Bồi Thường.( Edit)


Người đăng: KingLhP

Lê Hoàng Việt căng thẳng nhìn vào người thanh niên vừa mới tới, cậu đã tụ nốt
những sợi linh lực cuối cùng vào đôi chân chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể
toàn lực chạy trốn, mặc dù hắn ta khộng có sát khí nhưng tốt nhất lên chuẩn bị
trước thì tốt hơn, người của ma môn chả tin được bố con thằng nào.

Người thanh niên từ từ bước tới, tâm trạng của hắn cực kì thoài mái không thèm
để ý đến Việt mà chạm tay vào những bụi cây đang trói chặt lấy Thiên Sầu, cậu
nhíu mày nhìn mồm của hắn nhấp nháy những từ ngữ gì đó, đột nhiên bụi cây có
thể thấy bằng mắt thường đang mục ruỗng khô khéo qua từng giây, cứ thế từng
mẩu, từng mẩu giây leo, cành gai mục ruỗng rơi xuống đất, cả một rừng giây leo
kết hợp với bụi gai lớn như vậy mà chỉ trong vòng chưa tới một phút mà hơn một
phần ba đã bị mục ruỗng khô khéo, thuận thế giải thoát cho Thiên Sầu luôn,
thật đáng sợ, những giọt mồi hôi lạnh lại tiếp tục rỉ ra trên trán Hoàng.

- Anh Phúc.

Thiên Sầu vô lực khụy xuống đất chào người thanh niên tên Phúc trước mặt, hắn
ta gật nhẹ đầu quay sang nhìn Việt đáng cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh.

- xin chào, ta là Lý Thiên Phục, anh trai của Lý Thiên Sầu, nó đã phá luật
khai chiến với một người được bảo vệ là sai, càng sai hơn khi nó đã để thua
trận này, để cho qua vụ này một cách êm đềm nó sẽ phải bồi thường, nói đi
ngươi muốn cái gì?.

Hoàng Việt khá bất ngờ trước câu nói của Thiên Phúc, người của chấp pháp đường
rất coi trọng luật nhưng để có thể được như tên phúc này thì hiếm thấy, Việt
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp.

- người phá luật, khởi đầu trận này đã là một tội lớn, đánh thua tội lại càng
lớn hơn thậm chí nếu như không có ông anh can thiệp thì hắn chắc chắn đã chết
vậy lên cái giá phải trả không hề rẻ chút nào.

- yên tâm đi nếu nó không thể bồi thường được thì ta sẽ trả thay cho nó.

- được, tôi sắp phải làm tán tu vậy lên có một công pháp cao cấp trong tay là
một sự lựa chọn không hề tồi chút nào.

- Thiên Sầu em có công pháp nào ở đấy không ?

- ngoài mấy bộ công pháp cơ sở ra thì em không còn cái khác.

Thiên Sầu ủ rũ lắc đầu.

- được rồi.

Thiên Phúc nghĩ một lúc rồi móc vào tong túi trữ vật lấy ra một quyển sách cũ
kĩ màu đen cũ kĩ, vứt cho Hoàng Việt cậu đón lấy nhíu mày nhìn tiêu đề ' Hỏa
Ngưu Thổ Nạp Quyết.'

- ' Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết ' một môn công pháp luyện khí kết hợp với Quan
Tưởng phương pháp tu luyện, ít nhất có thể sánh ngang với công pháp phàm cấp
trung phẩm kết hợp thêm pháp môn luyện thể nữa thậm chí có thể đẩy lên thượng
phẩm công pháp, như vậy chắc đủ cho ngươi luyện rồi chứ?

Thiên Phúc vẫn nở nụ cười nhẹ từ từ mà nói.

" Công Pháp quan tưởng, các ngươi thật muốn chơi ta" Hoàng Hừ nhẹ trong lòng
nhưng không hề có ý muốn trả lại dù gì bây giờ cậu đang khuyết thiêu công
pháp, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm giá, giận giữ nói.

- các ngươi thật giàu, vừa vung tay cái là có ngay phàm cấp thượng phẩm công
pháp, lại còn là công pháp quan tưởng nữa mới kinh, bọn mày muôn chơi tao thì
nói mẹ ra, tao còn chưa ngu đến mức đấy.

- mày muốn gì nữa? Nuốt vào một quyển công pháp vừa luyện khí vừa luyện thể
giá trị ít nhất cũng phải bẩy nghìn linh thạch, như vậy chưa đủ sao?

Thiên Sầu tức giận máng lại.

- mày bị ngu à, quan tưởng công pháp mà không có quan tưởng hình chiếu thì
luyện làm cái mẹ gì ? Bẩy nghìn linh thạch chó nó mua cho mày, ai biết được
bọn mày có chơi tao hay không?

- thằng mất dạy, không cần đến quan tưởng hình chiếu thì công pháp đó vẫn
đáng tiền, mày còn muốn gặm thêm? Thăm quá có ngày chết trôi đó con trai.

Thiên Phúc nhíu mày cắt lời.

- yên tâm ta còn chưa ép người đến mức đó, bên trong vẫn chứa đủ năm bộ hình
chiếu pháp quyết, một bức luyện khí, bốn bộ luyện thể, vậy là đủ bồi thường
cho ngươi rồi chứ ? Hay vẫn muốn đòi hỏi nữa!

Ở những câu cuối hắn nhấn mạnh từng chữ, có ngu đến mức nào đi nữa thì cũng
nhận ra được sự uy hiếp trong đó, Việt lật xem đúng thật là ở cuối tranh sách
có chưa chín hình quan tượng thật, cậu cất quyển sách đi cười lành nói.

- về thân thể thì đủ rồi nhưng còn về vật chất.

Hoàng Việt chạy ra nhặt thanh phi kiếm bị ô uế lên, quở qua quơ lại.

- mày đủ tham, Việt.

- cảm ơn lời khen nha thằng cu, tán tu bọn tao nghèo kiệt xác lấy đâu ra
nhiều tiền như tông môn đại phái bọn mày, hắc hắc hắc.

- bao tiền, nói đi lần này tao trả.

- pháp khí hạ phẩm dạng phi kiếm thường có giá tầm hai trăm linh thạch, thanh
này là hàng tốt lên tầm hai trăm rưỡi đến ba trăm linh thạch nhưng riêng mày
tao chỉ lấy hai trăm thôi rẻ bèo à.

Thiên Sầu không nói gì lấy ra hai trăm viên linh thạch vứt cho Việt, cậu nhận
lấy hết, cất tất cả vào túi trữ vật liền quay người phóng vào trong rừng bất
mất vào màn đêm vô tận, nói vọng lại.

- tạm biệt nha, hẹn ngày gặp lại, hắc hắc.

- thằng này đủ tham, dĩ nhiên vẫn còn mang theo thanh phi kiếm hỏng, đúng là
đồ bần tiện.

Thiên Sầu khinh thường nói nhưng Thiên Phúc chỉ lắc đầu.

- đợi đến khi hắn luyện thành Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết thì việc thanh tẩy ô uế
huyết dễ như trở bàn tay mà thôi, cùng lắm thì hắn chỉ tốn thêm ít tiên mang
đi tu sửa là lại tốt như mới, dù sao lửa vẫn là vật khắc chế của tà vật.

Thiên Sầu âm trầm mặt trong đầu nghĩ " lại bị lừa "

- em xin lỗi anh.

- anh em với nhau giúp nhau chút chuyện nhỏ mà thôi để ý làm gì, dù sao môn
công pháp đó là anh đánh cược mà được, luyện thì chả luyện coi như đồ bỏ mà
thôi vứt đi thôi, cũng chả tiếc gì tí rác, mà hôm nay anh cũng vừa hoàn thành
Ma Tâm Hạo Nhiên Khí tầng tám lên phải rộng lượng một chút thì đời nó mới vui,
hi hi hi.

Thiên Sầu nghe vậy thì vui mừng thay cho Thiên Phúc, hắn cũng nở nụ cười vui
vẻ.

- lần này nhớ chông coi cho cẩn thận đừng làm trái luật nữa, tông môn phát
hiện là không phải vui đùa như lần này đâu.

- vâng ạ, có lé em lên tìm cách khác kiếm được cái xác nào ngon ngon chút.

- ừ, về tông môn chịu khó làm nhiệm vụ vào cố đổi lấy một con cương thi tốt
tốt chút đỡ phải luyện từ đầu tốn công.

- vâng.

---

Hoàng Việt chạy đến khi cạn sạch linh lực mới chịu dừng lại, cậu nhanh chóng
tìm một chỗ an toàn ngồi xuống hôi phục lại linh lực rồi lại nhanh chóng chạy
đi tiếp đằng sau vẫn còn hai tên ác ôn cậu không giám mang mạng mình ra làm
vật cược đâu à.

Đi trong rừng muôn vàn nguy hiểm, Việt phải luôn luôn để ý đến đằng sau vừa
phải cảnh giác mọi thứ xung quanh, tránh đi mọi vật cản nhưng nời này chàn
ngập linh khí, quanh đây lại chỉ có Linh Sơn Môn một nhà, mà theo Hoàng Việt
tính thì phải chạy ít nhất tháng nữa mới đến được tòa thành Kinh Bắc, lên nơi
này cũng ít tan tu qua lại săn bắt yêu thú, cho lên khu rừng này chàn ngập yêu
thú hung ác chỉ đợi con mồi vào rọ là chén, né được thì Hoàng né không né được
thì phải chịu, thịt được thì thịt không thịt được thì chạy.

Chạy như vậy cũng được ba ngày rồi đó, tương như đã an toàn Việt liền dựng
trại ngồi xuống nghỉ ngơi lấy chút đồ ra ăn, nguyên một túi trữ đồ cậu chỉ
dùng để dự trữ trái cây và chút thịt yêu thú để ăn đi đường.

Việt đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn của mình thì đột nhiên từ sau những bụi
cây cậu cảm nhận được có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, không chỉ một cặp
mắt mà nhiều cặp mắt, xoạt xoạt xoạt, một con chuột to như con mèo hiện ra,
hai con, ba con, bốn con...

Việt Biến sắc nhìn đám chuột đang vây quanh nơi này chửi ầm lên.

- mẹ kiếp, tao chỉ muốn yên tĩnh tham ngộ 'Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết ' thôi mà
sao bọn mày không cho tao lấy một ngày bình yên.

Lần đầu tiên Việt thấy một đàn yêu thu lớn như thế này, chỗ này ít cũng phải
mấy chục con chuốt chứ chả ít, sợ thì sợ Việt vẫn phải bỏ miếng thịt trên tay
xuống, lấy ra thanh phi kiếm để phòng thân.

Đàn chuột từng con mắt đỏ lừ rít gào nhào về phía Hoàng Việt, tốc độ nhanh đấy
nhưng so sao được với tốc độ xuất chiêu của cậu, trên tay xuất hiện hai quả
cầu lửa Việt ném thẳng về đàn chuột ' ầm ầm '.

- yếu vậy ? Bọn mày đùa tao à ?

Hoàng Việt nhìn gần chục con chuột cháy đang tỏa ra mùi thơm phức, dở khóc dở
cười, khi bạn sợ một cái gì đó yếu hơn bạn rất nhiều thì thật đáng mất mặt,
đàn chuột không thèm để ý đến đồng loại đang cháy xen mà vẫn tiếp tục lao vào
từ tứ phía, Việt ném cho mỗi bên vài quả cầu lửa vậy là đã dọn sạch đàn chuột
yêu gần trăm con, chả biết nói gì " có lẽ mình không lên đánh giá mọi thứ qua
vẻ bề ngoài ", lấy miếng đùi đang nướng Việt tiếp tục tiến về phía trước, ngay
khi cậu vừa đi những con thú khác bắt đầu hiện ra dọn sạch khu trại để lại vẻ
bình yên chết chóc cho khu rừng.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #12