Trở Về


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chương 11: Trở về

Mấy ngày qua đi, Tiêu Dao Tử vẫn đi khắp vòng ngoài của Yêu Thú Sơn Lâm.

Hắn một đường hành tẩu, chỉ cần gặp yêu thú là liền nhảy vào chiến đấu. Cũng
nhờ vậy, kỹ năng chiến đấu của hắn liên tục được cải thiện, dù vẫn còn nhiều
khuyết điểm nhưng đủ để có thể đọ sức với những thế hệ cùng tuổi khác.

Không thể không nói, Tiêu Dao Tử có thể ở trong vòng mấy ngày thời gian liền
tôi luyện kỹ năng của mình đến như vậy đã là ít người làm được. Cùng cảnh giới
người, có thể nói không người xứng làm đối thủ của hắn. Nếu hắn đột phá Luyện
Thể cảnh thì có thể đối chiến với Luyện Thể cảnh nhị trọng hoặc tam trọng.

Tất nhiên đó là loại võ giả bình thường chứ không phải mấy kẻ được xưng là
thiên tài yêu nghiệt kia.

Tiêu Dao Tử có thể tự nhận mình là thiên tài vì hắn có đủ năng lực của một tên
thiên tài, nhưng hắn không nghĩ là yêu nghiệt hay vô địch. Cái đó là sự đánh
giá của mọi người chứ không phải của hắn.

Hiện giờ, Tiêu Dao Tử đang xếp bằng ngồi xuống ở một gốc cây cổ thụ.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Dao Tử chậm rãi mở ra hai mắt, bên trong ánh mắt
có chứa một đạo kiếm quang sắc bén.

Lúc này đây, khí thế của Tiêu Dao Tử đột nhiên biến đổi, kèm theo đó là một
luồng khí thế mạnh mẽ phát ra từ trên người hắn.

Tiêu Dao Tử đã đột phá đến Luyện Thể cảnh!

Cảm nhận thân thể của mình, hắn hài lòng mỉm cười nói.

“Cảm giác vẫn không tệ. Luyện Thể cảnh có lẽ đủ để sống sót trở về Tiêu gia,
Tiêu Đạo cũng không thể ngang nhiên cùng ta tranh đấu ngoài ánh sáng, cũng
không thể dễ dàng giết ta. Dù sao, mấy tên đệ tử bình thường đối với ta cũng
không có chút cân lượng nào.”

Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Tất nhiên, đó là hắn không phái kẻ có cảnh
giới cao hơn ta quá nhiều, hoặc Tiêu Đạo tự mình xuất thủ hay phái lão giả gọi
Phúc Bá tới. Kẻ này, có thể là một vị Ngưng Hồn cảnh cường giả!”

Cẩn thận suy tính một phen, Tiêu Dao Tử cảm thấy đây chính là lúc mình nên trở
về. Hiện tại đã mấy ngày trôi qua, những tên đệ tử bị hắn giết có lẽ đã bị
Tiêu Đạo phát hiện. Nếu không trở về thì rất nhanh Tiêu Đạo có thể sẽ phái
người mạnh hơn đến giết hắn.

Tiêu Dao Tử đứng dậy, hơi phủi phủi quần áo. Hắn tay phải nắm lấy Tường Vi
Kiếm, nhìn phía trước mặt cười nói.

“Ha ha, chuẩn bị rời đi thì liền có khách đến tiễn biệt. Các ngươi đúng là bị
ta có giết có chút ít nên còn chưa sợ nha.”

“Rống rống…”

Đáp lại Tiêu Dao Tử chỉ là một tiếng gầm rú giận dữ.

Phía trước mặt hắn không biết thì khi nào đã xuất hiện hơn ba mươi đầu yêu
thú, đây là một bầy Hắc Lang yêu thú.

Bầy Hắc Lang này khuôn mặt cực kì dữ tợn, răng nanh cùng móng vuốt lại vô cùng
sắc bén, hai con mắt càng là đỏ như màu máu. Mặc dù trên thân bọn chúng tỏa ra
vô tận sát khí, nhưng bên trong ánh mắt của chúng có chứa đầy giận dữ cùng sợ
hãi.

Hai hôm trước, Tiêu Dao Tử có gặp qua bốn con Hắc Lang. Khi đó bọn chúng đi
từng nhóm nhỏ, chỉ có ba đến bốn con cùng đi kiếm ăn với nhau. Một đầu Hắc
Lang mặc dù chỉ có tu vi là Luyện Khí cảnh bát trọng, nhưng tốc độ thì lại
không hề chậm, khiến võ giả không dám sơ suất khi đối đầu với nó.

Tiêu Dao Tử đúng lúc đang muốn cải thiện tốc độ của mình nên mới lao vào đánh
nhau với bốn con Hắc Lang kia. Chẳng qua, trong đó có một con Hắc Lang Vương,
sau một hồi chiến đấu liền bị hắn chém giết. Từ đó về sau, bầy Hắc Lang này cứ
đến tìm hắn báo thù cho dù hắn đã giết gần mười đầu Hắc Lang.

Nhìn một bầy Hắc Lang thi nhau nhìn hắn gầm gừ. Tiêu Dao Tử không thèm để ý,
mỉm cười nói.

“Thôi kệ, dù sao ta cũng vừa đột phá, đang đúng lúc muốn cảm thụ thực lực một
chút. Nếu các ngươi đã muốn đi đầu thai sớm thì liền để ta trợ giúp vậy.”

“Ngao!” Một con Hắc Lang rống lên một tiếng, cả thân thể trong nháy mắt vọt
đến trên người Tiêu Dao Tử.

Xuy xuy.

Chỉ chốc lát, con Hắc Lang này liền bị chém giết. Phía sau thân nó, Tiêu Dao
Tử trong tay Tường Vi Kiếm đã sớm ra khỏi vỏ.

Từng giọt máu đỏ chậm rãi trượt xuống lưỡi kiếm, nhìn vào cảm giác vô cùng mỹ
lệ.

Tốc độ của Hắc Lang, Tiêu Dao Tử hắn đã sớm quen thuộc rồi!

Nhưng cùng lúc đó, bầy Hắc Lang kia cũng đã vây công tới, cái loại này đáng
sợ sát khí, đủ để đem một người dọa được toàn thân run rẩy.

Đối mặt với luồng sát khí này, Tiêu Dao Tử cũng không hề sợ hãi, cả cơ thể hắn
dùng một tốc độ khó tin, len lỏi qua từng con Hắc Lang.

Một đạo ánh kiếm đỏ rực lướt qua, máu tươi cũng theo đó mà phun trào, những
đầu Hắc Lang trước mặt Tiêu Dao Tử liền nằm gục xuống đất.

Trọng Điệp Kiếm Tiêu Dao Tử đã tu luyện đến tầng năm, tầng sáu do chưa lĩnh
ngộ kiếm ý nên hắn không thể tu luyện được. Cái này kiếm pháp muốn có tốc độ,
hắn có, muốn có chuẩn xác, hắn cũng có. Một kiếm lấy mạng, đối với hắn là quá
dễ dàng!

Vẩy nhẹ vết máu còn lưu lại phía trên Tường Vi Kiếm, Tiêu Dao Tử thân như lợi
kiếm, cả người lao thẳng vào đám Hắc Lang còn lại.

Trong bầy yêu thú, chỉ thấy một đạo thân ảnh đang hành tẩu ngang dọc, lúc ẩn
lúc hiện.

Dù cho cả đám yêu thú thi nhau công kích, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng né
được, sau khi né tránh cũng chính là xuất ra một kiếm vào trên thân yêu thú
công kích hắn. Từng đạo máu tươi cứ như vậy phun lên, đỏ thẩm cả mặt đất nhưng
cũng không thể chạm lấy hắn dù chỉ một chút.

Tới cuối cùng, vẻn vẹn ba mươi đầu Hắc Lang yêu thú đều không có con nào còn
sống sót. Trên thân của những con Hắc Lang này đều có lưu lại một vết kiếm
thật sâu, cái thì ở thái dương, cái thì ở ngực trái hoặc nơi cổ, hầu như đều
là chỗ hiểm.

Chính giữa bầy yêu thú này, một nam tử cầm kiếm mà đứng. Trên thân ngoại trừ
quần áo hơi rách rưới, hắn hầu như không có vết thương nào.

Ngắm nhìn bốn phía, dù đã giết hết bầy Hắc Lang này, Tiêu Dao Tử vẫn có cảm
giác có người đang theo dõi mình. Nhưng vì cái cảm giác này như ẩn như hiện
nên hắn không chắc chắn lắm.

Đứng im hồi lâu, xác định không có người xuất hiện, Tiêu Dao Tử cũng đành cho
qua chuyện này.

Đối phương không xuất hiện có lẽ do không có ác ý đối với hắn hoặc cũng có thể
hắn cảm giác sai.

Lắc đầu một cái, Tiêu Dao Tử thu hồi Tường Vi Kiếm, đi ra khỏi nơi này, hắn
hướng thành Mộc Nhai tiến đến.

Nhưng mà, Tiêu Dao Tử vừa li khai không lâu, vị trí mà hắn vừa đứng liền xuất
hiện ba đạo thân ảnh, ba người này gồm Thành chủ Chu Bá Thiên, Vũ gia Gia chủ
Vũ Hạo Nhiên và một lão giả mang bộ đồ dạ hành.

Giờ khắc này, cả ba người thần sắc đều tràn đầy ngưng trọng!

Chu Bá Thiên cùng Vũ Hạo Nhiên đã sớm đến đây nhìn xem Tiêu Dao Tử. Mặc dù đã
được lão giả gọi An lão kia thông báo trước, nhưng bọn hắn vẫn thấy khiếp sợ
khi nhìn thấy Tiêu Dao Tử. Dù sao thấy tận mắt vẫn hơn nghe lời kể.

Nhìn một tên thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, một mình ngang dọc trong bầy
yêu thú, chém giết cả ba mươi đầu Hắc Lang yêu thú lại không hề có chút thương
tổn gì khiến bọn hắn đều rợn cả người.

Hiện tại cả ba người họ đều đang có chung một suy nghĩ.

Đây rốt cuộc là dạng yêu nghiệt gì!

Nhìn Tiêu Dao Tử rời đi, Chu Bá Thiên chỉ biết thở dài nói: “Tiêu Đạo lần này
chết chắc rồi!”

Hai người bên cạnh nghe hắn nói vậy cũng đều gật đầu.

“Loại này thiên tài, chúng ta tốt nhất nên kết giao, dù không kết giao cũng
không thể cùng hắn đấu. Hiện giờ đã như vậy, ai biết sau này hắn sẽ còn trở
thành cái dạng quái vật gì? Chuyện Tiêu gia, chúng ta nên giúp hắn một tay để
lấy một cái nhân tình!”

Suy nghĩ một lát, Vũ Hạo Nhiên nhìn Chu Bá Thiên nói. Hắn là muốn suy nghĩ cho
cả thế hệ sau này, chỉ cần hiện tại bọn hắn có một cái nhân tình, Tiêu Dao Tử
không chết yểu thì chắc chắn gia tộc bọn hắn sẽ có thêm một lá bùa hộ mệnh.

“Cứ theo lời Vũ huynh nói đi. Chuyện ở đây cũng đã kết thúc rồi, chúng ta tốt
nhất nên mau chóng trở về chuẩn bị thôi.” Gật đầu đồng ý, Chu Bá Thiên liền
nhắc nhở bọn hắn phải sớm trở về. Dù sao cả hai bọn hắn đều không phải là nhân
vật tầm thường, ra ngoài quá lâu sẽ dễ bị người khác để ý.

“Vậy chúng ta liền tạm biệt ở đây đi.”

Cả hai đều là bạn lâu năm nên rất hiểu ý nhau, ôm quyền chào một cái liền mau
chóng biến mất.

Trước cổng thành Mộc Nhai, một người thanh niên quần áo rách nát, tay trái cầm
một thanh trường kiếm có màu đỏ thẫm, sau lưng người này còn theo mang một cái
bao vải to đang chậm rãi đi vào bên trong thành.

“Đợi đã, ngươi là ai? Có giấy thông hành sao?”

Đúng lúc hắn chuẩn bị tiến nhập vô bên trong thành, một người hộ vệ liền ngăn
cản hắn lại. Đối với việc bị người chặn lại, người thanh niên kia cũng không
cảm thấy có gì lạ, ở đây đúng là cần giấy thông hành.

Hơi chút lục lọi túi đồ, thanh niên rất nhanh lôi ra một tờ giấy. Nhìn thấy tờ
giấy này, người hộ vệ kia cũng gật đầu rồi liền nhường đường cho hắn.

Vừa tiến vào thành, người thanh niên kia nói thầm một tiếng: “Cũng thật may
mắn, chủ nhân bộ đồ này còn mang theo giấy thông hành, nếu không ta chắc phải
leo tường vào rồi.”

Nói xong, liền tiện tay vứt tờ giấy thông hành kia xuống đường, dù sao hắn
cũng không cần nó nữa.

Nhìn bộ đồ đang mặc, người thanh niên kia đảo mắt sang mấy gian hàng hai bên
đường.

“Dù sao ta cũng là Tiêu gia thiếu gia, cũng không thể mang một bộ đồ rách rưới
mà trở về được. Mấy cái này đồ, cũng đủ để ta mua một bộ đồ tốt đi.”

Không sai, kẻ này chính là Tiêu Dao Tử. Trước khi về Tiêu gia hắn còn muốn mua
sắm một vài thứ đồ dùng, dù sao đồ vật hắn kiếm được trong Yêu Thú Sơn Lâm còn
chưa có dùng đây.

Nhanh chân tiến vào một cửa hàng bán quần áo gần đó. Tiêu Dao Tử nhìn chủ
quầy, mở miệng hỏi: “Ông chủ, ở đây đồ, bán như thế nào?”

Ông chủ của cửa hàng này là một người đàn ông trung niên khoảng gần năm mươi
tuổi. Một thân cẩm y, tướng mạo nhìn vào liền biết đã ở nhiều năm trong nghề.

Nghe Tiêu Dao Tử hỏi, người đàn ông này cẩn thận liếc nhìn hắn một chút. Cũng
không có chút nào xem thường bộ dáng của hắn, mỉm cười nói.

“Vị công tử này thật biết nhìn hàng. Chỗ ta có bán rất nhiều quần áo, y phục
các loại, giá cả cũng vô cùng hợp lí. Công tử có thể mua bằng bạc, linh thạch
hoặc trao đổi thứ gì có giá trị tương đương đều được.”

Đang nói, ánh mắt có hơi đảo qua bao vải lớn phía sau lưng Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử làm như không thấy ánh mắt của hắn. Hơi chút gật đầu, liền thả bao
vải xuống bàn.

“Ta muốn một bộ bạch y tốt nhất, số đồ này đủ?”

Nhìn đống đồ trên bàn, nào là sừng yêu thú, nội đan, linh thạch các loại.
Người đàn ông trung niên hai mắt tỏa sáng, cười vui vẻ nói.

“Đủ, cực kì đủ. Không biết công tử có muốn mua gì nữa không? Bản tiệm ngoài
bán y phục còn có bán vũ khí, nhẫn trữ vật và đan dược.”

“Vũ khí thì không cần, nếu có nhẫn trữ vật thì ngươi cấp ta một hai cái, đan
dược ta chỉ cần loại giúp hồi phục linh khí cùng chữa thương đan dược.”

Suy nghĩ một chút, Tiêu Dao Tử lựa chọn mua nhẫn trữ vật cái loại này đồ chơi,
dù sao hắn cũng không thể suốt ngày vác theo một cái bao lớn được, đan dược
giúp hồi phục linh khí cùng vết thương, cái này cũng là đồ tất yếu.

Người đàn ông trung niên cung kính nói: “Vâng, công tử xin đợi một chút.”

Nói xong, liền gọi hạ nhân lên dặn dò. Rất nhanh, tên hạ nhân kia liền mang
lên một kiện bạch y trắng như tuyết cùng với hai cái nhẫn trữ vật bên trong có
chứa một lượng lớn đan dược.

“Bộ bạch y này nước vào không thấm, bụi bay không dính, đây đã là tốt nhất ở
bản tiệm, đảm bảo không để công tử chịu thiệt, nếu công tử muốn thay đồ có thể
đi vào bên trong. Còn đan dược công tử cần đều nằm ở trong hai cái nhẫn trữ
vật kia, hơn một trăm viên, tất cả đều là hoàng cấp hạ phẩm đan dược.”

Một bên vừa đưa đồ cho Tiêu Dao Tử, một bên hắn vừa giải thích kỹ lưỡng.

Tiếp nhận bộ bạch y kia, Tiêu Dao Tử cẩn thận kiểm tra đan dược bên trong nhẫn
trữ vật. Sau xác nhận hoàn toàn không thiếu sót gì, hắn chậm rãi tiến vào bên
trong thay đồ.

Bước ra khỏi cửa hàng, hiện tại đã không phải một thanh niên quần áo rách rưới
như trước nữa mà là một thanh niên bạch y phất phới, tướng mạo vô cùng tuấn
tú, tóc dài đen óng tùy ý thả ra sau.

Người thanh niên này ánh mắt hướng về phía Tiêu gia, chậm rãi đi tới.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #11