Thiên Vũ Đại Lục


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chương 2: Thiên Vũ Đại Lục

Ở đâu đó sâu trong vũ trụ tinh không, có một nơi được gọi là Thiên Vũ Đại Lục.

Nơi đây chính là một nơi thực lực vi tôn thế giới!

Ở đây có thần lực, có tu luyện, có sức mạnh khiến cho con người trở thành một
kẻ có năng lực dời núi lấp biển, bay lượn tự do trên trời cao.

Không những như vậy, chỗ này cũng có vô số chủng tộc sinh sống, nào là Ma tộc,
Tinh Linh tộc, Yêu tộc,… trong đó nhỏ yếu nhất phải nói đến Nhân tộc.

Bọn họ không chỉ có thiên sinh thể chất yếu hơn các tộc khác, mà chiến lực
cũng không bằng, nhưng cũng vì có vô số thiên tài yêu nghiệt, không ngừng bước
lên chí cao cảnh giới mới giúp cho Nhân tộc trở thành một tộc ngang hàng với
các tộc khác.

Chỗ này còn có những nơi được gọi là tu luyện môn phái cùng tông môn phải nói
là nhiều nhưng sao trên trời.

Những tông môn này cũng không phải thể hiện ra giống như mặt ngoài sống trong
hòa bình mà là đạp lên nhau để sống, kẻ mạnh đạp lên đầu kẻ yếu, không ngừng
tranh đấu.

Thế nhưng, tại thế giới này là dùng thực lực để nói chuyện, chỉ cần là có thực
lực thì dù ngươi làm gì cũng không người dám ngăn cản.

Chính vì lẽ đó, nơi đây cũng vô cùng khắc nghiệt, cường giả tùy ý mệnh người
giống như cỏ rác!

Trong lịch sử, Thiên Vũ Đại Lục tổng cộng đã trải qua ba cái thời đại.

Thời đại Thái Cổ hay còn gọi là Chư Thần Tranh Bá thời đại, diễn ra hơn mười
vạn năm trước, lúc Thiên Vũ Đại Lục vừa mới sơ khai.

Khi ấy là lúc Thần Cảnh cường giả vẫn còn tồn tại, đó cũng là thời đại Thiên
Vũ Đại Lục mạnh mẽ nhất.

Sau này, không biết vì nguyên nhân gì mà Thần Cảnh cường giả lại đồng loạt vẫn
lạc khiến cho đại lục không còn Thần Cảnh, thời đại Thái Cổ cũng từ đó hạ màn.

Tiếp theo là thời đại Thượng Cổ.

Lúc này, Thánh Cảnh cường giả là những kẻ thống trị Thiên Vũ Đại Lục.

Thời kỳ này cũng là lúc yêu thú hoành hành, bách chúng lầm than, nhân tộc khổ
không kể hết.

Về sau, Thiên Kiếp hàng lâm hủy diệt gần một phần ba Thiên Vũ Đại Lục, Thánh
Cảnh cường giả cũng vì chống lại Thiên Kiếp mà lần lượt ngã xuống.

Hiện giờ đã là thời kỳ Niên Đại, mọi người gọi đây là thời đại Ngũ Đế Bách
Hoàng.

Hiện tại đại lục đã không còn Thánh Cảnh cường giả, chỉ còn Đế Cảnh cường giả
vi tôn!

Ngũ Đại Đế Triều đều có một vị Đế Cảnh cường giả tọa trấn, phía dưới gồm có
hơn trăm Hoàng Triều, mỗi Hoàng Triều đều do một vị Hoàng Giả cảnh trấn thủ,
phía dưới Hoàng Triều thì còn có vô số Vương Quốc lớn nhỏ.

Võ giả được phân chia thành nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới sau đều mạnh hơn
cảnh giới trước gấp nhiều lần, thực lực chênh lệch giống như trời đất cách
biệt.

Theo thứ tự từ thấp đến cao thì gồm các đại cảnh giới: Dẫn Khí Cảnh, Luyện Thể
Cảnh, Ngưng Hồn Cảnh, Ly Thể Cảnh, Vương Giả Cảnh, Hoàng Giả Cảnh, Tôn Giả
Cảnh, Đế Cảnh, Thánh Cảnh và cuối cùng là Hóa Thần Cảnh hay còn gọi là Thần
Cảnh.

Mỗi cảnh giới đều có các tiểu cảnh giới phân chia từ nhất trọng đến cửu trọng
và sau cùng chính là viên mãn.

Riêng Thánh Cảnh cường giả thì đã một, hai vạn năm chưa từng xuất hiện, Thần
Cảnh cường giả thì chỉ còn nghe trong sách sử hoặc cổ văn.

Tuy nói dùng cảnh giới để phân biệt thực lực, nhưng có một số người được gọi
là bách thế thiên tài hoặc là tuyệt thế yêu nghiệt đều có thể vượt cấp khiêu
chiến.

Tuy nhiên, càng lên cao thì lại càng khó thoát khỏi cảnh giới ràng buộc.

Ngoài ra còn có vô số ngành nghề chức nghiệp tồn tại trong thế giới này, tiêu
biểu là Khống Thú Sư, Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư,...

Có thể nói, Thiên Vũ Đại Lục là một nơi đầy kỳ diệu, có thần bí, có kỳ ngộ, có
vô tận bảo vật cùng vô số những thứ li kì khác.

Chẳng qua, đây cũng là nơi tình người ấm lạnh, ngươi lừa ta gạt, vì lợi ích
của mình mà sẵn sàng bỏ mặc thân nhân, giết người đoạt bảo!

Lúc này đây, ở đâu đó trên Thiên Vũ Đại Lục, có một vương quốc nhỏ tên là
Thiên Phong Vương Quốc.

Tại bên trong của Yêu Thú Sơn Lâm thuộc thành Mộc Nhai.

Trên bầu trời đen kịt một mảnh, từng đạo tiếng sấm ầm ầm vang lên phối hợp với
mưa giông nặng hạt buông xuống đại địa.

“Tiêu Long, ngươi rốt cuộc vì sao muốn giết ta? Ta cũng chưa từng gây thù
chuốc oán với ngươi!”

Trên vách núi, một người thiếu niên đang tức giận rống to.

Người thiếu niên này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân mang bạch y, dáng
người lại cao gầy, kết hợp cùng với khuôn mặt tuấn mỹ có thể khiến bao nhiêu
nữ tử say mê vì hắn.

Nhưng hiện giờ, bạch y vì mưa bùn mà vấy bẩn, trên khuôn mặt càng là chứa đầy
vẻ tức giận cùng khiếp sợ. Hắn nhìn chằm chằm vào một tên thiếu niên khác,
tuổi chỉ hơn mình một đến hai năm.

Người thiếu niên kia đang đứng cách hắn không xa, hắn, đang tức giận chờ đợi
kẻ này trả lời câu hỏi của mình.

Nghe được câu hỏi này, người thiếu niên tên Tiêu Long cười lớn một tiếng,
trong mắt tràn đầy khinh thường nhìn thiến niên bạch y, nói: “Thiếu gia ơi là
thiếu gia. Ngươi quả nhiên vừa là phế vật vừa là bị đần nha!"

"Ta và ngươi dù không có thù oán gì, nhưng chưa chắc ngươi và người khác không
có thù oán. Dù sao đối với một số người, ngươi sống chính là đang ngáng đường
của họ.”

Nghe Tiêu Long nói vậy, thiếu niên mang bạch y giống như chết lặng, hắn ngây
người hồi lâu rồi bỗng nhiên cười lớn.

“Ha ha ha, ngáng đường? Quả thật đối với một số kẻ ta đúng là một cái vật
ngáng đường. Cho dù ta là phế vật bọn họ cũng không thể tha a!”

Cười một hồi, thiếu niên mang bạch y đột nhiên bình tĩnh lại, trên mặt đã
không còn hoảng sợ hay tức giận, chỉ là bình thản một mảnh.

Lát sau, hắn nhìn Tiêu Long nhẹ giọng hỏi: “Còn một việc cuối cùng, dù sao ta
cũng chết nên mong ngươi có thể thành toàn ta.”

“Ta biết người muốn hỏi chuyện gì."

"Người muốn ta giết ngươi chính là Tiêu Đạo trưởng lão. Nếu ngươi sống thì cái
vị trí Gia Chủ của Tiêu gia làm sao có thể rơi vào tay hắn? Ngươi cũng đừng
trách ta, có trách thì chỉ trách ngươi là phế vật mà lại sinh ra ở một cái gia
tộc, hơn nữa còn nắm giữ vị trí cao như vậy.”

Tiêu Long thấy hắn như vậy, cũng giải đáp thắc mắc cho hắn, coi như để hắn
chết đi cũng làm một con ma biết lí do mình chết.

“Được rồi, những gì nên nói đã nói, nên hỏi cũng đã hỏi. Ta gọi ngươi một
tiếng thiếu gia, hi vọng ngươi ra đi thanh thản một chút, nhớ kiếp sau đừng có
làm phế vật nữa.”

Vừa dứt lời, trong tay Tiêu Long liền xuất hiện một thanh kiếm, chậm rãi hướng
đến thiếu niên mang bạch y.

Lúc này, thiếu niên mang bạch y bỗng nhiên quay người lại, hướng phía trước
vực đi tới. Nhìn thấy động tác này, Tiêu Long có chút nhíu mày, đang định nói
gì thì người thanh niên kia đã lên tiếng trước.

“Ta Tiêu Dao Tử, cả đời này chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Tu luyện nhiều
năm nhưng vẫn dừng lại ở Luyện Khí Cảnh tam trọng, hoài không tiến được. Từ đó
mang danh phế vật, cả ngày bị người xem thường cùng nhục mạ.”

Nói đến đây, người thiếu niên tên Tiêu Dao Tử có chút thở dài, giống như đang
oán trách số phận của mình.

Hắn nhìn xuống vực sâu, phía dưới là vạn trượng độ cao, chỉ cần nhảy xuống
liền sẽ tan xương nát thịt. Hiện giờ hắn chỉ cần bước một bước nữa liền sẽ rơi
xuống đây, cái mạng này của hắn cũng sẽ không còn.

Quay đầu lại, nhìn tay đang cầm kiếm Tiêu Long, Tiêu Dao Tử khuôn mặt tràn đầy
dữ tợn nói ra: “Ta từ lâu đã không để ý đến cái vị trí gia chủ này, chỉ cần
các ngươi muốn thì cứ tự tiện mà ngồi là được rồi, ta đây liền không quản. Ta
một đời này chỉ muốn người giống như tên, tiêu dao mà sống cho đến khi chết
đi. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, các ngươi lại không từ thủ đoạn
muốn đưa ta vào chỗ chết, quyết không bỏ qua ta!”

Hắn nhìn lên bầu trời đêm, rống to một tiếng: “Được thôi, ta hôm nay thề với
trời. Nếu như hôm nay ta chết mọi chuyện đều cứ như vậy cho qua. Nhưng chỉ cần
ta còn sống sót trở về, dù có thân bại danh liệt cũng muốn dùng biện pháp tàn
độc nhất giết sạch các người!”

Nói xong liền không chút do dự, tiến thêm một bước nhảy xuống vực sâu.

Thấy vậy, Tiêu Long vội chạy đến xem.

Sau khi xác nhận Tiêu Dao Tử đã thật sự rơi xuống vực sâu thì mới thở ra một
hơi.

“Hừ, muốn trả thù? Rơi xuống vạn trượng vực sâu, ngay cả một vị Ly Thể Cảnh
còn chưa chắc sống được, huống chi là một tên phế vật Luyện Khí tam trọng như
nguơi! Dù sao cũng đã giải quyết xong, ta phải mau chóng quay lại Tiêu gia
nhận thưởng mới được.”

Tiêu Long không thèm để ý đến Tiêu Dao Tử nữa, hắn quyết định quay đầu rời
khỏi nơi này.

Mấy ngày sau đó, thành Mộc Nhai bắt đầu nhộn nhịp lên.

Mọi người đều đang bàn tán chuyện Tiêu gia thiếu gia đã mất tích, hiện giờ hạ
nhân cùng đệ tử Tiêu gia đều đang tìm kiếm tung tích của hắn khắp nơi. Cũng có
người nhận được tin tức nói hắn đã sớm ngã xuống vực sâu, có thể đã sớm tan
xương nát thịt.

Ở Tiêu gia, một số kẻ sau khi đạt được tin tức này thì thầm cười trong bụng,
nhưng vẫn luôn mặt ngoài lo lắng. Gia gia của Tiêu Dao Tử, cũng chính là Tiêu
Lăng gia chủ Tiêu gia, sau khi hắn nghe được tin này thì liền đau buồn mà lên
cơn bệnh nặng.

Lúc này đây, tại gian phòng của Tiêu Đạo, Tiêu Long đang đứng ở bên trong. Hắn
cúi đầu đợi người đàn ông trung niên trước mặt lên tiếng.

Người này chính là bá bá của Tiêu Dao Tử, tên gọi Tiêu Đạo.

Trầm ngâm một lát, Tiêu Đạo liền lên tiếng: “Ngươi là chính tay giết hắn rồi
ném hắn xuống vực sâu hay là hắn tự rơi xuống?”

Nghe được câu này, Tiêu Long suy nghĩ một chút liền trả lời: “Là đệ tử tự tay
giết hắn rồi mới ném hắn xuống vực. Đệ tử cũng đã xử lý sạch sẽ, Tiêu Đạo
trưởng lão cứ yên tâm.”

Nghe hắn nói vậy, Tiêu Đạo mới hài lòng gật đầu, cười lớn một tiếng rồi nói:
“Chuyện này ngươi làm rất tốt, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi. Đảm bảo ngươi đủ
sống hết đời!”

Tiêu Long vui mừng ôm quyền: “Đa tạ trưởng lão.”

“Ừm, nếu không còn việc gì thì ngươi lui ra được rồi.”

“Đệ tử cáo lui.”

Nghe Tiêu Đạo lên tiếng trục khách, Tiêu Long cũng liền ôm quyền rời đi.

Nhìn hắn rời đi, Tiêu Đạo trong nháy mắt trở nên băng lãnh, trong mắt có một
đạo sát ý chạy qua.

“Phúc Bá, giết hắn!”

Hắn bỗng nhiên lên tiếng dù trong phòng không có người nào ngoại trừ hắn.

Tĩnh mịch trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng trầm thấp.

“Tuân lệnh.”

Tiêu Đạo cầm lên một chén trà nhỏ, lạnh lùng nói: “Một quân cờ sau khi dùng
xong cũng chính là lúc nên vứt bỏ. Tiêu Long, chỉ cần ngươi chết thì mọi
chuyện cũng sẽ theo đó mà kết thúc. Tiêu Dao Tử làm sao chết, là thật sự rơi
xuống vực hay ai giết? Ta Tiêu Đạo hoàn toàn không có quan hệ gì!”

Răng rắc một tiếng, chén trà nhỏ trong tay hắn liền bị bóp nát thành bột phấn.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #2