Trấn Nhỏ Thiếu Niên


Lam Vũ đại lục, lấy võ vi tôn. Cường giả thì được kính trọng, còn kẻ yếu không
thể nắm lấy vận mệnh của chính mình. Tu luyện đến một cảnh giới nhất định,
thậm chí có thể một quyền đánh nát núi đá, dời sông lấp bể. Ở nơi này, nguy
hiểm và kì ngộ cùng tồn tại. Có người tư chất bình bình, nhưng được cơ duyên,
nhất phi trùng thiên. Không thể không nói, đây vẫn là một nơi khiến người ta
cảm thấy nhiệt huyết.

Thiên Thanh quận, Ô Hỏa trấn.

Trong Ô Hỏa trấn có 3 gia tộc lớn: Vũ gia, Diệp gia và Chu gia. Ba gia tộc này
không ai chịu ai, theo đó là các đệ tử của ba gia tộc cũng kị nhau như nước
với lửa.

Ở trong Vũ gia, tại một cái tiểu viện cũ.

Một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi đang ngồi trên giường, đôi mắt
nhắm hờ. Lát sau, thiếu niên này từ từ mở mắt. Đôi mắt của thiếu niên không có
sự ngây ngô nhiệt huyết của một người tuổi trẻ nên có, ngược lại, đôi mắt như
hai cái lỗ đen, thâm thúy, sâu thẳm, có khí chất thành thục không phù hợp với
tuổi. Thiếu niên khẽ lắc đầu:

_ Ai, cái tên này cũng thật là số khổ nha.

Thiếu niên tên Vũ Hạo, là Vũ gia một cái chi tộc đệ tử. Nhưng đó là trước kia,
còn bây giờ, trong thân xác này là linh hồn của một người đến từ Trái Đất.
Người Trái Đất đó – cũng tức là hắn – cũng tên là Vũ Hạo. Trước kia, Vũ Hạo
chỉ là một người bình thường trong mấy tỉ người trên hành tinh. Nhưng sau khi
hắn qua đời, không hiểu sao hắn lại xuyên đến đây, nhập vào thân thể của thiếu
niên này.

Sau khi tiếp thu trí nhớ của thiếu niên này, hắn mới biết nơi này khác hoàn
toàn so với nơi mà hắn ở trước đây. Đây là Lam Vũ đại lục, tại đây, kẻ yếu như
giun dế, mạng người không đáng một xu. Chỉ có cường giả mới có được tiếng nói.
Theo như chủ nhân cũ của thân xác này biết đến. Võ đạo có phân chia cảnh giới
từ thấp đến cao. Mỗi cảnh giới chia làm 9 cảnh giới nhỏ. Mới học võ phải tôi
thể, nên thế nhân gọi cảnh giới này là Thối Thể cảnh. Sau khi tôi thể xong
xuôi, tức Thối Thể cảnh đại thành, người luyện võ bắt đầu hấp thu linh khí đất
trời vào cơ thể, mở rộng kinh mạch và đan điền, luyện hóa linh khí cho mình sử
dụng, gọi Luyện Khí cảnh. Khi kinh mạch và đan điền mở rộng cực hạn, người tu
luyện phải áp súc linh lực trong người, xung kích khiếu huyệt, tăng cường mức
chứa linh lực, tiến hóa cấp độ sống, gọi Khai Khiếu cảnh. Còn cao nữa thì cảnh
giới bây giờ của hắn chưa thể biết rõ. Tất nhiên, hiện tại Luyện Khí cảnh đối
với hắn cũng là cao cao tại thượng, xa xa khó vời.

Còn tại sao hắn có thể thuận lợi nhập vào tên thiếu niên này, cũng có nguyên
do. Cái tên này tư chất thường thường, lại là một cái chi tộc đệ tử, dĩ nhiên
đãi ngộ không thể tốt đi nơi nào. Thối Thể cảnh quan trọng nhất là tài nguyên,
nhưng hắn ngoài thân mình còn một cái gia gia, hai ông cháu sống nương tựa lẫn
nhau, ở đâu ra thừa tài nguyên để bồi dưỡng. Đến nay, trong khi đồng lứa những
thiếu niên khác đã tiến hầu như đều tiến vào Thối Thể tầng ba, tầng bốn, thậm
chí có chút thiên tư hơn người đã đạt Thối Thể tầng năm, thì hắn vẫn còn ở
Thối Thể tầng hai.

Chính vì không có đãi ngộ tốt, nên hắn buộc phải vào Ô Hỏa sơn mạch hái thuốc
để đem bán cho gia tộc, lấy tiền mua chút đan dược để tu luyện, dù biết việc
này là vô cùng nguy hiểm. Dù hắn chỉ vòng vo ở ngoại vi nhưng khả năng bỏ mạng
là rất cao. Vừa hôm trước, khi hắn phát hiện một đóa Ngọc Lan Hoa, hắn rất
mừng rỡ. Phải biết, Ngọc Lan Hoa là nhị phẩm linh dược, dùng để cường thân
kiện thể rất tốt. Hắn vốn không định bán, để chính mình dùng. Nhưng thật không
ngờ, tin tức hắn phát hiện Ngọc Lan Hoa bị lộ ra ngoài. Kết quả một thiếu niên
khác tìm đến hắn, yêu cầu hắn giao ra. Nhưng hắn không giao. Thiếu niên kia
tên Vũ Khiêm, ở trong tuổi trẻ đồng lứa tu vi trung thượng, Thối Thể bốn tầng.
Kết quả thì không nói cũng rõ. Nhưng cái tên Vũ Khiêm này ra tay thật không
ngờ ác độc. Vũ Hạo bị đánh một trận nhừ tử, vì thân thể yếu ớt, nên khi được
chuyển vào đây, hắn chỉ còn thoi thóp. Nhân lúc linh hồn hắn yếu ớt, linh hồn
Vũ Hạo mới thừa cơ nhập vào.

Lắc lắc đầu, Vũ Hạo nói thầm:

_ Ngươi yên tâm an nghỉ đi thôi, mối thù này ta sẽ giúp ngươi trả, gia gia
ngươi ta cũng sẽ giúp ngươi chăm sóc.

Nhất thời, hắn cảm giác được đầu óc một trận thanh minh. Hắn biết đó là do hai
linh hồn đã hoàn toàn hợp làm một. Tròng mắt đen đặc của hắn lóe lên quyết
tâm:

_ Nếu đã đi đến cái thế giới này, ta phải hoàn thành tâm nguyện kiếp trước
chưa đạt đến. Ta muốn đứng ở đỉnh của cái thế giới này, khiến người ta chỉ có
thể ngước nhìn. Ta muốn được hưởng trọn hai chữ “tiêu dao”!


Tiếu Ngạo Thương Khung - Chương #1