Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Lặng lẽ trở lại lầu của Chân Truyền đệ tử, Tiêu Dao Tử ánh mắt khẽ đánh giá
mấy cái chỗ ngồi một hồi, thấy không có chỗ nào thích hợp với hắn thì quyết
định đi xuống hàng ghế cuối cùng, tìm một cái vị trí trống ngồi xuống.
Theo Tiêu Dao Tử suy nghĩ, hàng đầu tiên có mười vị trí, đây hiển nhiên là
thập đại Chân Truyền vị trí, những hàng sau vị trí có lẽ là của các vị Chân
Truyền thứ hạng thấp hơn hoặc thân quen với thập đại Chân Truyền.
Bất quá, mấy cái vị trí đó đều có chung đặc điểm là quá náo nhiệt, lại thêm
Tiêu Dao Tử không quen với người nào vì vậy hắn sẽ không chọn. Ngược lại, mấy
vị trí phía sau thì âm u yên tĩnh hơn một chút nên Tiêu Dao Tử cảm thấy nơi đó
mới là nơi thích hợp với hắn nhất.
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, đảo mắt liếc sang người ngồi bên cạnh
một cái, Tiêu Dao Tử sắc mặt hơi ngẫn ra.
Không phải chứ, trùng hợp như vậy?
"Chào, lâu rồi không gặp. Tiểu sư đệ có nhớ sư tỷ sao?" Ngồi ở một bên, Chu
Thủy Linh hai mắt híp thành hình nguyệt nha, vui vẻ cười nói.
Tiêu Dao Tử gặp người ngồi bên cạnh là Chu Thủy Linh, hắn đang trong trạng
thái ngạc nhiên lại đột nhiên nghe được nàng gọi mình ba tiếng tiểu sư đệ, cái
này ba tiếng nhưng làm hắn suýt nữa sặc nước bọt chết rồi.
Cố gắn bình ổn lại tâm tình, Tiêu Dao Tử dở khóc dở cười nói: "Ngươi muốn ta
làm tiểu sư đệ của ngươi? Ngươi muốn làm sư tỷ ta? Chu đại tiểu thư, hiện còn
đang ban ngày nha, ngươi bớt mơ mộng một chút."
"Hừ, ai mơ mộng giữa ban ngày?" Chu Thủy Linh tức giận hừ nhẹ, đường đường
chính chính nói: "Ta gia nhập tông môn trước ngươi, ngươi không những gia nhập
sau ta mà chúng ta còn cùng chung một vị sư phụ, theo lý mà nói ta đơn nhiên
là sư tỷ của ngươi. Ta gọi ngươi sư đệ là thiên kinh, ngươi gọi ta sư tỷ chính
là địa nghĩa, đã là việc thiên kinh địa nghĩa thì ta nói có gì sai?"
Tiêu Dao Tử âm thầm thở dài, nàng này vì muốn biến hắn thành sư đệ mà bày ra
một mớ đạo lý như vậy, việc này hẳn phải tốn rất nhiều chất xám a?
"Ngươi lời ấy cũng đúng, chẳng qua thế giới này có áp dụng đạo lý đó sao? Muốn
ta làm sư đệ cũng được, chỉ là, ta không muốn có sư tỷ yếu hơn mình. Như thế
này đi, ngươi đánh thắng ta, ta nhận ngươi làm sư tỷ, nếu ngươi thua, ta không
ngại nhận một cái sư muội, ngươi thấy thế nào?" Tiêu Dao Thử mỉm cười nói.
Nói ra những lời này, Tiêu Dao Tử vốn tưởng Chu Thủy Linh sẽ không đáp ứng
hoặc là chần chừ hồi lâu, thế nhưng khi nhìn nàng phản ứng, Tiêu Dao Tử suy
đoán triệt để vứt.
Ngọc Tủ Yên sảng khoái đáp, "Được a! Ngươi nhớ không được nuốt lời đấy."
Có chút kinh ngạc, bất quá Tiêu Dao Tử rất nhanh liền gật đầu, "Ta đương nhiên
không nuốt lời. Nếu như đã quyết định như vậy, chúng ta cứ lấy trận thi đấu
hôm nay làm sân đấu, nếu ai bị đánh bại trước liền coi như thua. Ở đây người
tham gia đều là Luyện Thể nhất trọng, thắng bại do thực lực, ta tin tưởng
ngươi sẽ không có ý kiến đi?"
"Tất nhiên không có." Chu Thủy Linh đồng dạng gật đầu, nói: "Ta hy vọng ngươi
không bị tên nào đánh bại, nếu ngươi bị người khác đánh bại quá nhanh, ta sẽ
không thể chân chính tại trước mặt mọi người đánh bại ngươi!"
Tiêu Dao Tử cười nói: "Yên tâm, cả ngươi cũng nên như vậy."
Hai người trò chuyện một lát, cảm thấy đã không còn gì để nói, Tiêu Dao Tử yên
lặng nhắm mắt dưỡng thần, nội tâm suy nghĩ tìm cách nâng cao Kiếm Đạo của
mình.
Ngồi bên cạnh, Chu Thủy Linh ánh mắt lâu lâu lại không tự chủ liếc trộm Tiêu
Dao Tử, tuy rằng còn một cái vấn đề nàng vẫn chưa hỏi Tiêu Dao Tử, thế nhưng
Chu Thủy Linh có cảm giác vấn đề đó không hỏi thì vẫn tốt hơn.
Tại hàng ghế đầu, Bạch Vô Ngân vừa quay lại chỗ ngồi thì vô số ánh mắt tụ tập
lên người hắn.
Bạch Vô Ngân trên mặt tươi cười, vốn định đi tới bắt chuyện, làm quen với một
vài vị sư đệ Chân Truyền đệ tử, mở rộng một chút mối quan hệ.
Chẳng qua, khi Bạch Vô Ngân cảm nhận được những ánh mắt kia tựa hồ không đúng
lắm, bọn họ ánh mắt cho hắn cảm giác như thể bọn họ đang nhìn một thành phần
khác loài, ánh mắt có chứa thương hại cũng có chứa tiếc hận, Bạch Vô Ngân mỉm
cười bộ dáng cũng trở nên lúng túng, quyết định ngồi yên tại chỗ.
"Lão nhị, bọn hắn là làm sao vậy? Tại sao ta cảm thấy bọn hắn ánh mắt nhìn ta
tựu hồ không đúng lắm?" Ngồi xuống chỗ của mình, Bạch Vô Ngân nghiêng đầu sang
bên trái, nhỏ giọng hỏi.
Long Vô Khuyết không chút do dự ném cho Bạch Vô Ngân một cái thương hại ánh
mắt, thở dài nói: "Haizz, tự gây nghiệt không thể sống."
"Là sao?" Bạch Vô Ngân khó hiểu hỏi.
Thấy Long Vô Khuyết lắc đầu không nói, Bạch Vô Ngân đành chuyển ánh mắt hướng
sư đệ của mình cầu cứu.
Lục Phong cười khổ kể lại, "Sư huynh, chuyển là thế này. Lúc ngươi không ở
đây, Tông Chủ có nói với mọi người mấy câu về ngươi và Tiêu Dao Tử,..."
Bạch Vô Ngân ngồi ở một bên nghe Lục Phong chậm rãi thuật lại Lý Vân Tiêu lúc
đấy lời nói, hắn sắc mắt theo thời gian càng lúc càng đen, cuối cùng khuôn mặt
chính là cùng đáy nồi một dạng, cực kỳ khó coi.
Xung quanh chỗ ngồi của Bạch Vô Ngân, nương theo hắn sắc mặt biến xấu, nhiệt
độ xung quanh cấp tốc hạ xuống.
"Uy, ngươi có cảm thấy trời đột nhiên biến lạnh không?" Ngồi gần Bạch Vô Ngân
vị trí, một vị Chân Truyền đệ tử bỗng nhiên hơi co người lại, hỏi đồng bạn
ngồi bên cạnh.
"Nào có..." Tên kia nói chưa hết câu thì cảm thấy quả thật nhiệt độ trở nên
băng lãnh dị thường, lần nữa nói lại: "Quả thật là vậy, bất quá ngồi ở trên
cao gió lạnh là điều bình thường."
Vị Chân Truyền đệ tử nọ gật đầu một cái, dù hắn cảm thấy dường như không phải
gió lạnh nhưng cũng không tiếp tục nói gì, miễn cưỡng đồng ý đồng bạn thuyết
pháp.
Cảm nhận được Bạch Vô Ngân trên người tỏa ra khí thế, Lục Phong vội vàng nhắc
nhở, "Sự huynh mau bình tĩnh lại đã, nơi này đông người, cần phải thu liễm. Có
chuyển gì hãy sau đợt này rồi tình, được không?"
Trầm mặc một hồi, Bạch Vô Ngân thu hồi khí thế, gật đầu nói: "Được."
Bên ngoài tuy đã triệt đệ yên tĩnh, nội tâm Bạch Vô Ngân nhưng đã rống to mấy
tiếng, "Tông Chủ, ta nhất định phải tìm ngươi đòi lại công đạo!"
Một bên khác, đối diện với lầu của Chân Truyền đệ tử, Lý Vân Tiêu đang trò
chuyện cùng chư vị Trưởng Lão, giống như bản năng mách bảo một dạng, Lý Vân
Tiêu chợt quay đầu nhìn về phía Bạch Vô Ngân vị trí, trong lòng nói ra hai
chữ: "Ta đợi."
"Bát Trưởng Lão, trận pháp đã chuẩn bị xong chưa?" Nhìn một vị mang áo bào tím
lão giả, Lý Vân Tiêu cười hỏi.
Bát Trưởng Lão đáp, "Đều đã xong xuôi, ngươi muốn bắt đầu lúc nào thì có thể
bắt đầu lúc ấy."
Lý Vân Tiêu cười nói: "Ha ha, vậy thì tốt. Chúng ta Thiên Kiếm Tông cái gì
cũng có thể thiếu, duy chỉ có võ đài là không bao giờ thiếu. Tuy vậy, hôm nay
đệ tử đúng là rất đông đảo, xấp xỉ cũng là bốn nghìn người, muốn từng người so
tài hiển nhiên là không thể."
"Vậy theo ý Tông Chủ là muốn làm thế nào?" Đại Tưởng Lão hỏi.
"Chi bằng phân ra bốn cái vòng bảng, mỗi một bảng có một nghìn người, vì chúng
ta võ đài rất rộng nên để giảm thiểu con số một nghìn này thì đầu tiên chúng
ta sẽ thả một nghìn người này vào võ đài để cho bọn hắn loạn đấu, sau cùng
tinh lọc ra một trăm người."
"Một bảng nhân số là một trăm, bốn bảng là bốn trăm, chia võ đài ra làm bốn để
bọn họ từ từ leo lên vị trí đầu của bốn bảng. Ta tin tưởng, Thiên Tài Chiến
khoảng năm ngày liền có thể kết thúc." Lý Vân Tiêu từng bước giải thích mình
suy tính cho chư vị Trưởng Lão cùng hiểu.
Nhị Trưởng Lão nghe vậy liền mỉm cười nói: "Tông Chủ cách làm tuyệt hảo."
Xung quanh Trưởng Lão ai nấy đều gật đầu tán thưởng Lý Vân Tiêu cách làm, hoàn
toàn không người ý kiến.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, "Đã không ai ý kiến vậy thì chúng ta liền chiếu theo
đó mà làm, Thiên Tài Chiến cũng nên bắt đầu rồi!"
Dứt lời, Lý Vân Tiêu lách người một cái, rời khỏi cái này lâu rồi trở về chính
mình lầu các.
Phía bên dưới lầu, Chân Truyền đệ tử lầu, bất kể là chư vị Chân Truyền đệ tử
hay là Nội Môn cùng Ngoại Môn đệ tử, bọn họ hai mắt khi nhìn thấy Lý Vân Tiêu
lần nữa trở về vị trí, ánh mắt không khỏi trở nên cuồng nhiệt.
Ngồi ở trong gốc, Tiêu Dao Tử hai mắt mở ra, nhẹ dơ tay ưỡn người một cái,
thần sắc lười biếng nói: "Cuối cùng cũng tới."
"Đúng vậy, ta chờ để giáo huấn ngươi quá lâu rồi." Chu Thủy Linh cười nói,
bỗng nàng nhìn thấy Tiêu Dao Tử bên tay phải không có ống áo, cánh tay mặc dù
đã băng bó nhưng ẩn ẩn hiện ra vết máu đỏ thẩm, kỳ quái hỏi: "Ngươi bị thương?
Là ai làm?"
Tiêu Dao Tử lắc đầu ý nói không sao, dù vậy, Ngọc Tử Yên ít nhiều cũng đoán ra
được vết thương này chín phần là cùng Bạch Vô Ngân có quan hệ, bất quá Tiêu
Dao Tử đã không muốn nói thì nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Tại Tông Chủ lầu, Lý Vân Tiêu nhãn thần rơi xuống bên dưới hơn ngàn đệ tử mục
quang nhìn về phía mình.
Lúc này, toàn thể nơi đây thoáng chốc lâm vào tĩnh mịch, một tiếng kim rơi
cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhìn đám người hồi lâu, Lý Vân Tiêu mới mở miệng, từ tốn nói ra năm chữ:
"Thiên Tài Chiến bắt đầu."
Nhẹ nhàng lời nói, nhẹ nhàng câu chữ, thế nhưng cái này năm chữ để mọi người
nơi này toàn thể kích động rống lớn.
ÀO ÀO ÀO....
Trong sân vỡ oà một mảnh.
"Thiên Tài Chiến, lão tử đến đây!"
"Hôm nay là này ta nhất phi trùng thiên."
"Đến, ai dám cùng lão tử một trận chiến!"
"Ta mặc kệ các ngươi là Chân Truyền hay là Nội Môn, cản đường của lão tử liền
từ từ nhận lấy hậu quả đi!"
...
Mỗi người một câu nói, chẳng qua ý đồ chỉ có một!
Tại bên trong Thiên Tài Chiến chứng minh mình thực lực!
Trên lầu, chư vị Trưởng Lão thấy cảnh này cũng hài lòng nở nụ cười. Theo bọn
họ nhìn nhận, bất kỳ một cái tông môn nào muốn có tương lai, muốn phát dương
quang đại đều phải có những vị đệ tử như thế này.
Ngươi có thể không có thiên phú, có thể không yêu nghiệt như người khác, nhưng
ngươi không thể không có ý chí tiến thủ! (Tác giả: câu này giống như đang giáo
huấn ta.)
Bên ngoài Chân Truyền Diễn Võ Điện, nương theo mọi người thanh âm ầm vang, một
thiếu thiên người mang y phục màu xanh hơi quay đầu nhìn lại.
"Thiên Tài Chiến, có chút nhàm chán."
Sau khi nói xong một câu có thể khiến bên trong tông môn tất cả đệ tử tức ói
máu, thiếu niên không chút do dự ly khai nơi đây, rời khỏi Thiên Kiếm Tông
chạy về hướng Lịch Luyện Cốc.
--------------------------------
Tác Giả: Vốn định đăng từ tối qua, chơi chơi lol một hồi liền quên. Mọi người
thứ lỗi /quy