Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ
Thần Điêu thế giới mười sáu năm sau ...
Trong một mật thất tối tăm bên trên toàn chân giáo.
Phiến cánh hồ điệp đã vỗ.
Cả thần điêu thế giới đã đi lệch toàn bộ quỹ tích của mình.
Một vòng khí tức khủng bố tới cực hạn tỏa ra, một đôi mắt vàng óng trong bóng
đêm.
" Oànhhhhh...."
---A hahahaha hahahaha cuối cùng ta cũng đã luyện thành ta luyện thành
hahahaha !
Một thân trường bào đầy hoa văn, phá nát bên trong kiến trúc bay ra ngoài ,
Kim Luân Pháp Vương đạp không mà đi.
---Cuối cùng ta cũng đã luyện thành tầng thứ mười ba, Long Tượng Bàn Nhược
công, phản hư nhân thánh hahaha Long Tượng Chi Lực, cùng với Tu La kim thân
dưới gầm trời này còn có ai, còn có ai có thể sánh ngang a hahahaha !
Giọng cười xuyên thấu núi rừng.
Có thể nói trước đây La Thừa lên Thiếu Lâm Tự cũng không tìm được Kim Cương
Bất Hoại Thân, hoặc Kim Chung Tráo.
Nào ngờ hai bản điển tịch này lưu lạc quân Mông đại quốc.
Đã rơi vào tay Kim Luân Quốc Sư, hắn luyện hai môn nội công này đại thành.
Cũng có thể nói tư chất của Kim Luân nghịch thiên luyện xong hai môn nội công
tôi thể, diễn hoá đốn ngộ Tu La Kim Thân, tu la thần thể, cả người đầy khắc
văn chuông đồng . Cũng từ đó một bước lên trời, bên trong Trùng Dương Cung
hấp thu Cương Thiên khí tức Vương Trùng Dương để lại . Cuối cùng đột phá tầng
mười ba Long Tượng.
Phải nói một thân võ công hiện tại khiếp sợ quỷ thần, đạt đến Đại Tông Sư
đỉnh phong.
Chỉ thấy Kim Luân tiêu dao trên không trung lẩm nhẩm lấy :
---Có thể ta bế quan đã đủ lâu, bây giờ có thể về bàn bạc với đại Hãn đi !
" Vèo ..."
Dùng tốc độ kinh người bắn về phía xa xa.
Bỏ qua Kim Luân nhìn một chút anh hùng trong thiên hạ.
Bên trên một thác nước ...
Một thiếu niên cụt tay khí tức bức người tỏa ra.
Đứng đối diện là một vị cô nương yêu kiều.
Phải đó chính là Dương Quá cùng Doãn Thiên Nhi.
Mười sáu năm, mười sáu năm ...
Cả hai đều la tuyệt thế cao thủ.
Cả hai đều lịch luyện cùng nhau, tuy không hề nói chuyện gì về tình cảm ,
nhưng thực sự đã coi nhau ở một mối quan hệ thân thiết.
Dương Quá một thân tu vi tông sư đỉnh phong.
Doãn Thiên Nhi một thân tu vi Đại Tông Sư sơ giai trên Dương Quá một bậc.
Chỉ thấy nàng hét khẽ :
---Quá Ca tiếp chiêu !
Lại bỏ qua Dương Quá cùng Thiên Nhi, chúng ta nhìn lại ...
Trong một rừng trúc ...
Một hắc y nhân nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Thật khó tin khi bao xung quanh là một rừng trúc, còn bên trong chính giửa là
một khoảng đất trống.
Mọc ở đó là một thân cây đỏ thắm như máu.
Hắc y nhân nhẹ tiến đến gỡ khăn trùm đầu.
Một đầu tóc bạc buông xoã.
Nàng ...Mạc Sầu ...
Mạc trong đơn mạc.
Sầu với thiên thu.
Nàng vuốt ve thân cây, kéo nhẹ tay áo, rất ...rất nhiều vết sẹo ...
Mười sáu năm, nàng dùng máu của mình áp thân cây, thân cây ngày một lớn ,
tay nàng ngày càng chi chít sẹo.
Nàng thủ thỉ vuốt ve thân cây :
---Thừa Lang ta rất nhớ ngươi ....!
Đôi vai run run, nàng quỵ xuống gốc cây, nàng chờ hắn ...mười sáu năm rồi
...mười sáu năm nàng vẫn kiên trì.
Cố gắng kìm nén nước mắt, đưa tay vào y phục, nàng lôi ra một vật nhỏ, mà
ngày đó hắn dúi vào tay nàng.
Trong những năm qua, nhờ có vật này nhờ có câu nói này, mà nàng chưa bao giờ
từ bỏ.
Một mặt dây chuyền, bên trong là một đoạn thu âm, một món quà lưu niệm ,
nhưng nàng không biết, chỉ biết là vật nhỏ này đã cho nàng sức mạnh ...
Khẽ bật nắp dây chuyền bên trong một bên là tấm hình của hắn, cắt trong bóp
da dán vào, câu nói cũng vang lên :
---Mạc Sầu a, cười lên đi, chỉ cần ngươi cười là trời sáng ...!
Nước mắt rơi, một lần lại một lần nghe, nước mắt vẫn cứ rơi ...
---Aaaaaa ... Thừa Lang aaaaaa ...!
Mạc Sầu thét dài, nàng huy vũ kiếm khí trong rừng trúc, lá bay xào xạc ...
nàng nhớ rất nhớ hắn.
Gần một chiếc hồ, bên dưới là thông đạo dẫn vào cổ mộ.
Một vị nữ tử treo mình trên một cọng dây bắt ngang qua.
Gần nàng là một thân cây huyết sắc đỏ như máu.
Nếu ta để ý cũng có thể thấy trên tay nàng chi chít sẹo.
Gương mặt nhẹ nhàng, nàng nâng lên chiếc hộp nhỏ.
Bật nhẹ nắp hộp, một tiếng nhạc thanh tuý nhẹ nhàng vang lên, bên trong hộp
là hai nhóc nam nữ đang hôn nhau xoay vòng.
Ánh mắt hơi có một tầng hơi nước, nhưng nàng không khóc, chỉ nghe nàng thở
dài ....
---Thừa, ngươi ở đâu !
Bên trên đỉnh Tuyệt Tình Cốc, Lục Ngạc ngồi đó bên một gốc cây đỏ thắm . Tay
nàng có một quả cầu, bên trong là một ngôi nhà, trước nhà là hai nhóc nam nữ
nắm tay, chỉ cần lắc nhẹ tuyết sẽ rơi.
---La Thừa ca ca ta sẽ đợi ngươi, ta sẽ mãi đợi ngươi !
Mười sáu năm, mười sáu năm rồi, tất cả, các nàng cũng đã không phải là tiểu
cô nương nữa rồi ...
Tất cả đều mong chờ.
Chỉ một người, đó chính là hắn.
Bên trong một quán rựu ngồi đó rất nhiều thực khách, trên đài là một lão giả
đang thao thao bất tuyệt về các anh hùng trong võ lâm.
Bất chợt khi lão giả kể đến một người, chỉ thấy ông im lặng một hồi . Sau một
chốc trầm mặc giọng ông lại vang lên :
---Nếu vấn đỉnh thiên hạ, hỏi có mấy người trên đời vượt được qua hắn, Ma
Quân !
Tất cả mọi người như trầm mặc, chỉ có một đôi mắt lanh lợi của một cô bé đang
luân chuyển.
---Ông lão Ma Quân lợi hại lắm sao ?
Nhìn xuống đài một cô bé mười sáu tuổi :
---Ma Quân không phải người của thế giới này, một trận chiến kia trên đỉnh
Tuyệt Tình Cốc hắn cũng vì tình mà vong !
Tiểu cô nương sửng sốt nhưng vẫn hỏi dồn :
---Ma Quân chết rồi sao ? Hắn không phải người của thế giới này là sao ?
Ông lão nhìn tiểu cô nương lại nói tiếp :
---Hắn là người trong ma đạo, ta cũng không biết là hắn chết hay không, chỉ
là không biết lúc nào hắn sẽ xuất thế !
Nói xong ông cúi đầu ai thán, như nối tiếc chuyện gì.
Bỗng nhiên từ ngoài đi vào một người nữ tử, nắm lấy tay cô bé nọ :
---Mụi mụi theo ta về, cha mẹ rất lo lắng cho ngươi, không thể đi lung tung
được !
Tiểu cô nương vùng vẫy :
---Tỷ tỷ bỏ ta ra a, ta chưa muốn về đây, ta muốn tìm Ma Quân xem mặt mũi
hắn thế nào đây !
Quách Phù khiếp sợ, khi nghe tới cái tên kia, nàng đưa mắt nhìn một vòng
nhân sĩ võ lâm.
---Ta không biết từ đâu mụi mụi của ta nghe được cái tên này, đừng để ta
biết ai trong các ngươi, toàn tạp ngư !
Một người trung niên nghe Quách Phù nói, khí khó tiêu :
---Cô nương có phải hay không quá lớn lối !
Đoạn quay sang cô bé kia, chính là Quách Tương hiện tại :
---Tiểu cô nương, muốn đi tìm Ma Quân đúng không ta dẫn ngươi đi !
Quách Tương cười hiếp mắt gật đầu lia lịa.
Đợi Quách Phù chưa kịp phản ứng, người đàn ông nọ đã một trảo bắt lấy Quách
Trong rừng trúc, Mạc Sầu đeo lên một thân hắc y, bỗng nhiên cả bầu trời biến
đen.
Ánh mắt nàng sững sờ khi thấy huyết sắc bồ đề sáng lên.
Đúng là sáng lên, cả ba thân cây đều sáng lên, hình thành ba cột sáng bắn
lên trời cao.
Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều mông.
---Chuyện gì .... Chuyện gì ....?
Khắp nơi vang lên câu hỏi.
Chỉ thấy xa xa một vị tăng nhân ngẩn nhìn bầu trời ai thán :
---Hây, Ma Quân xuất thế...! A di đà phật, a di đà phật !
Mạc Sầu, Long Nữ, Lục Ngạc ...chăm chú nhìn một mảnh tinh không.
Tất cả cột sáng hình thành trên không một bức màn ảnh lớn trôi nỗi hiện ra.
Bên trong là cảnh tượng tôn ngộ không bị áp giải về trời, nhưng thay bằng
hình ảnh La Thừa.
Từng màn tra tấn giửa đại điện, La Thừa vẫn cười phong quang vô hạn.
Chúng nữ nhìn hắn bị tra tấn dày vò mà đau đớn vô hạn.
Xa xa Quách Tương tiểu cô nương vẫn chăm chú nhìn bầu trời.
Đây chỉ là những thứ xắp xếp định sẵn trước đây giữa La Thừa và Hoài Linh, đã
có rời đi, thì cũng phải có trở lại, đã mặc định cũng không thể thay đỗi.
Rồi một màn kia cũng xuất hiện, đại náo thiên cung phong quang vô hạn, cười
cho cả thiên đình, cười bễ nghễ thế gian.
Ai bên dưới thấy được cảnh này cũng mồ hôi.
Cuối cùng kết thúc có chút cải biến, La Thừa muốn trở về thế giới này, mất
hết thần lực trở thành một người phàm trần, bị cả bàn tay phật tổ lật úp.
Màn sáng kết thúc, ba cây huyết sắc bồ đề cũng biến mất.
Treo trên môi chúng nữ là một nụ cười, kể từ bây giờ họ sẽ đi tìm hắn . Cả ba
không hẹn mà cùng chạy về phía nhau ...
Màn sáng kết thúc ..
La Thừa xuất hiện, trên mặt mang ngân sắc mặt nạ che một nữa gương mặt bên
trên.
Đây là một cánh rừng ...
Chỉ nghe hệ thống thông báo :
---Tích cưỡng ép nhiệm vụ, thu thập huyết linh hồ cho hệ thống, một rương
trắng.
La Thừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Đã tính quay lại sau lưng ...
Sau lưng thì có mười mấy người đang giương cung bạt kiếm, tất cả đều nhìn một
màn kia, bỗng chốc thấy hắn từ trong hư không biến ra.
Ai cũng trợn tròn mắt không dám thở mạnh, có thể họ đã biết thân phận của hắn
đi.
La Thừa cười, chỉ thấy một cô gái nhỏ đôi mắt lanh lợi :
---Ca có phải là Ma Quân hay không ?