Tiêu Dao Tử Ta, Trở Về Rồi!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Tại thành Mộc Nhai có tổng cộng bốn đại gia tộc gồm Tiêu gia, Vũ gia, Chu gia
cùng Triệu gia.

Cả bốn đại gia tộc này đều đã định cư ở đây gần ba, bốn trăm năm. Trong bốn
gia tộc này thì có Vũ gia là một nhánh nhỏ của một cái đại gia tộc ở Kinh
thành, Chu gia thì có thực lực mạnh nhất nên được phong là Thành chủ, Tiêu gia
cùng Triệu gia mặc dù không kém nhưng bị hai tộc kia áp chế lại thêm mâu thuẫn
lẫn nhau nên không thể vươn lên được.

Mặc dù không có tranh đấu lẫn nhau, nhưng mỗi bên ai cũng không thể không đề
phòng ai, đặc biệt là Tiêu gia cùng Triệu gia. Cũng nhờ cái bố cục này mà Mộc
Nhai thành vẫn yêu bình tồn tại đến bây giờ.

Mỗi một cái gia tộc sẽ canh giữ một hướng của thành Mộc Nhai, Tiêu gia hướng
tây, Vũ gia hướng bắc, Chu gia hướng đông, Triệu gia hướng nam. Việc phân chia
này vừa để phòng yêu thú ở Yêu Thú Sơn Lâm tấn công, cũng là để ngăn đệ tự hai
nhà thường xuyên gặp nhau rồi gây ra xích mích.

Hiện tại, ở phía tây của thành Mộc nhai, nói chính xác hơn chính là trước đại
môn của Tiêu gia.

Một người thanh niên thân mang bạch y, trên mặt treo một nụ cười như có như
không, từng bước đi tới phía trước đại môn Tiêu gia.

Người thanh niên này cũng không hề quan tâm đến hai tên đệ tử canh cửa, cứ một
đường đi thẳng, tiến nhập vào bên trong phủ.

Chỉ có điều, hai tên đệ tử canh cửa của Tiêu gia thì lại không thể không quan
tâm hắn. Đang định ngăn cản, nhìn kỹ người thanh niên này, cả hai tên đệ tử
đột nhiên đều giống như bị hóa đá, thần sắc có phần như gặp ma mà nhìn hắn.
Chỉ nghe bọn hắn run giọng nói.

“T…thiếu gi… ma, ma quỷ!”

Nói xong, cả hai người liền xoay người bỏ chạy vào bên trong, hoàn toàn không
thèm để ý đến hắn nữa.

“Mấy tên ngu ngốc, ta giống như ma quỷ lắm sao? Mà cho dù ta thật sự là ma quỷ
thì cũng không thể xuất hiện vào ban ngày a.”

Lắc đầu một cái, Tiêu Dao Tử cảm thấy cái thế giới cũng thật nhiều người ngu
ngốc nha.

Nếu đổi lại là ở thế giới trước, cho dù có người chết đột nhiên bật dậy cười
đùa vui vẻ thì điều đầu tiên mà mọi người ở đó làm không phải là chạy, họ chắc
chắn sẽ bu lại xem hoặc nhốt kẻ đó vào rồi mang đi nghiên cứu!

“Tàn Hồn đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, có lẽ cũng sẽ không lâu lắm, ta có
nên đợi hắn xuất hiện rồi mới hành động không?”

Suy nghĩ một lát, Tiêu Dao Tử liền cau mày.

Kể từ lúc leo lên Yêu Thú Sơn Lâm, Tàn Hồn nói hắn có cảm giác khó chịu rồi
đột nhiên biến mất không tăm hơi, hiện tại dù Tiêu Dao Tử đã đến được Tiêu gia
nhưng vẫn chưa thấy hắn xuất hiện. Dù sao đây là việc của Tàn Hồn, Tiêu Dao Tử
vẫn muốn để hắn tự giải quyết là tốt nhất.

Thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử nhìn vào bên trong Tiêu gia.

Lúc này đây, khóe miệng của hắn đột nhiên phác họa một đường cong, thầm nói
một tiếng: “Ha ha, dù sao ta đã cũng đến đây rồi, rất nhanh đám người bên
trong cũng sẽ xuất hiện. Thế này đi, cứ để ta mở đầu trước vậy.”

Dứt lời, Tiêu Dao Tử liền hít sâu một cái, hắn hướng về phía nội viện Tiêu gia
mà rống lớn một tiếng.

“Tiêu Dao Tử TA, TRỞ VỀ RỒI!!!”

Tiêu Dao Tử ta, trở về rồi!

Trở về rồi!...

Bên trong thanh âm bị Tiêu Dao Tử gia trì thêm linh khí nên dễ dàng vang vọng
khắp toàn bộ Tiêu gia.

Rầm rầm.

“Phế vật, toàn bộ đều là một lũ phế vật!”

Tại gian phòng của mình, Tiêu Đạo sau khi nghe tin đệ tử do mình phái ra đều
đã chết sạch thì liền một chưởng đập gãy cái bàn trước mắt.

Hắn hiện tại đang cực kỳ tức giận, ngoài tức giận thì phần lớn chính là đau
lòng và chỉ có đau lòng. Dù hắn mắng bọn chúng là phế vật, nhưng đây đều là đệ
tử do hắn mất gần mười năm mới đào tạo ra được a, trong đó còn có hai tên đệ
tử trẻ tuổi mà hắn đắc ý nhất đều là Luyện Thể cảnh. Cái này gọi là mười năm
góp củi bị người khác đột sạch trong một giờ.

“Phúc Bá, ngươi thật sự không tìm thấy xác của tên kia đâu hết?”

Tiêu Đạo cố nén xúc động, nhìn tên lão giả trước mặt hỏi. Hắn hy vọng mình chỉ
là nghe nhầm, Tiêu Dao Tử vốn dĩ đã chết.

Chẳng qua, câu trả lời Phúc Bá liền đập tan cái hy vọng này của hắn.

“Ta đã dò xét rất nhiều lần, thật sự không tìm thấy Tiêu Dao Tử và kẻ đã giết
đám người Tiêu Dương.”

Hiển nhiên bọn hắn không nghĩ rằng Tiêu Dao Tử giết mà là có kẻ khác đã ra tay
giết chết đám người Tiêu Dương. Bọn hắn nghĩ vậy cũng là do tu vi của Tiêu Dao
Tử chỉ có Luyện Khí cảnh tam trọng lại thêm không thể tu luyện nên không thể
giết được đám người Tiêu Dương.

Nghe vậy, Tiêu Đạo hít vào một hơi thật sâu, trong giọng hắn chứa đầy sát ý,
nhìn Phúc Bá nói: “Ngươi lần nữa vào Yêu Thú Sơn Lâm thì Tiêu Dao Tử cho ta,
dù sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác. Tiện thể điều tra kẻ nào đã
giết bọn người Tiêu Dương, ta muốn cho hắn trả giá thật thê thảm!”

Ngay lúc Tiêu Đạo vừa nói hết câu, đột nhiên bên ngoài đại môn liền truyền đến
một tiếng la lớn.

“TIÊU DAO TỬ TA, TRỞ VỀ RỒI!!!”

Vừa nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Đạo là ngây người,
tiếp theo đó chính là cấp tốc phóng ra bên ngoài.

Không chỉ có một mình Tiêu Đạo sau nghe thấy tiếng la này liền phóng ra bên
ngoài mà cả chư vị Trưởng lão, để tử, hạ nhân cùng với Gia chủ Tiêu Gia Tiêu
Lăng. Miễn là người nào còn ở bên trong Tiêu Gia thì đều thi nhau chạy nhanh
ra bên ngoài đại môn.

Phòng của Tiêu Đạo nằm gần đại sảnh nhất, đại sảnh lại nằm gần đại môn nên hắn
đơn nhiên là người đầu tiên chạy tới trước.

Thế nhưng, ngay khi Tiêu Đạo vừa chạy tới đây thì ngay lập tức có một đạo kiếm
khí chém thẳng về phía hắn.

“Làm càn!”

Thấy đạo kiếm khí này chém tới, Tiêu Đạo liền hét to một tiếng, tay phải ngưng
tụ một cỗ lực lượng cường đại đánh vào đạo kiếm khí kia.

Ầm ầm!

Đạo kiếm khí kia trong nháy mắt bị cỗ lực lượng cường đại của Tiêu Đạo đánh
tan.

Ổn định là thân hình, Tiêu Đạo liền đưa ánh mắt của mình nhìn về phía trước
đại môn, hắn muốn xem kẻ nào dám to gan công kích mình ngay tại ban ngày ban
mặt.

Chỉ thấy ở đó có một người thiếu niên toàn thân bạch y, tóc dài phiêu động
trong gió. Trên tay phải người này đang nắm một thanh kiếm, lưỡi kiếm đỏ rực
còn hơn cả màu máu tươi, vừa nhìn liền biết đây là một kiện bảo vật. Người
thanh niên này chỉ đứng yên ở đó, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, trong mắt không
hề có một chút cảm tình nào nhìn hắn.

Nhìn thấy người thanh niên này, Tiêu Đạo sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn gằn
giọng thốt lên ba chữ.

“Tiêu Dao Tử!”


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #12