Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Chương 3: Thần bí thanh kiếm
Mọi truyện cứ như vậy trôi qua, đã gần nữa tháng cũng không hề có động tĩnh
gì, người Tiêu gia đều đã xác nhận là Tiêu Dao Tử đã rơi xuống vực sâu, muốn
tổ chức tang lễ nhưng nhiều lần bị lão gia chủ ngăn cản nên đành tạm thời lắng
xuống chuyện này.
Nhưng nào có ai biết, ở dưới vực sâu của Yêu Thú Sơn Lâm, có một nơi đẹp như
tiên cảnh.
Linh khí ở đây vô cùng nồng hậu, nhiều gấp mấy lần so với ngoại giới!
Chẳng những như vậy, nơi đây còn có vô số thảo dược vô cùng trân quý, một cọng
thảo dược vừa ném ra chắc chắn sẽ khiến nhiều người thèm nhỏ dãi.
Lúc này đây, ở gần một con sông nhỏ gần đó.
Một thiếu niên quần áo bẩn thỉu đang không ngừng tự ngắm mình dưới sông, hơn
nữa còn ngắm rất say mê.
Ngắm qua hồi lâu, vị thiếu niên này bỗng nhiên cất tiếng.
“Quả nhiên là rất đẹp trai nha! Với cái khuôn mặt này, sau này dù ta không làm
cường giả thì cũng có thể dễ dàng kiếm ăn a. Trai bao công việc gì gì đó, nơi
đây chắc cũng có đi!”
Hắn vừa nói vừa để tay lên cằm, một bộ suy nghĩ cách kiếm sống cho tương lai.
Nhưng chẳng quá, suy nghĩ một lát hắn lại thở dài một hơi.
“Hazz, nếu như thế giới này cứ bình yên một chút, ta có lẽ đã đi làm công việc
này thật. Nhưng đáng tiếc, đây lại là một nơi dùng thực lực để sống nha, những
kẻ như ta sợ là dù dáng dấp đẹp trai cũng không sống được quá bao lâu.”
Cười khổ một cái, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng phía trên cũng không
phải bầu trời mà là một cái vách đá to lớn che kín nơi này.
Có thể, vách đá này vậy mà phát ra ánh sáng, thay cho ánh sáng mặt trời chiếu
sáng toàn bộ nơi đây, nhưng cũng vì vậy mà nơi đây không hề có ban đêm.
“Lão thiên gia, ông cho ta xuyên qua, ta quả thật rất cảm kích. Nhưng cũng
đừng đưa ta vào một cái thân phận này chứ!”
Nghĩ đến cái gì, hắn thở dài nói tiếp: “Ta thừa nhận, ta có một bộ túi thịt
rất đẹp trai, gia cảnh cùng thân phận cũng không đến nỗi tệ. Chỉ là, tại sao
lại là phế vật, hơn nữa còn bị nhiều người đòi chém đòi giết? Ta nói thật, ta
hoàn không thích cái thể loại này. Cho dù có sống sót đi ra thì đã sao, chẳng
phải cũng rất nhanh chết lại lần nữa?”
Ngồi thao thao bất tuyệt một hồi, hắn có chút khóc không ra nước mắt nói: “Đã
vậy, xuyên qua phúc lợi của ta ở đâu? Tại sao nửa tháng rồi mà còn chưa thấy
gì? Không phải hầu hết trong truyện, nhân vật chính xuyên qua đều sẽ có hệ
thống hoặc năng lực đặc biệt sao?”
Liên tiếp ba câu hỏi đặt ra nhưng không hề có ai trả lời hắn.
Thấy vậy, hắn liền rống to, “Là lừa người, tất cả đều là lừa gạt.”
Ngay lúc hắn đang bày tỏ tâm tình, trên cơ thể hắn bỗng nhiên tỏa ra một trận
hàn ý, không chỉ hàn ý mà còn có hận ý cùng sát ý.
Những cảm xúc này vô cùng lạnh lẽo, vừa mới tỏa ra liền khiến không khí xung
quanh như bị đông lại. Cũng là lúc này, một đạo không chút tình cảm âm thanh
đột nhiên từ phía trước truyền đến.
“Ta không cần biết ngươi đang nói cái gì, muốn có cái gì. Ta chỉ cần biết
ngươi nhất định phải thay ta báo thù liền được.”
Nghe thấy đạo âm thanh này, người thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn thẳng phía
trước mặt. Nơi đó, không biết từ khi nào bỗng xuất hiện một người thiếu niên,
thân thể của hắn có chút hư ảo, không những vậy, người thiếu niên này còn có
bộ dáng giống hệt hắn.
Đổi lại là một người khác, chỉ cần nhìn thật một người có khuôn mặt giống y
như mình, đột nhiên không chút tiếng động xuất hiện ngay trước mặt, chắc chắn
đều sẽ bị hù chết. Thế nhưng, hắn lại không chút quan tâm nào, tâm tình có
chút tức giận nhìn người thiếu niên trước mặt lớn tiếng nói.
“Báo thù báo thù, báo cái đầu ngươi!”
“Ngươi không biết tình cảnh hiện giờ cũng chúng ta sao? Thực lực không có, hậu
thuẫn cũng không có. Chỉ cần trở về liền sẽ chết a!”
Hắn quả thật rất đau đầu, từ khi xuyên qua đến nay đều đã gần nửa tháng thời
gian. Khi nhập vào thân thể này, hắn còn có chút vui mừng khi biết mình còn
sống, nhưng đến khi tiêu hóa hết kí ức của chủ nhân thân thể này thì ngay lập
tức, hắn liền khóc không ra nước mắt.
Chủ nhân thân thể này cũng chính là Tiêu Dao Tử, kẻ nhảy xuống vực sâu trước
kia. Chẳng qua phía dưới vực sâu lại là một con sông lớn, không những vậy,
phía dưới mặt sông lại còn có một thông đạo thần bí, vừa đúng lúc kẻ này rơi
xuống liền bị nước cuốn vào nơi đây. Chỉ có điều, Tiêu Dao Tử lại bị chính hận
ý của mình công tâm mà chết. Đúng dịp lão thiên gia chơi trò chơi nhỏ, ném
linh hồn của hắn vào đây khiến hắn lần nữa trùng sinh.
Thế nhưng hận ý của Tiêu Dao Tử vẫn chưa rời bỏ trần thế, đã vậy còn có thêm
sát ý khiến cho linh hồn, chuẩn xác mà nói thì chính là chấp niệm của hắn vẫn
còn quanh quẩn ở đây, suốt ngày muốn tìm cách trả thù những kẻ hãm hại hắn ta.
Cứ như vậy, chấp niệm của Tiêu Dao Tử vẫn luôn bám lấy hắn, bắt hắt phải thay
mình báo thù thì mới chịu tan biến.
Nghe hắn ta trả lời như vậy, Tiêu Dao Tử trầm mặc nhất thời, suy nghĩ một
chút, hắn lại lên tiếng.
“Nhưng ta còn có gia gia, gia gia rất thương ta. Chỉ cần gặp được ngài ấy, ta
chắc chắn có thể báo thù.”
“Suy nghĩ đơn giản!”
“Để xem, bây giờ ta dù sao cũng là chủ nhân của thân thể này, nên ta liền gọi
là Tiêu Dao Tử đi, còn ngươi thì gọi là Tàn Hồn nhé?”
Tiêu Dao Tử nghe vậy, suy nghĩ một chút liền gật đầu, nói: “Chỉ là tên gọi,
hiện tại đối với ta cũng không quan trọng, muốn gọi thế nào liền tùy ngươi.”
(từ giờ sẽ là Tiêu Dao Tử và Tàn Hồn nha)
“Vậy được rồi, Tàn Hồn ngươi biết tại sao ta nói ngươi suy nghĩ đơn giản
không?”
Nghe Tiêu Dao Tử hỏi, tàn hồn trầm mặc.
“Đó là vì trước khi ngươi gặp được gia gia thì chúng ta cũng đã sớm bị bá bá
của ngươi cắt tiết, hiểu chưa?”
Tiêu Dao Tử nhìn Tàn Hồn, thở dài nói ra.
Thử hỏi đối với một kẻ cẩn thận như Tiêu Đạo hơn nữa lại có tai mắt ở khắp
nơi, nếu biết tin Tiêu Dao Tử còn sống thì đời nào hắn lại dễ dàng để Tiêu Dao
Tử cùng gia gia của hắn gặp mặt?
“Nhưng thù này của ta không thể không báo!” Tàn Hồn không cam lòng nói.
Tiêu Dao Tử đối với chấp niệm này của hắn thì chỉ biết im lặng, dù sao, ai sẽ
dễ dàng tha cho kẻ không từ thủ đoạn đẩy mình vào chỗ chết?
Biết là vậy, nhưng Tiêu Dao Tử cũng không có cách a, ai bảo cả hai bọn hắn đều
phế như vậy, hoàn toàn không có thực lực phòng vệ chứ nói gì đến báo thù.
Ngồi một chút ở đây, Tiêu Dao Tử lại bắt đầu cảm thấy có chút buồn chán. Hắn
liền đứng dậy, nhìn về phía bên trong nơi này, có chút hiếu kì đi tới.
Khi đi còn không quên nhắc nhở tàn hồn kia.
“Ta đi dạo một chút, ngươi cứ ở lại đầy từ từ suy nghĩ. Nhớ đừng đi theo ta,
chỉ cần ở đây đợi ta về là được.”
Nghe vậy, Tàn Hồn gật đầu một cái, liền từ từ ngồi xuống đó, không để ý đến
hắn.
Thấy Tàn Hồn đã đồng ý, Tiêu Dao Tử không chút do dự liền phi nhanh vào phía
bên trong.
Hắn đã ở đây được gần nửa tháng, nửa tháng này hắn vẫn luôn tìm hiểu kĩ càng
về nơi này.
Có thể nói, những nơi có thể đi vô hắn cũng đã đi vô xem xét cực kì kĩ lưỡng
rồi.
Sau nhiều lần tìm hiểu, Tiêu Dao Tử cảm thấy nơi đây giống như một cái bí cảnh
thu nhỏ, linh khí cùng thảo dược đều vô cùng thâm hậu, có nhiều loại thảo dược
mà ngoại giới cũng chưa chắc tìm được.
Đối với võ giả mà nói, nếu lạc vào nơi đây thì không hề khác gì một chốn tu
luyện phúc địa, chắc chắn sẽ mau chóng ngồi xuống hấp thụ linh khí để tu
luyện. Nhưng đối với hắn mà nói, tựu là như bên ngoài một dạng, ngoại trừ có
mấy cọng cỏ lạ mắt thì hoàn toàn không có gì đặc sắc.
Sở dĩ như vậy, phần lớn công lao đều là nhờ vào đan điền của hắn.
Tiếp thu toàn bộ kí ức, Tiêu Dao Tử biết, hắn vốn cũng không phải là phế vật.
Nhớ năm ấy, khi hắn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thì đã bắt đầu đặt chân vào
con đường tu luyện. Hắn lĩnh ngộ rất nhanh, cũng không bị ngu ngốc gì, hơn nữa
tiến cảnh cũng không chậm. Khi gần mười lăm tuổi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tam
trọng, dù không phải thiên tài nhưng tuyệt đối cũng không là phế vật!
Đến năm hắn tròn mười lăm tuổi, trong một đêm mưa lớn, cơ thể hắn đột nhiên ốm
nặng rồi đến ngày hôm sau lại hoàn toàn khỏi bệnh, Tiêu Dao Tử mặc dù có chút
kỳ quái nhưng cũng không để ý nhiều. Thế nhưng cũng từ khi đó, đan điền của
hắn đột nhiên giống như bị khóa lại, mỗi lần hấp thụ linh khí thì sẽ lại ít
hơn một phần so với lần trước. Cứ như vậy, hắn dần dần không còn hấp thụ được
chút linh khí nào nữa, trực tiếp trở thành một tên phế vật không thể tu luyện.
Tiêu Dao Tử đã từng nhờ gia gia của hắn xem thử, thế nhưng gia gia hắn cũng
hoàn toàn không lí giải được, dù có mời rất nhiều Luyện Đan Sư xem qua nhưng
bọn họ cũng đều không có cách.
Kể từ đó hắn luôn tìm đủ mọi cách, cố gắng tu luyện, nhưng vẫn không được. Đan
điền của hắn vẫn cứ giống như một cục đá cứng, không hề dao động mảy may. Cũng
bởi vì vậy Tiêu Dao Tử đã mất hết hy vọng, hắn đành phải từ bỏ tu luyện, chấp
nhận làm một tên phàm nhân đến hết đời.
Nghĩ đến những chuyện này, Tiêu Dao Tử cũng chỉ biết thở dài một cái. Hắn thầm
than mấy tiếng: “Đáng tiếc a, quả thật là đáng tiếc. Phải nói là quá xui xẻo
mới đúng!”
Giống như nghĩ đến điều gì, Tiêu Dao Tử nội tâm đột nhiên kiên định lên. Hắn
men theo con đường quen thuộc đi đến phía trước. Đi hơn ba mươi trượng, hắn
bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía trước mặt.
Cách đó không xa, Tiêu Dao Tử nhìn thấy một thanh kiếm đang được cắm ở dưới
mặt đất, vừa nhìn thấy thanh kiếm, trong mắt hắn liền tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Thanh kiếm này, cả chuôi cùng vỏ kiếm đều là một màu đỏ sẫm, nếu nhìn từ bên
ngoài thì hoàn toàn không hề có gì đặc biệt so với những thanh kiếm bình
thường khác. Thế nhưng, khi để ý đến xung quanh thanh kiếm kia thì thứ đập vào
mắt chính là vô số thi cốt cùng màu đất đỏ sẫm. Mười mấy trượng xung quanh,
hoàn toàn không có cây cối hay thảo dược gì, tất cả chỉ toàn là vết kiếm, hài
cốt trắng xóa cùng màu đất đỏ sẫm hòa quyện với nhau tạo thành một vùng không
gian quỷ dị.
Nếu so sánh bí cảnh này như tiên cảnh, thì nơi này lại giống như một mảnh nhỏ
của tử địa, vô cùng huyết tinh!
Tiêu Dao Tử cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, ở đó tồn tại một đạo thật
sâu vết kiếm, đạo vết kiếm này trải dài mấy chục trượng, giống như một ranh
giới chia cắt tiên cảnh và tử địa thành hai phần.
Nơi này hắn cũng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng lẫn nào cũng đều dừng chân tại
vị trí này. Hắn không dám bước vào bên trong mảnh đất này một bước, cũng bởi
vì hắn cảm nhận được rất rõ ràng. Ở nơi đó rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm!
Nhưng hôm nay, hắn đã quyết định bước thêm một bước này, cho dù có nguy hiểm
thế nào thì cũng phải đi vào bên trong mảnh đất kia một lần.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tiêu Dao Tử ổn định tâm thần. Đến khi hắn mở mắt
thì bên trong ánh mắt chỉ còn lại kiên định cùng quyết liệt.
“Mảnh đất này có thể rất nguy hiểm, nhưng đây có lẽ cùng chính là kì ngộ của
ta. Dù sao bây giờ cũng chỉ là một tên phế vật, cho dù đi ra ngoài thì sớm
muộn cũng sẽ bị người giết. Thà rằng lao vào một lần, nếu lão thiên còn chú ý
ta một chút thì có lẽ sẽ có kì ngộ, nhưng nếu phải táng thân tại nơi này thì
cũng chỉ trách số phận ta quá nhọ.”
Nói đến đây, hắn nhìn lên trời hét lớn mà nói.
“Ta không cam lòng cả đời phải cụp đuôi mà sống, ta muốn làm cường giả!”
Tiêu Dao Tử sợ chết, thế nên hắn mới quyết định đi vào đây. Hắn biết thanh
kiếm này là bảo vật, nhưng có thể giúp hắn nghịch thiên cải mệnh hay không thì
hắn cũng không biết. Thế nhưng nếu không đi vào thì có lẽ hắn cũng sẽ hối hận
cả đời. Hắn biết, với thực lực của hắn hiện giờ, ở thế giới này sớm muộn gì
cũng bị người giết. Kiểu gì cũng là chết, chẳng qua là cách chết khác biệt một
chút mà thôi.
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử cũng không thèm do dự nữa, nhấc chân một cái liền bước
vào mảnh tử địa này.
P/s: Đang chỉnh lại cốt truyện, từ từ sẽ sửa các chương sau.