Nam Nhân Hắc Y


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

“Hử?”

Sau khi bước vào mảnh đất này, Tiêu Dao Tử có chút ngạc nhiên. Đồng thời, hắn
cũng bắt đầu nghi ngờ cảm giác của chính mình.

“Tại sao lại như vậy? Vì sao nơi này cũng không hề có áp lực hay cảm giác áp
bách nào giống ta cảm nhận được khi đứng ngoài kia? Không lẽ nói, cảm giác của
ta lệnh hướng nhiều đến như vậy, nơi này vốn cũng không có gì nguy hiểm gì?”

Liên tiếp ba câu hỏi đặt ra, Tiêu Dao Tử càng nghĩ càng thấy kì lạ. Không lẽ
cảm giác của hắn quả thật là không dùng được? Nhưng khi đứng còn đứng ở bên
kia, hắn thật sự cảm giác nguy hiểm rất rõ ràng a!

Tiêu Dao Tử nhìn xung quanh một hồi, nơi đây cũng không có gì khác biệt so với
khi hắn đứng ở phía bên ngoài nhìn vào. Vẫn là một màu đỏ sẫm đất cùng một
đống bạch cốt và vết kiếm rải rác ở phía trên. Âm thầm lắc đầu một cái, hắn
nói thầm một tiếng.

“Có lẽ đây cũng không phải kì ngộ gì, chỉ là ta suy nghĩ hơi nhiều mà thôi.
Nhưng kệ vậy, dù sao cây kiếm kia cũng sẽ không phải vật thường đi!”

Thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử cũng không để ý đến những thứ này nữa. Thà rằng
không có việc gì, vẫn hơn nguy hiểm cứ như vậy ập đến khiến hắn trở tay không
kịp. Hắn chuyển ánh mắt đến bên trên thanh kiếm đỏ đang được cắm ở trên mặt
đất. Hơi nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Dao Tử liền chậm rãi đi đến nơi ấy.

Tiêu Dao Tử đi rất chậm, từng bước từng bước một tiến đến thanh kiếm. Chẳng
mấy chốc, Tiêu Dao Tử đã đi đến trước mặt thanh trường kiếm này, hơi nhìn kỹ
thanh kiếm một chút, hắn nhẹ giọng nói.

“Ngươi là hi vọng cuối cùng của ta đấy. Mong rằng, ngươi dù không phải kỳ ngộ
gì thì cũng nên thể hiện một chút gì gọi là bảo vật đi!”

Dứt lời, hắn liền nắm chặt lấy chuôi kiếm này, mạnh mẽ rút kiếm!

Ông!

Một đạo kiếm reo liền vang vọng giữa sân.

Cũng chính lúc này, không gian nơi đây đều đang nhanh chóng biến ảo.

Bỗng nhiên mùi máu tươi không biết từ chỗ nào mà nồng nặc tiến vào mũi hắn,
bạch cốt cũng đang lấy một tốc độ cực nhanh hóa thành từng bộ thi thể bằng
xương bằng thịt nằm la liệt trên mặt đất.

Chỉ có điều, những bộ thi thể này cái nào cũng đều có đầy vết kiếm ở trên
người, máu tươi đang không ngừng từ những vết kiếm đó mà chảy ra. Nhìn vào
những bộ thi thể này liền biết, bọn họ đều vừa bị giết cách đây không lâu.

Chỉ mấy giây sau, nơi này hoàn toàn đã trở thành một cõi tu la luyện ngục!

Nhìn thấy những cảnh tượng này, Tiêu Dao Tử hoàn toàn không khống chế được
mình nữa. Hắn quỳ xuống đất mà không ngừng nôn ọe, thật lâu sau vẫn chưa đứng
lên nổi.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, Tiêu Dao Tử thề rằng đây là lần đầu tiên hắn tận
mắt chứng kiến người sống bị giết chết, hơn nữa còn là nhiều như vậy, đồng
thời cũng giống như vừa mới bị giết.

Không chỉ vậy, cái cỗ nồng đậm máu tươi này cũng quá mức kinh khủng, còn có
một số bộ phận cơ thể đều bị trảm làm đôi. Bao nhiêu nội tạng, đầu lâu hoặc là
một bộ phận nào đó của cơ thể đều nằm rải rác trên mặt đất.

“Đây rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì? Còn nữa, tại sao đột nhiên nơi này lại
biến thành như thế này?”

Tiêu Dao Tử bị hù đến sởn hết tóc gáy, mồ hôi lạnh cũng không ngừng từ cơ thể
tuôn ra khiến cho y phục của hắn ướt nhẹp. Hắn có chút khiếp sợ, không tự chủ
được mà nắm chặt hai bàn tay, đột nhiên hắn phát hiện ra một điều.

Thanh kiếm vữa nãy đã không còn nằm trong tay hắn!

Tiêu Dao Tử luống cuống nhìn xung quanh một vòng, nhưng hắn vẫn không tìm thấy
bóng dáng thanh kiếm kia. Thanh kiếm ấy cứ như tiêu thất một dạng, khiến hắn
hoàn toàn không biết nó biến mất khi nào.

Lần này Tiêu Dao Tử quả thật khóc không ra nước mắt. Đi vào một nơi không thấy
kỳ ngộ gì, lại đột nhiên lọt vào một cái nơi quỷ quái, bây giờ ngay cả một món
bảo vật duy nhất cũng biến mất. Hắn chỉ có thể than số mình thật hắc, từ lúc
xuyên qua đến giờ, hoàn toàn chưa gặp chút may mắn nào.

Ngay lúc hắn đang định buông xuôi mọi thứ, mặc số phận an bài thì chính lúc
này, một giọng nói từ phía trước vang lên.

“Ngươi là đang tìm thanh kiếm này?”

Bỗng nhiên nghe thấy có người hỏi mình, Tiêu Dao Tử đầu tiên là giật mình, sau
đó theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước mặt.

Ở nơi đó, không biết từ khi nào liền xuất hiện một tên nam nhân mặc hắc y.

Nhìn sơ một chút, người này trên dưới chính là nguyên một màu đen, riêng chỉ
có mái tóc dài đang tùy ý thả xuống sau lưng là màu trắng, khuôn mặt bị một
tầng ánh sáng cho che mất, khiến Tiêu Dao Tử hoàn toàn không biết được dung
mạo của hắn.

Trên thế giới này, ai cũng sẽ có một loại khí tức đặc thù riêng của mình, càng
là cường giả, khí tức này lại càng rõ rệt. Nhưng đối với người nam nhân trước
mặt, Tiêu Dao Tử hoàn toàn không cảm giác được bất kì thứ gì.

Người này một là giống như hòa nhập với thế giới này, hai là hoàn toàn tách
biệt thế giới này khiến cho hắn hoàn toàn không có khí tức gì toả ra.

Rất nhanh, Tiêu Dao Tử liền chuyển ánh mắt của mình lên trên cánh tay phải
hắn. Trên tay của người nam nhân mặc hắc y có cầm một thanh trường kiếm đỏ như
máu. Chuôi của thanh kiếm là màu đỏ sẫm, còn lưỡi kiếm thì lại là màu đỏ rực.

Khi còn ở trong vỏ thì thanh kiếm này có lẽ đều giống như những thanh kiếm
bình thường khác, hoàn toàn không có chút gì gọi là nổi bật.

Thế nhưng một khi đã thoát ra khỏi có lớp vỏ bọc kia, thì thanh kiếm này phải
nói là vô cùng mỹ lệ. Lưỡi kiếm đỏ, đỏ hơn cả màu máu tươi, nhưng cũng vô cùng
đẹp mắt, từng đạo hoa văn được khắc cực kì tỉ mỉ trên lưỡi kiếm càng khiến nó
trở nên yêu dị. Đây cũng chính là thanh kiếm được cắm dưới mặt đất khi nãy.

Nhìn thấy thanh kiếm này, Tiêu Dao Tử bắt đầu cảnh giác mà nhìn người nam nhân
trước mặt.

Thấy Tiêu Dao Tử cảnh giác nhìn mình, người nam nhân mặc hắc y cười nhẹ một
tiếng. Hắn nhìn Tiêu Dao Tử hỏi: “Ngươi muốn thanh kiếm này?”

Nhìn người nam nhân này, Tiêu Dao Tử nói.

“Thanh kiếm này vốn là ta tìm tới trước!”

“Nhưng nó vốn chính là của ta!”

Người nam nhân nọ nhanh chóng phản bác.

Nghe vậy, Tiêu Dao Tử sắc mặt liền trở nên khó coi.

Hắn không biết đây là nơi nào, người nam nhân này là ai, càng không biết thanh
kiếm kia vốn có phải của kẻ đó hay không. Nhưng hắn biết, giết người đoạt bảo,
ở thế giới này là bình thường lắm!

Nghĩ đến điều này, Tiêu Dao Tử liền cẩn thận lùi lại phía sau hai bước. Thế
nhưng, dưới chân của hắn liền giẫm phải một cái đầu người. Nhìn cái đầu này,
Tiêu Dao Tử bắt đầu thấy lạnh cả người.

“Mấy kẻ này là do ta giết.”

Đúng lúc này, người nam nhân mặc hắc y lại mở miệng. Nhưng nghe thấy lời này,
Tiêu Dao Tử cảm thấy tâm của mình càng lạnh hơn, cả cơ thể đều như đang bị hàn
băng đông cứng lại.

Hít sâu một cái để bình phục tâm tình, Tiêu Dao Tử nhìn người nam nhân đang
đứng trước mặt, một lát sau hắn đành lắc đầu cười khổ.

“Các hạ, ta có thể không cần thanh kiếm của ngươi. Ta hiện giờ chỉ muốn quay
người đi về. Ta cũng có thể đảm bảo, hoàn toàn không nói cho bất kì người nào
về chuyện này.”

Tiêu Dao Tử chỉ còn cách từ bỏ, bảo vật tuy rằng tốt nhưng không còn mạng thì
có tốt cũng vô ích!

Thế nhưng điều mà Tiêu Dao Tử lo lắng nhất hiện giờ vẫn là người nam nhân
trước mặt sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Nghe vậy, người nam nhân mặc hắc y liền cười to, hơn nữa cười rất sảng khoái.

“Ha ha. Ngươi là đang sợ cái gì? Ta cũng không nói muốn giết ngươi!”

“Hử?” Tiêu Dao Tử không lí giải được, người nam nhân này muốn làm cái gì.

“Ngươi muốn biết lí do không?”

Nghe hắn hỏi, Tiêu Dao Tử mau chóng gật đầu.

“Vì ngươi quá yếu! Không đáng để ta giết, ngươi hiểu?

Nam nhân mặc hắc y nhìn Tiêu Dao Tử. Hắn nói rất chậm, rất rõ, nghe qua giống
như đang nói một chuyện phi thường quen thuộc, đồng thời cũng chính là sự
thật.

Lần này, Tiêu Dao Tử hoàn toàn im lặng, hắn vẫn đứng yên ở đó, không hề phản
bác hay tức giận gì. Hắn hiểu được, người nam nhân kia nói rất đúng, hoàn toàn
chính xác, hắn hoàn toàn không có lí do phản bác.

Nếu như hắn mạnh, tại sao Tiêu Đạo lại dám phái người giết hắn? Nếu như hắn
mạnh, làm sao bị Tiêu Long truy sát, rơi xuống vực sâu? Nếu như hắn mạnh, thì
làm sao phải sợ người nam nhân trước mặt?

Bao nhiêu câu hỏi vang vọng trong đầu Tiêu Dao Tử. Chưa bao giờ hắn lại thèm
khát sức mạnh đến như vậy, hắn muốn mạnh lên, mạnh đến mức cả thế giới này
phải sợ vỡ mật khi nghe đến tên của hắn. Hắn không muốn làm người yếu, hắn
muốn làm cường giả!

Thế nhưng, tất cả cũng chỉ là mơ mộng hão huyền. Hắn vẫn chỉ là một tên phế
vật không thể tu luyện.

Giống như cảm nhận được tâm tình của Tiêu Dao Tử, người nam nhân kia đột nhiên
hỏi: “Ngươi muốn sức mạnh?”

Tiêu Dao Tử đứng im nơi đó, không trả lời hắn.

Thấy vậy, người nam nhân mặc hắc y chậm bước đến trước mặt Tiêu Dao Tử. Hơi
chút nhấc tay, người nam nhân nọ liền cầm kiếm chỉ thẳng vào lòng ngực của
hắn.

“Ta hỏi lại, ngươi muốn sức mạnh?”

Lần này âm thanh của hắn rất lớn, hắn hỏi câu này giống như đang dùng vạn
thanh kiếm đâm vào tâm của Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử nhìn thẳng vào mắt người nam nhân này, cả thân thể không ngừng run
rẩy.

“Rất tốt, trong ánh mắt của ngươi ta nhìn thấy được sự thèm khát, không cam
lòng, cũng rất nhiều hận ý.”

Nhìn vào ánh mắt của Tiêu Dao Tử, nam nhân mặc hắc y gật đầu nói. Hắn cầm
kiếm, đặt sát vào tim của Tiêu Dao Tử, lần nữa mở miệng.

“Nghe cho kĩ, đây là lần cuối cùng ta hỏi câu này, trả lời rõ ràng một chút.
Ngươi có muốn…”

“Tất nhiên là muốn, ta không chỉ muốn sức mạnh, ta còn muốn vô địch. Ta muốn
trở thành cường giả, muốn đánh bại hết tất cả cường giả, trở thành một tên
chân chính làm chủ vận mệnh của mình cường giả!”

Chưa đợi nam nhân mặc hắc y nói xong, Tiêu Dao Tử đã gầm lên, nhìn thẳng mặt
hắn lớn tiếng nói.

Hắn đơn nhiên muốn sức mạnh, hơn nữa, hắn không phải chỉ muốn bình thường sức
mạnh mà là chân chính sức mạnh. Hắn muốn mình có thể tu luyện, có thể mạnh
lên, trở thành một kẻ không người đánh lại!

Cái thế giới này tàn khốc, dựa vào ký ức trước kia khiến hắn hiểu rất rõ,
không muốn ở trên thế giới này chết sớm thì phải có sức mạnh a.

Nghe Tiêu Dao Tử nói, người nam nhân mặc hắc y cười, hơn nữa tiếng cười càng
cười càng lớn.

Tiêu Dao Tử vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát người nam nhân này. Hắn đặt cược hết
thảy, kẻ này chắc chắn sẽ có biện pháp giúp mình. Chỉ cần có thể tu luyện, hắn
có thể trả giá hết thảy.

Cười lớn một hồi, nam nhân mặc hắc y liền ngừng lại. Lúc này, giọng nói của
hắn đột nhiên trở nên băng lãnh.

“Nếu có người muốn giết ngươi, muốn ngăn cản ước muốn trở mạnh mẽ của ngươi
thì sao?”

Người nam nhân này lại tiếp tục hỏi.

“Người nào ngăn ta đạo, ta thì tất tru kẻ đó!”

“Bao quát cả ta?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Dao Tử nhìn người nam nhân mặc hắc y, không chút do dự trả lời.

Tên nam nhân kia có chút thu kiếm lại, nhìn Tiêu Dao Tử nói: “Vậy được rồi,
ngươi nên nhớ kĩ những lời ngươi nói hôm nay.”

Ngay lúc Tiêu Dao tử định nói gì, đột nhiên ‘Phập’ một cái, hắn có chút khó
tin cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

Ở đó, có một thanh kiếm màu đỏ tươi đang cắm vào.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #4