Bế Quan Nơi Núi Rừng.


Người đăng: KingLhP

Chạy nhảy mãi cũng chán đột nhiên trong đầu Hoàng Việt dân lên một suy nghĩ "
tại sao không ở lại đây bế quan tu luyện luôn nhỉ? Mình cũng đâu nhất thiết
phải đến Thành Kinh Bắc đâu?" Nghe có vẻ hơi điên nhưng mà nghĩ lại thì trước
khi đi Việt đã đổi gân như toàn bộ số tài sản của mình thành đan dược coi như
dùng cả năm cũng không có vấn đề gì.

Nơi núi rừng này mặc dù hơi nguy hiểm nhưng lại yên tĩnh cô quạnh dễ dàng tĩnh
tâm tu luyện, linh khí cũng rất xung túc linh thảo thì nhiều có thể đi kiếm
được tài nguyên tu luyện, yêu thú tồn tại không ít thỉnh thoảng tìm vài con đi
luyện tay là một chủ ý không sai, công pháp cao cấp thì đã có chưa chắc đến
được thành Kinh Bắc đã kiếm được đồ tốt hơn mà có thì lấy đâu ra tiền mua công
pháp trung phẩm rẻ nhất cũng có giá lên đến bốn nghìn linh thạch, thế thì tại
sao cứ phải chạy đến chốn phồn hoa tấp lập, đầy rẫy cạm bẫy mang tên trò đời
kia? Việt chán mấy thứ đó lắm rồi.

Nghĩ là làm Việt liền dừng bước lại, cậu đứng trên cành cây quan sát khung
cảnh xung quanh thu tất cả vào mắt trong đầu thì nghĩ " đầu tiên cần phải tìm
một nơi nào đó an toàn một chút, có thể tĩnh tâm.tu luyện không bị yếu thú
quấy rầy, mà linh khí cũng phải xung túc một chút mới được... tốt nhất lên
chọn hang động vừa an toàn lại dễ dàng tụ tập linh khí... biết đâu lại vô tình
tìm được linh mạch thì thật tuyệt" Việt lại lần nữa khởi động Khinh Thân Thuật
chạy đi truy tìm một cái hang động nào đó ổn ổn chút, cậu bước đi từ từ, nhảy
qua những cành cây mà di chuyển, bộ não liên tục cảm nhận thiên địa linh khí
để xem nơi nào tồn tại nhiều Linh Khí nhất, trên đường Hoàng Việt tìm được rất
nhiều hang động à, nhưng chả có cái nào đạt yêu cầu, có đạt yêu cầu thì đều đã
bị yêu thú mạnh chiếm mất rồi.

Đi theo bản năng nó dẫn Việt đến một con sông rộng chảy khá là xiết, nó quấn
theo cả những khúc cây to lớn, Việt đưa mắt về thượng nguồn ở đó có một cái
thác nước chảy rất mạnh, bót nước bắn tung tóe, cậu ước tính cái thác nước này
ít nhất cũng phải cao đến ba mươi mét chứ chả chơi.

Việt đi ngược về phía thượng nguồn, càng gần thác nước linh khí càng đậm, cậu
vui vẻ đưa mắt nhìn xung quanh, trên các vách núi dựng đứng hiểm trở thật sự
là có vài cái hang động, hình như đằng sau thác nước cũng có một cái, nhìn
thấy cả các tảng đá dẫn vào trong hang kìa, nhưng mà nhìn lại thì xung quanh
đây thật sự không hề có dấu vết của yêu thú hoạt động, Việt cố quan sát kĩ
hơn, tìm tòi xung quanh nhưng kết quả thì vẫn như vậy, ngoài một ít loài thú
nhỏ ra thì cậu không phát hiện được dấu vết nào lạ thường " làm quái gì có
chuyện nơi chàn ngập linh khí thế này lại không có yêu thú ở lại?"

Để chắc hơn Việt vất vả trèo dây leo lên tất cả hang động, trong một vài hang
cậu đã phát hiện được dấu vết của yêu thú tồn tại, một ít xương cốt, một vài
cái vỏ trứng, cùng hai cái tổ của một loài chim nào đó hoàn chỉnh cùng một cái
bị phá hủy bên trong hang còn có không ít lông trắng, xám để lại.

Dựa theo tình hình mà phán đoán thì các loài yêu thú ở đây đã bỏ lại hang của
mình mà đi rất lâu ở đằng khác, trong tình huống này có thể sảy ra hai lý do
phổ biển như sau, thứ nhất là mấy con yêu thú đó là một đoàn thể, chúng nó tìm
được nới sống tốt hơn lên đã di chuyển tổ của mình, cũng có thể là chúng sát
nhập vào một đoàn thể lớn hơn hoặc đơn gian hơn thì là trong lúc kiếm ăn đã
chết, lý do thứ hai là có một con yêu thú khác mạnh mẽ hơn đã đến đây đuổi tất
cả loài khác đi chiếm lấy nơi này làm địa bàn cho mình.

Việt nghiên về lý do thứ hai hơn, ở hai cái tổ chim nay thật sự linh khí rất
đậm hoàn toàn có thể sánh ngang được với khu tạp dịch của Linh Sơn Môn, khó mà
tìm được nơi nào tốt hơn ở quanh khu vực này, thậm chí trong vài cái hang to
Việt còn phát hiện được một vài loại linh thảo cấp thấp, một nơi tuyệt hảo để
sinh sống và phát triển đôi với con non thì tại sao chúng nó lại bỏ đi?

Hoàng Việt đi ra ngoài cửa động đứng nhìn bầu trời đang đỏ dần về phía chân
núi, cậu đang suy nghĩ vài chuyện xem có lên ở lại đây hay không ? Đang mải
suy nghĩ đột nhiên con sống có động tĩnh lạ thu hút sự chú ý của Việt, những
đường rẽ nước chạy ngược về phía thác nước, từ từ dưới mặt sông hiện lên một
cái bóng đen to lớn, cái bóng dần dần nổi lên trên mặt sông, đạp vào mặt Viết
chính là một con cá sấu.

Một con cá sấu to lớn khỏe mạnh với lớp da màu đen xám với ba tầng gai nhọn
mọc dọc theo sống lưng đến tận cái đuôi to dài, khỏe mạnh đung đưa trong dòng
nước bơi về phía trước mặc cho con sông có chảy xiết thế nào đi chăng nữa, con
cả sấu sơ r hữu một đôi mắt màu đỏ chót như một cặp bảo thạch nhuộm máu đỏ,
cặp mắt của nó liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên khóa chặt vào cơ thể của
Việt.

Nó dừng lại đổi hướng bò lên bờ để lộ ra bốn cái chân chắc khỏe với bộ móng
vuốt dài đen sì sắc nhọn, con cá sấu mở cái miệng máu khoe bộ răng sắc nhọn
mọc lởm trởm đã ố vàng tạo uy thế, nó nhìn về phía Việt thè lưỡi liếm môi một
cái, gào thét lên " gaooooooo "

Việt nhìn lại nó, "con yêu thú này... chắc đây là địa bàn của nó, để xem
nào... con này còn mành hơn Thiên Sầu " cậu rút thanh phi kiếm gài bên hông ra
nhìn mặt con sấu, nghĩ trong bụng " chắc nó đang tính xem lên ăn minh theo
kiểu nào đây mà."

Từ miệng con cá sấu ngưng tụ ra vài căn thủy tên phóng thẳng về phía Việt
nhưng cậu chả thèm để ý mà đi vào bên trong, có ngu mới tốn thời gian đi đanh
nhau với một con yêu thú mạnh mẽ như vậy nhất là khi Việt còn đang ở trong
tình thế bất lợi, từ đây tính xuống mặt đất cũng phải hơn hai mươi mét, bên
dưới toàn bộ đều là đá lót đất, không nhẽ lại nhảy xuống đánh nhau với nó,
Việt còn chưa ngu đến mức đó kể cả có dùng kinh thân thuật thì nhẹ nhất cũng
bị trẹo chân, bong gân, gãy xương thì thôi khỏi phải bàn nữa cứ xác định là
làm môi cho con cá sấu đi là vừa.

Lếu mà dùng dây leo bò xuống thì chắc là chỉ bị ăn vài ba căn thủy tên vào
người thôi xuống đến nơi thì chết mẹ rồi thôi thì ta cứ đi vào hang cho nó
lành, mà ở hang động này cũng đầy đủ linh khí không nhất thiết phải đi tranh
giành động phủ làm gì cả, yên bình một tý cho đời đỡ khổ.

Thủy tên vút đi trong gió cứ thế mà cắm vào vách hang rồi hóa thành nước rơi
xuống đất, con cá sấu trợn mắt đứng đó nhìn, nó gào thét lên tức giận nhưng
không có tiếng đáp lại nó chỉ đành tức giận bỏ đi về hang động.

Việt ngồi tĩnh tâm trong hang, xác định là con cá sấu đi rồi thì cậu mới lấy
quyển ' Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết ' ra nghiên cứu, phải nói thế nào nhỉ?... Môn
công pháp này ở giai đoạn đầu rất bình thường từ cách tu luyện cho đến hiệu
quả tu luyện, đúng là nó có hiệu quả hơn ' Tụ Linh Khí Quyết ' một chút nhưng
như vậy là chưa đủ để môn công pháp này đạt tới phàm cấp trung phẩm được, chỉ
khi kết hợp với quan tưởng hình chiếu ở phần cuối thì hiệu quả tu luyện sẽ gia
tăng gấp bội phần lúc này mới thật sự là trung phẩm.

Quan tưởng, Việt đã từng đọc được một chút thông tin vì cách tu luyện này ở
thư viện, quan tưởng pháp môn đã xuất hiện tử thời thượng cổ đúng hơn là cận
thượng cổ, được các vị cha ông ta khai sáng ra bằng cách lĩnh ngộ thần thông,
pháp quyết, đạo lý... từ tất cả mọi thứ trên thế giới này, từ loài vật cho đến
núi đá, từ cây cối cho đến đất đai thậm chí là cả mặt trời, mặt trăng, các vì
sao sáng sói trong vũ trụ bao la...cách quan tưởng cho đến tận ngày nay vẫn
còn tồn tại và phát triển mặc dù đã bị nép vế một chút so với những công pháp
cấp tiến hơn thời hiện đại.

Phải nói thế nào nhỉ? So với loại công pháp cấp tiến bây giờ chỉ dựa hoàn toàn
vào thân thể mình để chuyển hóa linh khí thì xác thực là thuận lợi hơn nhiều
việc trong đâu quan tưởng lấy một loài vật rồi bắt trước theo nó tu luyện, vừa
tu luyện vừa phải quan tưởng, đang đánh nhau cũng phải quan tưởng quá là khó
khăn, cách tu luyện này đòi hỏi sự tập trung cao độ, chí tưởng tượng phong
phú, thiên phù ngộ tĩnh cao, tốc độ suy nghĩ cao, thậm chí là nơi tu luyện
phải cực kì yên tĩnh, nếu như tu luyện theo kiểu bình thưởng như hiện này thì
chỉ cần hơi tập trung một chút thì dù có đàn hát ngay bên cạnh vẫn có thể tu
luyện bình thường được, nhưng quan tưởng chỉ cần một tiếng động nhỏ thì ngay
lập tức đánh thức người luyện khỏi quan tưởng, lúc này thì coi như liền chấm
dứt tu luyện lại phải quan tưởng lại từ đầu, mặc dù chuyện đánh thức này không
gây ra tẩu hỏa nhưng vẫn có thể làm cho tâm trí người luyện bị ảnh hưởng, còn
mức độ nặng nhẹ thì tùy người.

Nhưng không thể phản đối rằng cách quan tưởng tu luyện thật sự rất tốt, tính
ổn định rất cáo khó mà có thể phát sinh sai lầm trong tu luyện, dễ dàng hơn
rơi vào trạng tháy vô ngã tu luyện quên trời quên đât, Việt cũng chẳng biết
đây là tốt hay sấu nữa, quan tưởng cũng là một các để ren luyện tâm trí, chắc
là vậy? Vấn đề này Việt chưa rõ lắm cậu vẫn chưa hiểu được nó rèn luyện tâm
trí ở chỗ nào.

Ở đây có năm bức hình quan tưởng, trong đó có một bức là luyện khí còn bốn bức
còn lại là luyện thể Việt tạm thời chưa nghiên cứu vội, bức luyện khí miêu tả
hình dáng một con trâu rừng với cặp sừng to lớn, thân thể đỏ chót, cái nhúm
đuôi lửa vẻ vẩy, con trâu lửa đang ngâm mình thư giãn trong một dòng sông nham
thạch hít thở thiên địa linh khí, ở bên dưới có ghi chú rất dõ dàng chi tiết
kể cả việc con trâu lửa hít thở đến từng dòng nhung nham chảy, đôi mắt của con
trâu, tâm lý thoải mái của nó, khung cảnh xung quanh... thế mà Việt vẫn chưa
thể tưởng tượng ra được khung cảnh đó là như thế nào.

Dù sao Hoàng Việt cũng chưa gấp cậu vẫn cần phải chuyến hóa hết đống linh lực
trong cơ thể thành Hỏa Linh Lực trước đã, Việt đặt quyển sách sang một bền,
điều hòa hơi thở bắt đầu di chuyển linh lực đi theo đường của ' Hỏa Ngưu Thổ
Nạp Quyết ' do ' Tụ Linh Khí Quyết ' chỉ là công pháp vô thuộc tính căn bản
lên việc chuyển đổi khá là dễ dàng không phải gặp bất kì sự ngăn trở nào cả,
cùng lúc Việt cũng thử liên tưởng đến hình ảnh con trâu lửa ngâm mình trong
dung nham nhưng tất cả đều vô ích.

Các dòng linh lực màu lam dần dần chuyển hóa thành màu đỏ tỏa ra nhiệt độ nóng
bỏng của lửa, tốc độ nhanh hơn Việt nghĩ rất nhiều, cậu tưởng chuyện này sẽ
mất khoảng một tháng mới hoàn thành mà bây giờ chưa đến hai tuần việc chuyển
đổi công pháp đã hoàn tất, Hoàng Việt có thể cảm nhận được mình mạnh mẽ hơn
một chút mặc dù cảnh giới có hơi tụt lùi, mấp mé tầng năm suýt nữa thì bật
xuống tầng bốn, đúng thật là phàm cấp trung phẩm công pháp có khác, linh lực
linh động hơn rất nhiều, số lượng linh lực giảm đi vậy mà cậu lại cảm nhận
được nồng độ linh lực còn nồng hơn trước rất nhiều.

Việt mỉm cười tự mãn, sức mạnh đúng là liều thuốc phiện tốt nhất trên thế giớ
này, một khí dính vào rồi thật khó mà thoát ra, cảm nhận được mình mạnh lên
từng ngày còn gì có thể vui sướng hơn, cậu bước ra khỏi hang hít thở thật sâu,
đón lấy những tia nắng của mặt trời làm cho từng tế bào của cơ thể trở lên vui
vẻ, ở trong hang động quá lâu thật sự là làm cho Việt cảm thấy thân thể của
mình thật mệt mỏi nhử thể lúc nào cũng có bệnh trong người vậy, tốt nhất ngày
nào cũng lên bỏ chút thời gian ra phơi nắng như vậy mới làm cho tâm tình thoải
mái được.

Gaooooo.

Con cá sấu đang nằm phơi nắng gầm lên, nó đưa ánh mắt tức giận nhìn vào Việt,
lần nào thấy cậu nó đều làm như vậy, con cá sấu đứng dậy gầm thét lên rồi lại
nằm xuống phơi năng, "có lẽ nó đã biết chả thể nào ăn được mình lên bỏ qua
chăng? Loài yêu thú này thông minh lắm à, nghe bảo cá sấu là hậu duệ của rồng
mà loài rồng vốn có trí thông minh tuyệt đỉnh lên chắc con cháu của chúng nó
cũng phải thừa hưởng trí thông minh đó rồi... a mà hình như người Lạc Việt
cũng là con của rồng thì phải?"

Viết cứ ngồi trước cửa hang mà suy nghĩ lung tung, tình cảnh ở đây thật sự là
quá thanh bình làm cho tâm trí của cậu lúc nào cũng muốn suy nghĩ đến những
thứ lặt vặt cho đỡ buồn " không biết ở đây lâu quá mình có điên luôn không nhỉ
?"

Việt cởi áo, ngồi khoanh chân trước cửa hang để cho những tia nắng chiếu vào
cơ thể ánh sáng mặt trời mạnh thế này thì hỏa linh khí mới nhiều đúng là thời
điểm tu luyện tốt cho những kẻ tu luyện hỏa hệ công pháp như việt, cậu tĩnh
tâm hấp thụ thiên địa linh khí vận chuyển ' Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết ' tu luyện
trong đầu vẫn luốn cố tưởng tượng ra hình ảnh con trâu lửa mà mãi không được,
không quan tưởng được thì tốc đôn tu luyện của môn công pháp này thực sự rất
kém không hơn được ' Tụ Linh Khí Quyết ' là bao.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #13