Loạn Chiến!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chưa tới nửa canh giờ, luận lệ Lý Vân Tiêu cũng đã nói rõ, tất cả các công
đoạn chuẩn bị bắt đầu Thiên Tài Chiến đều đã làm xong, bốn bảng phân biệt là
'Giáp bảng', 'Ất bảng', 'Bính bảng', 'Đinh bảng' đều đã phân chia đủ người,
việc còn lại chỉ là bắt đầu.

"Ta thuộc Giáp bảng, còn ngươi?" Tiêu Dao Tử sau khi biết được mình phân bảng
thì liền cười hỏi Chu Thủy Linh.

Nhìn trên tay mình một khối màu đen lệnh bài, Chu Thủy Linh vui vẻ đáp, "Cũng
may, là Bính bảng."

Tiêu Dao Tử gật đầu, "Vậy thì tốt, chí ít chúng ta không phải ngay từ đầu liền
gặp nhau, muốn phân thắng bại cũng phải tại đấu đài chính mới được."

"Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy." Chu Thủy Linh cười nói.

Tại Tông Chủ lầu, Lý Vân Tiêu ánh mắt nhìn xuống bên dưới thấy mọi người đều
đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn khẽ gật đầu một cái rồi nói: "Các ngươi đều đã chuẩn
bị sẵn sàng, ta cũng sẽ không tiếp tục nói mấy lời thừa thải. Vòng loại đầu
tiên chính thức bắt đầu, tất cả các đệ tử thuộc Giáp bảng mau chóng tập trung
lên lôi đài, nếu trong vòng năm phút còn chưa ở trên lôi đài, trực tiếp gạch
bỏ quyền thi đấu."

Nghe Lý Vân Tiêu hiện lệnh, chư vị đệ tử thuộc Giáp bảng đều cấp tốc di chuyển
lên trên lôi đài, tuyệt không chậm trễ.

Đầy là một cái cơ hội chứng tỏ bản thân, bọn họ tất nhiên sẽ không vì một lí
do nhỏ như vậy liền bị loại.

"Được rồi, ta liền đi trước." Tiêu Dao Tử tạm biệt Chu Thủy Linh một tiếng,
cũng mau chóng lách người đi xuống lôi đài.

Nhìn Tiêu Dao Tử bóng lưng rời đi, Chu Thủy Linh cũng không nói mấy lời chúc
may mắn hay cận thận, nàng tin tưởng lấy Tiêu Dao Tử thực lực thì cái này vòng
loại còn chưa làm khó được hắn.

Suy nghĩ một chút, Chu Thủy Linh từ trong Nhẫn Trữ Vật lôi ra mấy que hồ lô
đường, nàng một bên nhấm nháp hồ lô đường, một bên lại hứng thú quan sát lôi
đài.

"Nếu tất cả đều đã tập trung đầy đủ, Thiên Tài Chiến vòng thứ nhất loạn chiến,
bắt đầu!" Lý Vân Tiêu tuyên bố nói: "Các ngươi có mười hai canh giờ, có thể
hướng các đệ tử khác động thủ nhưng không thể giết, lấy trên người Giáp lệnh
vì chủ, Giáp lệnh bị phá hoặc bị đoạt coi như thua."

"Tất nhiên, ngươi đã có Giáp lệnh vẫn có thể đoạt mười cái, trăm cái cũng
được. Nhớ rõ một chuyện, không cần biết các người dùng thủ đoạn gì, trong số
một ngàn người ở đây ta chỉ cần một trăm người sau cùng, ở đây mười phần ta
chỉ muốn một, hiểu không?"

"Hiểu!" Trong lôi đài, chư vị đệ tử đồng thanh rống to.

Lý Vân Tiêu khí thế đột ngột bộc phát, thanh âm vang vọng toàn bộ Chân Truyền
Diễn Võ Điện, "Nếu đã hiểu, tại sao còn không bắt đầu!?"

Lý Vân Tiêu lời nói vừa dứt, ngay lập tức, lôi đài trở thành một mảnh chiến
trường thu nhỏ, vô số thanh âm vũ khí, Võ Kỹ, quyền cước hoặc là chưởng pháp
va chạm liên tiếp nổi lên.

Ầm ầm ầm...!

Oành!

Keng keng!

Ông!

Xuy xuy...

...

Tại lầu của Chân Truyền đệ tử, Bạch Vô Ngân nhìn xuống lôi đài, cười ha hả
nói: "Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Vốn muốn tới xem náo nhiệt, ai ngờ được xem
càng lớn hơn ban đầu náo nhiệt."

"Ài, các ngươi nhìn, một đám người lẫn nhau đánh, đây chân chính là một đánh
chín trăm chín mươi chín người a! Nói thật, nếu thả ta vào cái lôi đài kia ta
cũng chịu không nổi. Chỗ đó không khí chưa chắc đã đủ thở chứ còn nói gì đến
tập trung phòng bị bốn phương tám hướng? Theo ta thấy, Tông Chủ chơi trò này
quả thực là muốn hành hạ người khác mới đúng."

Bạch Vô Ngân mắt nhìn đệ tử trên lôi đài đang loạn chiến, lớn tiếng nói với
thập đại Chân Truyền nhưng người ngồi ở đây cũng không có ai đáp chuyện với
hắn.

Đột nhiên, Bạch Vô Ngân hai tay đập lên thành ghế, bật dậy nói: "Không được,
vì tông môn đệ tử, ta phải đi kiện hắn!"

Nói xong, vậy mà thật sự đi thật.

Ngồi ở đây chư vị Chân Truyền đệ tử thấy cảnh này đều lắc đầu không nói.

Con hàng này nhìn một cái liền biết, ý đồ mười phần là muốn tìm Lý Vân Tiêu
gây phiền phức để trả thù lúc trước bị hố, vì tông môn đệ tử cái gì đó chỉ là
làm nền mà thôi. Chẳng qua, bọn họ quyết định không lên tiếng, chung quy vẫn
là mặc kệ hắn đi tìm Lý Vân Tiêu gây sự, người sau cùng chịu thiệt cũng không
phải bọn họ.

Lại nói, hôm nay không phải đến xem náo nhiệt sao?

Đã náo nhiệt bày ra trước mắt, con không mau hảo hảo xem?

Đều cùng một cái suy nghĩ, mọi người lần nữa tập trung quan chiến.

Hiện tại, bên trong lôi đài.

Từ khi bắt đầu đến bây giờ cũng đã trải qua gần mười lăm phút, số lượng người
chiến đấu trong lôi đài mặc dù cấp tốc hạ xuống, bất quá, số lượng người bên
trong vẫn là như trước đông đảo.

Số lượng người bị loại trong mười lăm phút đã gần đạt tới con số hai trăm
người, bọn họ có một cái điểm chung chính là đa phần đều là Ngoại Môn cùng Nội
Môn đệ tử, tất nhiên, chiếm số đông vẫn là Ngoại Môn đệ tử.

Đệ tử ở đây tuy rằng cảnh giới tương đương, thế nhưng về thực lực thì lại
không phải, hiểu biết số lượng Công Pháp, Vũ Kỹ lại càng có cực lớn chênh
lệnh.

Người ở Chân Truyền hiển nhiên hiểu biết số lượng Công Pháp, Vũ Kỹ nhiều hơn
Nội Môn cùng Ngoại Môn, do đó bọn họ có cách chiến đấu đa dạng, Vũ Kỹ tùy biến
khiến người khác trở tay không kịp. Có thể nói, đơn đả độc đấu hay là một đánh
bốn đến năm người cũng không làm khó được Chân Truyền đệ tử.

Chẳng qua, ngươi cũng đừng quên đây là loạn chiến!

Loạn chiến bên trong, bọn họ dù có thể cùng lúc đối phó được mấy người thế
nhưng tuyệt đối không thể cùng lúc đối phó mấy trăm người. Bọn họ phải liên
tiếp đề phòng xung quanh dẫn đến tinh thần lực rất nhanh suy giảm, về lâu dài
cho dù không bị đánh bại cũng sẽ bị mệt chết, đây cũng chính là lý do Bạch Vô
Ngân nói hắn cũng không chịu nổi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau nửa canh giờ đã có một vị Chân Truyền đệ tử
bị loại. Đối với việc mình bị loại, vị Chân Truyền đệ tử này chỉ có thể lắc
đầu thở dài, hắn đã cố hết sức nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối trận đấu này, đây
dù sao chỉ mới là vòng loại.

Những người bị loại không thể làm gì khác ngoài chán nản trở về vị trí, tiếp
tục xem người trong lôi đài chiến đấu.

Tất cả những điều này chỉ là khái quát chung, còn về phần Tiêu Dao Tử, hắn
tình cảnh hiện tại đây?

Chu Thủy Linh đang ngồi trên lầu ăn hồ lô đường quan chiến, nàng nhìn xuống
Tiêu Dao Tử vị trí không khỏi phát sinh ý cười, "Bên dưới đài có chút không
đúng, tên kia tình huống tựa hồ khác với người thường nha."

Bên trong lôi đài, chỉ thấy Tiêu Dao Tử vị trí xuất hiện một đám người đang
từng bước ép sát Tiêu Dao Tử, trên tay binh khí đều sẵn sàng xuất kích.

Tiêu Dao Tử mày kiếm hơi nhíu, Lăng Tiêu Kiếm đã sớm rời khỏi vỏ nhưng hắn vẫn
chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ nhìn đám người.

Kỳ thực, từ lúc bắt đầu loạn chiến đến giờ cũng có hơn hai mươi người lao đến
chỗ Tiêu Dao Tử, bất quá bọn họ chưa đầy mấy hơi liền bị Tiêu Dao Tử đánh bại,
phát nát Giáp lệnh rồi bị loại.

Tuy nói tất cả đệ tử tu vi đều là Luyện Thể nhất trọng, thế nhưng Tiêu Dao Tử
tuyệt đối sẽ không có lưu thủ mà trực tiếp xuất kiếm khiến những người đến gần
hắn đều bại rất nhanh, bọn hắn bị thương cũng đồng dạng thê thảm.

Nhìn thấy Tiêu Dao Tử nhẹ nhàng đánh bại từng người một, xung quanh mấy người
cũng không dám tiếp tục tiến lên.

Dùng những người kia làm gương, bọn họ đã minh bạch một đạo lý.

Đơn đả độc đấu không phải ai cũng có thể là Tiêu Dao Tử đối thủ!

Nếu đã không thể đơn đã độc đấu, vậy bọn họ phải làm sao đây?

Đơn nhiên là quần ẩu a!

Vậy là đám người bắt đầu liên kết lại, ý đồ hướng Tiêu Dao Tử quần ẩu.

Hiểu được đám người này ý đồ thế nhưng vẫn không thấy bọ họ tiến lên, Tiêu Dao
Tử đột nhiên nở nụ cười châm chọc, thu lại trường kiếm định quay người rời đi.

Tiêu Dao Tử hành động hoàn hảo thu vào mắt đám người, điều này khiến bọn họ ai
nấy sắc mặt đều chuyển thành âm trầm.

Đối với đám người, Tiêu Dao Tử nụ cười chính là châm chọc, là nhục nhã!

"Tiêu Dao Tử, đứng lại đánh một trận."

"Lão tử phải làm thịt người!"

"Tiêu Dao Tử, tiếp ta một kiếm!"

"Nhận ta một chưởng, Ly Sơn Chưởng!"

"Hình Thiên Quyền..."

Bọn họ quả thực sợ Tiêu Dao Tử thực lực cường đại, thế nhưng lại không thể bị
hắn như vậy trần trụi nhục nhã. Do đó, bọn họ dù không chắc đánh bại Tiêu Dao
Tử nhưng vẫn sẽ đi lên liều!

"Hừ, ta còn tưởng các ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần. Còn tốt, phần này
đảm lượng vẫn là còn." Tiêu Dao Tử quay đầu nói, đồng thời bên hông trường
kiếm lần nữa xuất vỏ, đối mặt với đám người công kích thì khẽ quát to một
tiếng, "Trọng Điệp Kiếm, Lục Kiếm!"

Xuy xuy...

Lập tức, sáu đạo kiếm khí trùng điệp bay ra, cùng trước mặt đám người công
kích va chạm.

Ầm!

Sau một khắc, đám người công kích nhất thời bị phá giải, cùng lúc đó, Tiêu Dao
Tử thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh vọt tới chỗ đám người.

Ông!

Oành oành oành!

Phốc xuy...!

Theo một đạo kiếm reo vang lên, chưa đầy thời gian năm giây, đám người từng
người một bị chấn bay ra xa, Giáp lệnh treo trên cổ cũng bị vỡ vụn, người nào
trên thân cũng lưu lại một vết kiếm thật sâu trước ngực, khóe miệng thổ huyết.

Tiêu Dao Tử sau khi đánh bại đám người, hắn chậm rãi thu hồi Lăng kiếm Kiếm,
nhìn đang năm trên đất đám người, nói: "Nhớ kỹ, làm Kiếm Tu không thể bị nhục,
người nào nhục ngươi tất phải chết. Hơn nữa, lại càng không thể không có đảm
lượng, Kiếm Tu một khi có Kiếm Đảm trong người thì không ai có thể đánh bại
ngươi.

"Ngươi kiếm, có một cái chữ dám! Dù gặp cường địch cũng dám chiến, trong lòng
có đảm ngươi là vô địch!"

Đúng lúc này, trong sân vang lên một giọng nói: "Nói vậy, ngươi dám tự xưng vô
địch sao?"

Tiêu Dao Tử quay đầu đáp, "Chưa nói bên ngoài, chỉ trong cái lôi đài này ta
cũng dám nói mình vô địch!"

-----------

Nhất Thế Phong Trần: Ai nha nha, ngồi nghĩ đau đầu mới được 500 chữ, xong 500
chữ nhìn một chút đóa nhi mới cảm thấy giống được thông não, viết viết một
chút liền 2k chữ. Ta cảm thấy bắt đầu chương mới là khó khăn nhất, nhìn gái
một hồi chính là có động lực nhất (nếu có người ủng hộ lại càng thêm động lực)
/hoho


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #69