Nửa Năm Sau Ngươi Vị Trí Sẽ Là Ta Vị Trí!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Tại bên trong lầu, Lý Vân Tiêu ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Dao Tử cùng Bạch Vô
Ngân rời đi, khóe miệng lại đột nhiên phác họa một nụ cười.

"Đánh a, đánh a. Bạch Vô Ngân, ngươi tốt nhất nên mạnh mẽ đánh tên tiểu tử cho
ta. Nói thật, ta từ lúc gặp hắn đến giờ, ngoại trừ ở Lịch Luyện Cốc thì còn
chưa thấy hắn chịu thiệt sao bao giờ."

Lý Vân Tiêu nội tâm bỗng thời dài, "Ai, thiếu niên cao ngạo không được chịu
thiệt, đây là cỡ nào bất hạnh a!?"

Lúc này, một giọng nói ở bên cạnh Lý Vân Tiêu vang lên, "Sư phụ, Tiêu Dao Tử
cùng Bạch sư huynh là muốn đi đâu vậy?"

Người tới chính là Chu Thủy Linh.

Kỳ thực, vấn đề này không chỉ có Chu Thủy Linh hiếu kỳ mà cả chư vị Chân
Truyền đệ tử đang ngồi ở đây cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Đám người thấy Bạch Vô Ngân tiếp cận Tiêu Dao Tử thì nghĩ có trò hay để nhìn,
vốn đang định ngồi yên nhìn xem Chân Truyền đệ nhất nhân giáo huấn tên cuồng
ngạo kia, chẳng qua bọn họ chỉ thấy Bạch Vô Ngân cùng Tiêu Dao Tử nói nói cái
gì xong sau đó thì liền cùng nhau biến mất, điều này nhưng không thể không làm
bọn họ hiếu kỳ a!

Bạch Vô Ngân, Tiêu Dao Tử và Lý Vân Tiếu đứng quá xa so với đám người, ba
người họ nói chuyện cũng không phải lớn cho nên ngoại trừ ở đây mấy người cảnh
giới cao, thính lực tốt thì đều không nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Thấy Chu Thủy Linh đại diện đi đầu, đứng ra hỏi cái vấn đề này thì ngồi ở phía
xa đám người cũng bắt đầu lặng yên, dựng tai lên nghe Lý Vân Tiêu trả lời.

Lý Vân Tiêu nghe vậy thì mỉm cười, cánh tay vỗ vỗ bả vai của Chu Thủy Linh,
thâm sâu nói: "Linh nhi, ngươi vẫn còn trẻ, ngươi không biết có một số việc
chỉ có nam nhân mới có thể giúp nhau là điều bình thường. Bọn hắn là đi...,
ai, không nói nữa."

"Bọn hắn đi đâu a? Sự phụ nói có thể nói hết câu được không?"

Gặp Lý Vân Tiêu đang nói một nữa thì thở dài không nói, Chu Thủy Linh càng
thêm hiếu kỳ rồi.

Bất quá một đám người ở phía sau lưng Chu Thủy Linh thì lại khác.

Bọn họ thần sắc đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó thì chuyển sang khó
hiểu, cuối cùng thì là tiếc hận lắc đầu.

Sở dĩ có ba cái sắc thái là vì bọn họ ngầm hiểu Lý Vân Tiêu nói việc chỉ có
nam nhân mới có thể làm với nhau là chuyện gì, thế nhưng theo suy nghĩ của bọn
họ thì Bạch Vô Ngân và Tiêu Dao Tử chỉ mới gặp nhau, điều này không khỏi có
chút quá nhanh nên mới khó hiểu, chẳng qua tông môn đệ nhất nhân cùng mới nổi
lên thiên tài lại là như vậy, việc này nhưng không thể không làm bọn họ tiếc
hận!

Lý Vân Tiêu từ chối giải thích cho Chu Thủy Linh, bất quá trong lòng hắn thì
đang cười thầm không ngớt.

"Tiêu Dao Tử, ngươi cuồng nha, cứ cuồng đi, ta không sợ không có người trị
ngươi. Bạch Vô Ngân a, Chân Truyền đệ nhất nhân là đại diện cho tông môn bộ
mặt, nếu ngươi đã muốn dùng một bộ cả người lẫn vật vô hại mặt, ta đây liền
giúp người chỉnh chỉnh một chút đi. Ha ha ha..."

Còn lại mấy vị thập đại Chân Truyền đệ tử đang ngồi đây, khi nhìn Lý Vân Tiêu
vậy mà quang minh chính đại hố Bạch Vô Ngân cùng Tiêu Dao Tử, cả chín người
nội tâm không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Cái gì mới là Thiên Kiếm Tông Tông Chủ?

Đây chính là Thiên Kiếm Tông Tông Chủ!

Hắn chân chính là một cái hố người đi động a!

Cũng bởi Lý Vân Tiêu là Tông Chủ cho nên hắn hố người càng đơn giản, hắn lời
nói đa phần người đều sẽ tin tưởng.

Hiểu được điểm này, chín người cho dù biết Bạch Vô Ngân là thanh bạch, thế
nhưng cho dù có biết thì cũng sẽ không có người đứng ra biện hộ cho hắn.

Có bị điên mới thay Bạch Vô Ngân biện hộ, nếu ngươi biện hộ thì người tiếp
theo bị hố chắc chắn là ngươi!

Không biết nếu Bạch Vô Ngân cùng Tiêu Dao Tử nghe được cái tin tức này, bọn họ
thần sắc sẽ là cái dạng gì? Liệu hai người có đồng tâm hiệp lực hướng Lý Vân
Tiêu đòi công đạo không đây? Cái này vấn đề quả thực rất đáng suy ngẫm.

...

Rời khỏi lầu của Chân Truyền đệ tử, Tiêu Dao Tử cũng không có tiếp tục đi
trước mà là để Bạch Vô Ngân dẫn đường, hắn dù sao cũng gia nhập tông môn không
được lâu lắm, nếu muốn tìm chỗ yên tĩnh luận bàn thì để Bạch Vô Ngân dẫn đường
là đúng đắn nhất.

Đái khái là khoảng năm phút thời gian, Tiêu Dao Tử cùng Bạch Vô Ngân đã đứng ở
bên trong một cái phòng lớn, rộng cũng hơn ba mươi mét vuông, xung quanh bọn
hắn còn có mấy cái mộc nhân cực kỳ giống người thật.

Nhìn xung quanh căn phòng này một chút, Bạch Vô Ngân cười nói: "Giới thiệu một
chút, nơi đây là Thiên Kiếm Tông Thí Luyện Điện,đặc biệt chỉ để Chân Truyền đệ
tử đi vô luyện tập. Ở đây có ba loại phòng là trọng lực phòng, mộc nhân phòng,
trọng lực cùng mộc nhân phòng, chúng ta đang ở là loại phòng thứ ba."

"Bình thường Thí Luyện Điện rất đông người, bất quá, hôm nay tất sẽ không có
người, chúng ta sẽ không sợ bị làm phiền."

Tiêu Dao Tử gật đầu, "Nếu là vậy, chúng ta bắt đầu được rồi."

Nói xong, bên hông trường kiếm ngâm nhẹ một tiếng, Lăng Tiêu Kiếm đã ra khỏi
vỏ.

Bạch Vô Ngân lắc đầu cười khổ, "Ngươi vẫn rất nóng lòng nha."

Trong lúc nói chuyện, Bạch Vô Ngân vuốt nhẹ trên ngón tay Nhẫn Chữ Vật, một
thanh bạch sắc trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Cầm lấy bạch sắc trường kiềm, Bạch Vô Ngân nhẹ rút một cái, bạch sắc trường
kiếm chậm chậm rời vỏ, lưỡi kiếm xuất ra đến đâu, hào quang sẽ tỏa sáng đến
đó, cực kỳ chói mắt.

"Đây là ta kiếm, tên là Lưu Quang Kiếm." Đang nói tên kiếm, Bạch Vô Ngân cánh
tay quơ quơ trường kiếm, cười ha hả nói với Tiêu Dao Tử: "Thế nào? Có phải hay
không rất mỹ lệ, rất chói mắt? Đừng ngại nói ra, ta biết ai nhìn thấy ta kiếm
đều sẽ hâm mộ muốn có một thanh như vậy. Ha ha..."

Tiêu Dao Tử khóe miệng co giật, hắn vốn cảm thấy Bạch Vô Ngân là Thiên Kiếm
Tông vị nào thiên tài tuyệt thế, hiện giờ nhìn Bạch Vô Ngân bộ dạng này, Tiêu
Dao Tử tự hỏi mình ánh mắt là phế đến như vậy sao?

Con hàng này nào phải cái gì thiên tài, hắn phải gọi là một tên ngốc manh a!

"Ta chỉ muốn xem ngươi năm phần thực lực, thắng bại chỉ cần một chiêu, đến
đi!" Tiêu Dao Tử ánh mắt sắc bén như kiếm, ngắn gọn nói ra mình mục đích.

"Được thôi, một kiếm phân thắng bại!"

Bạch Vô Ngân vừa dứt lời, hắn trên người khí thể bỗng chốc xoay chuyển, vừa
rồi cợt nhả bộ dạng hoàn toàn biết mất.

Bạch Vô Ngân nắm ở trên tay Lưu Quang Kiếm tỏa ra ánh sáng càng lúc càng lớn,
dần dần đạo ánh sáng này bao phủ cả thân thể Bạch Vô Ngân hình thành nên một
thanh kiếm quang cao gần hai mét cắm ở đó.

"Để ta xem xem ngươi vị này cuồng ngạo thiên tài đến cùng có bao nhiên phần
thực lực, đến đi, tiếp ta một chiêu Quang Nhân Kiếm!" Tiếng nói của Bạch Vô
Ngân từ bên trong quang mang truyền ra, trong giọng nói hoàn toàn chỉ là lạnh
lùng băng lãnh, cao cao tại thượng, cùng với mấy giây trước Bạch Vô Ngân tưởng
như hai người.

Trong chớp mắt, hai mét quang kiếm mũi kiếm đang cắm ở dưới đất đổi thành chỉ
về phía Tiêu Dao Tử, sau một giây, kiếm quang biến mất!

Kiếm quang đột nhiên tiếu biến?

Không phải!

Kiếm quang là dùng cực nhanh tốc độ di chuyển nên mắt thường nhìn vào thì nó
đã biến mất!

Biết được kiếm quang tốc độ, Tiêu Dao Tử sắc mặt như trước bình tĩnh, trên tay
cấp tốc huy động Lăng Tiêu Kiếm, toàn lực hướng về phía trước một trảm!

"Trọng Điệp Kiếm, Thập Kiếm!"

Thập Kiếm vừa ra, động dạng biến mất!

Xuy xuy!

Ầm!

Tại nơi này căn phòng, sau khi Tiêu Dao Tử ra kiếm thì liền phát sinh cực đại
tiếng nổ, quang mang cũng bảo phủ trong phòng.

Xung quanh bốn bức tường theo thời gian phát sinh tiếng nổ thì cũng xuất hiện
thật nhiều vết kiếm, chẳng qua những vết kiếm này dù sắc dù sâu cũng không thể
phá hủy trong phòng bức tường, điều này đủ thấy nơi đây vật liệu kết cấu kinh
khủng, đồng thời ngoại giới một tiếng động cũng không nghe.

Sau một hồi, đợi khi quang mang tiêu tán, trong phòng như cũ đứng thẳng hai
bóng người, thế nhưng Bạch Vô Ngân khuôn mặt là mỉm cười ha hả, toàn bộ thân
thể hoàn toàn không chịu nữa điểm tổn hại, một bên khác Tiêu Dao Tử mặc dù
trên môi cũng nở nụ cười, có thể, tại hắn tay phải ống tay áo đã không có!

Tiêu Dao Tử một bên cánh tay phải đã bị tiên huyết nhuốm đỏ, máu tươi chảy
thuận theo trường kiếm nhỏ xuống mặt đất.

Vừa rồi giao phong, Bạch Vô Ngân năm phần thực lực, Tiêu Dao Tử dù cho toàn
lực những vẫn bại!

Bạch Vô Ngân cười ha hả nói: "Tốt rồi tốt rồi, chúng ta hiện tại là bằng hữu
a, ta lớn tuổi hơn nên ngươi phải gọi ta là sư huynh, ngươi sẽ là ta sư đệ.
Lại nói, sư đệ ngươi quả nhiên kinh khủng, sư huynh thật sự đã bị ngươi làm
cho vô cùng kinh sợ nha."

Tiêu Dao Tử không chú ý đến Bạch Vô Ngân sưng hô, trên môi như trước mỉm cười,
"Hôm nay chiến đấu ngươi đã thắng, thế nhưng ta cũng đã biết đã ta cùng ngươi
khoảng cách chênh lệnh. Ta mặc dù không biết ngươi tại Chân Truyền Bảng xếp
thứ mấy, nhưng ta biết nửa năm sau ngươi vị trí sẽ là ta vị trí!"

"Ta mục đích đã đạt được, hôm nay liền dừng ở đây đi. Tạm biệt" Tiêu Dao Tử
thu kiếm, quay người rời đi.

Lúc đang đi đến cửa phòng, Tiêu Dao Tử bỗng dừng lại xoay đầu nhìn vào phía
sau lưng Bạch vô Ngân góc phòng bên phải, nói: "Ta lần sau cũng sẽ đến tìm
ngươi."

Tại trong góc im lặng hồi lâu, một giọng nói đáp lời, "Không cần, đợi khi
thích hợp, chính ta sẽ tìm ngươi! Ta tên Lăng Kiếm, hãy nhớ kỹ tên người sẽ
đánh bại ngươi!"

Tiêu Dao Tử mỉm cười không nói, trong mắt chiến ý nhưng đã sớm cháy rực.

Tận lực đè xuống cỗ này chiến ý, Tiêu Dao Tử triệt để quay người đi ra khỏi
phòng.

"Sư đệ, ngươi gặp đối thủ rồi." Bạch Vô Ngân hơi cúi đầu nhìn trên tay trường
kiếm nho nhỏ rung động, cười khổ nói: "Hơn nữa còn là quái vật đối thủ a!"

Lăng Kiếm từ bên trong góc đi ra, liếc mắt nhìn Bạch Vô Ngân trường kiếm rồi
lại nhìn về phía cửa phòng, nhãn quang cùng Tiêu Dao Tử lúc trước chiến ý
không thề thua kém, nói: "Sư huynh, nửa năm sau ngươi không cần làm đệ nhất
nữa."

Dứt lời, Lăng Kiếm hóa thành tàn ảnh rời đi.

Còn lại một mình Bạch Vô Ngân yên tĩnh đứng trong phòng, hắn ánh mắt si mê đặt
ở Lưu Quang Kiếm bên trên, mặc cho Lưu Quang Kiếm tỏa hào quang chói mắt cũng
không thể để hắn nhắm mắt lại.

Nhìn được một lúc lâu, Bạch Vô Ngân mới chậm chạp thu hồi tầm mắt, tự hỏi
chính mình: "Ta người này là giống như lưu tinh xẹt qua một hồi liền biến mất,
hay ta là lưu quang, dù có một tia nhưng vĩnh viễn tỏa sáng?"

Thở dài một cái, Bạch Vô Ngân ánh mắt thay đổi thành băng lãnh, lạnh lùng nói:
"Sư đệ, Tiêu Dao Tử, nửa năm sau! Bạch Vô Ngân này thừa nhận mình thiên phú
không bằng các ngươi, nhưng, dù ta có là lưu tinh cũng phải làm sáng nhất,
dừng lại lâu nhất một viên lưu tinh!"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #67