Vũ Hạo cảm thấy một tia mát mẻ khí
thể theo lỗ chân lông tiến vào thể nội, đi xung quanh kì kinh bát mạch, sau đó
tan vào cơ thể các nơi. Lại nói, thông thường những thiên tài kia độ rộng của
kinh mạch và đan điền đều hơn người, cũng là vì vậy nên mới theo được tốc độ
luyện hóa mà không bị gãy vỡ. Từ đó dẫn đến việc tu luyện nhanh mà sức chiến
đấu lại vượt xa cùng lứa.

Tu luyện một hồi, Vũ Hạo mở mắt ra, cười khổ:

_ Quả nhiên là tư chất không thể nào tốt a.

Hắn nghĩ lại thấy nói câu đó đúng là thừa thãi. Tư chất tốt đến bây giờ còn
dừng lại ở Thối Thể nhị trọng sao? Dù sao hôm nay tu luyện hay không tu luyện
cũng vậy, không bằng đi ra ngoài thả lỏng một phen tâm tình. Hắn có cảm giác
tâm tính cũng rất quan trọng. Không hiểu tại sao, nhưng hắn tin vào cảm giác
của mình.

Bước ra ngoài, hắn hít một hơi thật sâu. Quả thật nơi này so với Trái Đất thì
trong lành nhiều. Cái tiểu viện này tuy rằng u tĩnh, nhưng nhìn lại khá là
thanh nhã, cây cối xanh tươi, không khí mát mẻ. Vũ Hạo bất giác phóng ra lực
lượng tinh thần của mình. Khi lực lượng tinh thần chạm đến cây cối, hắn “ừ”
một tiếng ngạc nhiên.

Nguyên lai, khi hắn dò xét đến, hắn vậy mà có thể cảm thấy được sự hít thở của
cây cối. Điều này làm hắn không tự chủ được dùng lên hô hấp pháp môn, vừa thổ
nạp, hắn vừa bất tri bất giác dựa theo đó mà điều chỉnh. Trong chốc lát này,
linh khí xung quanh điên cuồng theo lỗ chân lông chui vào kinh mạch, rồi hòa
vào huyết nhục. Khí tức của hắn liên tục kéo lên, mãi đến Thối Thể tứ trọng
mới ngừng.

Một lần ngộ, vậy mà để hắn trực tiếp lên đến Thối Thể tứ trọng!


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #2