Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ
Ào....
Trên một đỉnh núi cao.
Bên trong là một hang động.
Có ánh lửa, ngồi đó hai người . Chỉ nghe trước một tên mở miệng :
---Kim Quốc Sư ngày mai đại Hãn tấn công Tương Dương, ngươi có nhã hứng tại
sao rủ bản công công ra đến nơi này !
Kim Luân cười nói :
---Quý công công chớ trách, chỉ là tại hạ mới vừa luyện thành một môn võ
công, lại không chú ý để tổn thương tâm mạch, nhờ công công ra tay cứu chữa
giúp một hai.
Quý Nhiên nhíu mày :
---Ngươi ? Tổn thương tâm mạch ? Chắc là Kim Quốc Sư ngươi hay nói giỡn đi .
Ngươi nắm giữ Tu La thần thể còn đòi tổn thương tâm mạch, nực cười !
Kim Luân ánh mắt âm trầm.
---Thực tại hạ không dấu diếm, vốn là không có gì, nhưng nhận lãnh tiểu tử
kia một đấm, trong cơ thể ta bây giờ thực sự có tổn thương.
Quý Nhiên khiêu mi, có chút tin tưởng :
---Ngồi xuống đi, ta đây vận công chữa thương cho ngươi !
Kim Luân cung kính :
---Đa tạ, đa tạ Quý công công !
Cả hai ngồi xếp bằng đối diện nhau, lão giả vận nội công hai tay chắp nối vào
hai tay Kim Luân.
Kim Luân ánh mắt lấp loé.
Chỉ thấy nội lực lão giả từ từ rót vào người Kim Luân.
Kim Quốc Sư ánh mắt từ từ dữ tợn :
---Quý công công nội lực của ngươi thật hùng hậu a, vậy thì ngươi có thể ĐI
CHẾT ĐƯỢC RỒI !
" Onggggg....."
Cả người nội lực như tuột xích không phanh tràn sang Kim Luân.
Quý Nhiên quá hoảng sợ :
---Kim Luân ngươi muốn làm gì ? Đây là hấp tinh đại pháp ?
Kim Luân không trả lời lấy, nhắm mắt cảm nhận nội lực cuồn cuộn chảy trong cơ
thể.
Quý Nhiên gương mặt từ từ hoảng loạn.
Chỉ thấy Kim Luân từ từ mở mắt :
---Quý công công, thực xin lỗi ngươi, đây cũng không phải cái gì gọi hấp
tinh đại pháp, đây là một môn ma công xuất phát từ đại quốc của ta, cũng có
thể rút ra thể chất của ngươi dung hợp vào ta, a hahahaha !
Lão giả quá hoảng loạn hiện tại nội lực sắp thấy đáy, hắn muốn đoạn hai cánh
tay, nhưng không thể làm gì hơn được.
Chỉ thấy lão giả từ từ héo hắt, thân xác bắt đầu đen lại, ngã co quắp trên
mặt đất.
---Ahahahaha, hahahaha, La Thừa ....La Thừa ta xem ngươi bây giờ có thể làm
gì được ta, ahahaha !
" Oanhhhhhh...."
Một lực lượng kinh khủng khuếch tán ra ngoài . Vương Tông sơ cấp, trung cấp ,
đỉnh phong.
" Lạch cạch ...lạch cạch ...."
Tiếng xương cốt vang lên như ma chướng.
Kim Luân đau đớn gương mặt dữ tợn :
---PHÁ CHO TA GÀOOOO....!
" BANGGGG .....Ầmmmmmm..."
Một luồng xung kích lấy hắn làm trung tâm tỏa ra.
---Hahahaha, Đế Tông ta bước vào Đế Tông đẳng cấp, Ma Quân La Thừa, ngươi
....ngươi sẽ chỉ là con kiến hôi trước mặt ta, ahahaha !
Bệnh cuồng loạn Kim Luân tự gào thét lấy ....
Một người mang hai thể chất Tu La cùng Cửu U ...
Hắn cũng đã không còn phải là con người nữa rồi.
Mà chính xác là một đầu quái vật, một đầu quái vật mang hình hài một con
Trên đỉnh Tuyệt Tình Cốc.
Một người thiếu niên gương mặt lạnh nhạt nhìn phương xa.
Hắn đứng đó, trên đỉnh băng sơn, quanh năm chỉ có tuyết bao phủ.
Bỗng một đôi tay từ phía sau ôm trọn vòng eo của hắn.
Tiểu Long Nữ giọng ôn nhu :
---Thừa Lang, ngươi nhớ nơi này sao ?
La Thừa quay lại nhìn nàng, nhẹ kéo cả người nàng vào lòng.
---Ngươi còn nhắc, có phải hay không muốn đâm thêm lão công một kiếm !
Tiểu Long Nữ ngượng ngùng đỏ mặt :
---Ai cho ngươi lúc đó quá ngốc làm chi !
La Thừa khẽ cười cưng chiều vuốt má nàng :
---Những ngày vừa qua, Trãi qua với các ngươi khoái hoạt, là hạnh phúc lớn
nhất trong cuộc đời của ta !
Nói xong hắn quay đầu nhìn phương xa, khe khẽ thở dài.
Long Nữ nhìn hắn :
---Thừa Lang ngươi có việc gì lo lắng hay sao, đêm nay Tương Dương sẽ bị
công hãm ngươi không muốn đi sao ?
La Thừa ôm nàng vào lòng :
---Ta không có gì lo lắng, chỉ là ta cảm nhận được một luồng áp lực từ
phương xa .!
Kéo Long Nữ ra khẽ hôn lên trán nàng :
---Lão công đang tính rời đi thì ngươi tới đó chứ, ở nhà khỏe khỏe đợi lão
công trở về thiệt thương thương ngươi !
Long Nữ gương mặt nấu chín khẽ đá vào chân hắn :
---La Lang ta để ý thấy ngươi càng ngày càng xấu rồi, miệng càng ngày càng
ngọt !
La Thừa buông ra nàng :
---Ta đi !
Long Nữ nhìn hắn giọng ôn nhu :
---Thừa Lang ta biết ngươi lợi hại, nhưng vẫn phải thật cẩn thận !
La Thừa bay vút lên cao, vẫy tay :
---Ân ta biết rồi, nương tử ngươi mau về nhà với các tỷ mụi, nơi này sương
gió không tốt cho sức khỏe !
" Xoẹt ...."
Nói xong, hắn dùng tốc độ kinh người bay về phía thành Tương Dương.
Thành Tương Dương
50 vạn đại quân mông cổ, chiến cuộc hết sức căng thẳng, ai nấy người cũng
đầy vết tích.
Nơi này có gia đình Quách Tĩnh, Dương Quá, Doãn Thiên Nhi, Hoàng Dược Sư ,
cả cái bang.
Tất cả một mảnh chém giết ngoài thành.
Tiếng la hét, tiếng binh đao vào thịt, tiếng cười cuồng loạn.
Nơi đây nhìn đã như luyện ngục nhân gian.
"Onggggg......"
Trên cao nhìn xuống, một thân đạo bào bay phất phới.
Kim Luân một vòng mỉm cười, cười trên võ đạo anh hùng trong thiên hạ, nụ
cười kinh miệt cả thế nhân.
Giống như một loài động vật đứng đầu trên chuỗi thức ăn, tất cả loài khác trở
nên nhỏ bé.
" Ầmmmm..."
Hắn đứng xuống mặt đất, bụi bay mịt mù, mặt đất khẽ nức.
Nhìn phía trước trận chiến hắn vẫn chắp tay sau lưng, không muốn ra tay ý tứ
.
Như kiểu một con người, cầm một chai thuốc xịt, nhìn một đàn kiến vận khởi
thức ăn về tổ.
Rất thích thú xem, nhìn bọn chúng làm việc . Nhưng nếu muốn hủy chúng, cũng
chỉ là một cái vung tay.
" Xoẹt ..." Một căn hắc châm bay về phía Kim Luân.
Chỉ thấy hắn mỉm cười phất tay, một vòng kình lực khủng bố ập đến.
" Phanh ...phụt ..."
Doãn Thiên Nhi cả người bay ngược " Ầm ..." va vào tường thành nằm im bất tỉnh
.
Dương Quá hét lớn :
---THIÊN NHI, ĐỘC CÔ CỬU KIẾM THỨC THỨ CHÍN ....!
Kim Luân phất tay :
---Ruồi muỗi cũng không thể mãi vo ve, ta rất phiền !
" Banggggg..."
Dương Quá trừng lớn, gương mặt không thể tin . " Khục ...khục ...."
Ho ra hai ngụm máu tươi.
Huyền Thiết trọng kiếm đứt gãy, đã đỡ hết lực đạo của Kim Luân.
Ánh mắt Dương Quá từ từ đờ đẫn, ngã người ra sau, bất tỉnh.
Quách Tương chớp đôi mắt to đứng nép bên cửa thành, thân hình run run, tất
cả những điều trước mắt thật quá kinh khủng.
Tâm lí yếu ớt của một cô gái nhỏ, nào có thể chiệu được, tràng cảnh máu tang
như vậy :
---La Thừa ca ca, hẹn kiếp sau, kiếp sau ta muốn là nương tử của ngươi !
Một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống.
"Ya ...Ya Ya Ya ...."
Quách Tĩnh cường sát quân địch tứ phương.
Hoàng Dung phía xa xa hô lớn :
---Phu Quân, người mau rời khõi nơi này, rời khõi nơi đây đi a !
Quách Tĩnh giết muốn điên rồi :
---Không ...không ta phải bảo vệ Tương Dương, Gra gra ....chết chết đi !
Một lúc sau, Quách Tĩnh mệt nhoài ngã xuống đất.
Hai mắt xích hồng.
Ngẩn đầu nhìn phía trước.
Một mảnh đen kìn kịt quân Mông.
Năm mươi vạn đại quân ...giết, giết đến bao giờ.
Một giọt lệ trên mắt hắn rơi xuống.
Hắn khóc, một đại nam nhân khóc, khóc vì tâm nguyện bản thân không hoàn
thành, khóc vì cả gia đình hắn chôn cùng nơi đây :
---Dung Nhi ta có lỗi với ngươi, ta có lỗi với nguơi AAAAAA.....!
Ngẩn đầu nhìn thiên không, như hắn đã chấp nhận số phận của mình.
Chỉ nghe bên quân Mông thổi kèn hô lớn :
---Bắn tên !
"Chíu ...chíu ...."
Một mảnh đen ngịt mũi tên bay về phía Quách Tĩnh.
Hắn ngơ ngác, nếu thực sự bắn xuống hắn sẽ trở thành con nhím.
Quách Tương hét lớn chạy lên dang hai tay đứng trước mặt Quách Tĩnh
---KHÔNGGGGG !
Nàng nhắm mắt lại :
---Thừa Lang ...ta đi trước một bước !
Trước khi mọi việc kết thúc, nàng suy nghĩ đến thân ảnh của hắn, gọi một lần
lang quân trong tim của mình.
Mọi thứ im ắng ....
Không hề có một mũi tên nào xạ kích xuống.
Quách Tương ôm chắc tâm lí phải chết, nàng không hiểu, từ từ mở mắt ra.
Phía trước nàng đứng đó một thân ảnh.
Thân ảnh của một áo bào trắng thanh niên.
Mái tóc tím ngắt bay trong gió.
Một tay đưa lên thiên không.
Vạn mũi tên lơ lửng.
Một cảnh tượng rung động lòng người.
Hắn đứng đó chắn phía trước nàng, thân ảnh kia sao mà đơn bạc nhẹ nhàng quá ,
hắn đứng đó ngăn cả thế gian.
Trong mắt Quách Tương chảy ra hai hàng thanh lệ, hắn, một bức tường vững
chắc của cuộc đời nàng, đứng phía sau hắn ...mọi thứ thật bình yên ...
Một đôi tay nhỏ vòng phía eo của La Thừa.
Cả thân mình dán sát vào hắn.
---La Thừa ca ca ta yêu ngươi !
Cả người nàng như muốn hoà tan vào hắn . Cả cuộc đời này nàng cũng chỉ yêu hắn
rồi.
La Thừa khẽ bóp, tất cả mũi tên hoá bột mịn theo gió bay đi.
Quay đầu lại nhìn nàng, một mảnh ôn nhu.
---Nơi này để ta, diều phụ thân mụi vào bên trong đi !
Quách Tương nhu thuận gật đầu :
---Ân, La Thừa ca ca, bảo trọng !
Từ phía xa xa Kim Luân bước ra :
---La Thừa, không không phải gọi là Ma Quân, thật tiếc, thật tiếc a, hết
hôm nay cũng không còn Ma Quân trên đời nữa rồi !
" Phanh ..."
Nhẹ nhàng dẫm mặt đất bay về phía hắn :
---Long Tượng Bàn Nhược Công - Long Tượng Chi Lực.
La Thừa cảm nhận một luồng khủng bố nguy cơ ập đến, nhưng cũng không còn kịp
nữa rồi, thời khắc bây giờ cũng không phải có thể suy nghĩ :
---Man Ngưu Thần Quyền - Tán Thân Chi Địa !
" Bùmmmmm ....."
Mặt đất khuyếch tán một vòng kình lực.
" Rào ....rào ....."
Xung quanh cây cối gãy đỗ.
La Thừa bay ngược, xuyên thấu qua tường thành bên trong, xuyên qua không
biết bao nhiêu nhà dân mới dừng lại.
Cố gắng gượng bản thân đau nhức đứng dậy, hắn nhìn thân ảnh Kim Luân phía xa
xa . Ánh mắt không thể tin được :
---Tại sao có thể mạnh như vậy !
Kim Luân thấy hắn đứng dậy, không kinh ngạc, lại thấy làm mừng rỡ, hắn càng
rỡ cười to :
---A hahaha không chiệu nỗi một kích, hahaha Ma Quân La Thừa bây giờ ngươi
chỉ là con kiến hôi, con kiến hôi mà thôi ahahaha !
La Thừa ánh mắt bất khả tư nghị, ngẩn đầu nhìn thiên không, một vòng trăng
sáng nhu hoà.
Ánh mắt hắn lấp loé.
Chỉ thấy môi hắn khẽ câu một vòng mỉm cười.
---Hệ thống biến thân Black Phoenix !
Phải đêm nay trăng rất tròn ... Cũng là lúc hắn giải phóng con quái vật trong
cơ thể mình.
Thiên địa biến sắc ...
Mái tóc tím La Thừa dài gần chạm mặt đất, tung bay trong gió.
Sấm chớp nỗi lên tứ phía.
Hai cặp mắt của hắn đã biến thành màu huyết ... Không còn một chút ba động
tình cảm.
Một luồng hắc khí khủng bố vờn quanh thân người.
Chỉ nghe tiếng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như một người từ mười tám tầng cửu
u địa ngục trở về :
---Kim Luân...nơi đây sẽ là tán thân chi địa của ngươi ....!