Quách Tương !


Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ

Ánh sáng le lói xuyên qua những ngọn cây.
Một đôi nam nữ đang bước chậm trên đường . Nam nhân kia mang một đầu tóc tím
đeo ngân sắc mặt nạ. Còn cô gái nhỏ ánh mắt hoạt bát lẽo đẽo theo sau.
La Thừa ngoảnh đầu nhìn gương mặt Quách Tương mà cười khỗ không thôi.
---Tiểu mụi, ngươi có phải hay không tính đi theo ta mãi, có mệt hay không
?
Quách Tương cười khoa tay :
---Không, không mệt không mệt !

La Thừa hết cách rồi, không để ý tới nàng, dù gì đi trên đường cũng có cô
gái nhỏ bồi tiếp, không phải là tốt hay sao.
Quách Tương chớp đôi mắt to vượt lên phía trước :
---Hây, bây giờ ngươi đi đâu vậy !
Hắn nhìn nàng, vẫn tiến về phía trước, không nhanh không chậm nói :
---Tiểu cô nương có thể gọi ta La Thừa, cũng sắp đến nơi rồi !
Quách Tương gật gù, lại đi theo líu ríu :
---Trên giang hồ nói La Thừa ca không phải người ở thế giới này, vậy thì ca
từ đâu đến đây.
Hắn xuỳ cười, cũng không trả lời nàng.
Quách Tương tức giận :
---Có phải hay không khi dễ ta, không thèm trả lời ta !

Nàng hậm hực dậm chân theo sau phát ra tiểu tính khí, ai bảo là như phim ảnh
đâu, lúc nào cũng hào sản với anh hùng, lại đối với Dương Quá một mảnh ôn
nhu.
Cả hai dừng chân dưới một chân núi, nơi này cảnh sắc không tệ.
Phát động niệm lực.
Quách Tương và hắn cùng đằng không bay lên.
Quách Tương trợn tròn đôi mắt to ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.
Nàng thực không nghĩ hiện tại mình thế mà bay, nàng đang bay.

Trên cao quan sát mới thấy được nơi này mĩ.
Cả hai cùng đáp xuống trước sân, một ngôi nhà đơn sơ, xung quanh hoa cỏ đầy
màu sắc, lúc nào cũng có thể nghe chim chóc líu lo.
La Thừa nhìn một vòng quan cảnh xung quanh, một nơi cách xa thế sự giang hồ ,
cảnh sắc đẹp đẽ, quanh năm bầu bạn với chim chóc tri kỉ, có thể nói cuộc đời
còn gì mong muốn nữa.
La Thừa cất giọng :
---La Thừa đến bái phỏng Châu lão ca !
Chỉ thấy trong nhà bước ra, còn có thể là ai, chính la Châu Bá Thông cùng
nương tử Anh Cô.
Châu Bá Thông kinh công gần đến bên cạnh hắn :

---Ngươi ...ngươi là La Thừa huynh đệ, thật tốt quá, thật tốt quá !

Bên trong giang nhà, Anh Cô pha trà, còn Châu Bá Thông lục tục với căn nhà
gỗ, làm cho đám chim chóc xung quanh.
Một đường lắng nghe hai vợ chồng thuật lại những biến cố xảy ra trong mười sáu
năm qua . Cũng đã gần đến chiều tà.
Anh Cô quay sang hỏi :
---La Thừa sư đệ, tiểu nương bì này là ai a ?
La Thừa đáp :
---Tiểu cô nương này là con của Quách Tĩnh, quách đại hiệp.
Anh Cô gật gù lại nói thêm :
---Những năm này các nàng thật rất khó khăn, ta nghĩ ngươi nên đi nhìn bọn
họ !
La Thừa tắc lưỡi không biết làm sao trả lời, nếu không phải có nhiệm vụ tại
thân thì thế nào hắn muốn đến nơi này.
Nhìn Quách Tương đang vui vẻ cùng Châu Bá Thông trang trí chuồn chim, La Thừa
biết hiện tại cũng không thể giải thích cái gì.

Nhìn Anh Cô hắn mở miệng :
---Anh Cô tỷ hôm nay ta đến đây mong tỷ cho ta một ít huyết linh hồ đây !
Anh Cô ngạc nhiên, cũng không vội . Nàng đặt ly trà lên bàn :
---Ta có một con tiểu bạch hồ, nếu đệ cần có thể trích huyết dưới chân nó ,
từ từ nó sẽ lành lại, còn sát nó thì không thể được !
La Thừa ôn quyền :
---Vậy đã đủ, cảm tạ tỷ !

Mặt trời dần khuất núi, dù đã mong muốn giử La Thừa lại dùng cơm, nhưng hắn
nói phải đi nhìn các nàng, nên cả hai vợ chồng Châu lão đành thôi vậy.
Bước ra bên ngoài Châu Bá Thông quay sang nói với La Thừa :
---Những năm này lão ca ta có sáng tạo được một môn võ công gọi là Song Thủ
Hổ Bác, nhân tiện có ngươi ở đây, đến chúng ta luận bàn một chút.
Hào sản, trong cái thế giới này hiện tại chắc cũng chỉ có Châu Bá Thông mới
dám nói những lời này với hắn . Đùa gì vậy, rủ Ma Quân luận bàn, không phải
là đang tìm ngược.

" Xoạc ...xoạc..."
Chỉ thấy hai tay lão Châu biến ảo liên tục . Chỉ là khởi động làm nóng người.
La Thừa cười vui vẻ :
---Vậy thì cúc cung không bằng tuân mệnh, xin mời lão ca.
Đoạn quay sang nói với Quách Tương :
---Ngươi dời xa một chút, cẩn thận ta không muốn làm thương ngươi !
Quách Tương chớp đôi mắt to như chuông đồng, nàng không nghe được gì sất ,
chỉ ngoài câu cuối kia :" Ta không muốn làm thương ngươi !"
Nàng cuối đầu trầm tư, tự kỉ lấy :" Ya hắn quan tâm ta, hắn quan tâm ta !"
Gương mặt đỏ bừng, tâm như nai con chạy loạn.

La Thừa hết nói nỗi rồi, nhìn dáng dấp của nàng đứng tại chỗ suy nghĩ lấy ,
lúc thì cười, lúc thì nghiêm túc, giận quá hắn quát :
---Ya này làm cái gì đó, bảo né một chút không nghe hay sao, sống ảo hả !
Tỉnh người nàng chạy sang một bên, vừa đi vừa nói lấy :
---Ân, ân sống ảo ....? Sống ảo là sao ???
"Phần phật ...."
Châu Bá Thông bay về phía hắn, song thủ ra tay liên miên không dứt, La Thừa
một bên tránh né cùng đón đỡ, hắn muốn cho lão Châu diễn luyện võ công tới
cực hạn.
Quách Tương cùng Anh Cô quan sát chiến cuộc bên ngoài.

Chỉ thấy mỗi lần Châu Bá Thông chộp lấy tay La Thừa, lại nỗi lên một vòng đỏ
ửng, bị chấn lùi về phía sau.
Đánh qua hơn năm mươi chiêu, Châu Bá Thông phất tay :
---Không chơi ...không chơi nữa, quá dọa người, thật tốn sức, ngươi đây là
võ công gì, ta thực chưa bao giờ gặp qua.
Anh Cô bước về phía hai người nói vào :
---Thật ta không biết ngươi lại làm sao đi so với hắn, vừa rồi ta cũng quan
sát lấy, hắn không sử xuất cái gì, toàn bằng vào nhục thân vui đùa vui đùa
với ngươi một chút mà thôi !
Thật ra Châu lão cũng biết chuyện này, hắn phất tay :
---Thôi thôi không chơi với ngươi, ta vào bên trong làm nhà cho lũ chim !
La Thừa cười, Anh Cô đi đến gần đưa cho hắn một chiếc lọ bé xíu, bên trong
là Linh Hồ huyết.
---Đây là linh hồ huyết, đệ lên đường cẩn thận, mong ngươi sớm gặp được các
nàng.
La Thừa bái biệt cả hai rời đi.

Một đường bay trên không trung cùng Quách Tương, nàng quay sang nhìn hắn.
---La Thừa ca ca ta còn sẽ gặp lại ngươi sao ?
La Thừa cười :
---Sẽ gặp !
Lúc này âm thanh hệ thống trong đầu hắn vang lên :
---Tích hoàn thành thu thập huyết linh hồ thu được một rương trắng.
La Thừa mặc niệm :" Mở rương trắng !"
---Tích mở rương trắng thu được pháo hoa thời không một thanh.
*Pháo Hoa Thời Không : sử dụng một thanh thiên địa biến sắc, thấy được nhân
gian tiên cảnh vậy . Tác dụng chỉ để nhìn nhắm không ích lợi cho bản thân.

Từ từ trên không trung đáp xuống mặt đất, trở lại nơi gần lúc trước hắn gặp
Quách Tương.
Với thính lực của hắn có thể nghe được có bốn người, hiện tại đang lang thang
trong khu rừng này gọi nàng.
---Tiểu cô nương, ta để ngươi ở đây đi, xung quanh người nhà đang tìm kiếm
ngươi đó !
Quách Tương nội tâm xoắn xuýt, nàng níu lấy vạt áo hắn.
---La Thừa ca ca ta có thể thấy mặt ngươi được hay không ?
La Thừa nhìn nàng, ánh trăng nhu hoà le lói, đi đến đối diện, từ từ đưa tay
lên gỡ bỏ ngân sắc mặt nạ.
Mặt nạ được tháo dỡ, ánh trăng nhu hoà chiếu xuống qua từng phiến lá cây ,
mọi vật lúc này như đứng yên lắng đọng.
Quách Tương mở một đôi mắt tròn xoe, không thể tin trước mặt, một gương mặt
người thanh niên tuấn mĩ . Mái tóc dài xoã vai, một màu tím ngắt, khoảnh
khắc đó đã làm trái tim nhỏ bé của nàng ngừng đập.
Nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu phải chăng là như vậy ...

La Thừa cười ấm áp :
---Sao rồi ? Nhìn đủ, vậy ta đi trước !
Đeo lên ngân sắc mặt nạ đang tính bay lên không trung, lại thấy đôi tay nhỏ
bé của nàng níu giữ vạt áo.
La Thừa không nhanh không chậm quay sang nhìn nàng :
---Tiểu cô nương còn có việc gì ?
Quách Tương ấp úng, mặt một mảnh đỏ bừng.
---La Thừa ca ca còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của ta, lúc đó ...lúc đó
ngươi đến được hay không ?

La Thừa gật đầu đáp ứng rồi :
---Ân, ta sẽ đến !
Quách Tương nở nụ cười như nắng.
Chỉ nghe tiếng gọi từ đằng xa :
---Tiểu mụi mụi ngươi ở đâu ? Ngươi ở đâu a tiểu mụi mụi ?
Quách Tương nhìn La Thừa bay xa khuất trên bầu trời quay sang hét lên.
---Ta ở đây ! Ta ở đây !
Trên môi nàng vẫn treo một nụ cười hạnh phúc .


Tiêu Dao Vi Diện Hành - Chương #18