Dừng Lại.


Người đăng: KingLhP

Sát mép rừng lửa, Thiên Sầu biến sắc, gương mặt hắn có chút do dự nhưng ngay
lập tức cắn răng quyết định, miệng hắn nhẩm bẩm niệm chú, từ cơ thể của hắn
thoát ra một nguồn khí màu lam cực lớn, tỏa ra cái lạnh buốt gia gần ngay lập
tức nguốn khí màu lam đó dập tắt toàn bộ rừng lửa, đóng băng cả những cục than
đen sì vẫn còn âm ỉ than hồng, kể cả thanh phi kiếm cũng bị kết băng, Hoàng
Việt có thể cảm nhận được sự suy giảm liên kết với phi kiếm, điều khiển nó
ngày càng trở lên khó khăn hơn, cậu có phần sợ với cái pháp thuật này rồi,
tiếp cận hắn khác nào tìm chết.

Nhân cơ hội Thiên Sậu đập bay thanh phi kiếm đi, hắn ta ngay lập tức bấm pháp
quyết chỉ có ba ấn một pháp quyết quá ngắn, từ miệng Thiên Sầu nhổ ra một cục
máu màu đen đập thẳng vào thân phi kiếm.

Hoàng Việt biến sắc, cậu có thể cảm nhận được sự mất liên kết hoàn toàn với
phi kiếm mặc cho nó vô dụng ngã xuống đất nằm bất động, cậu cố gắng hết sức
dùng khu vật thuật thu hồi nhưng tất cả đều vô dụng, thanh phi kiểm chỉ hơi
chuyển động rồi nằm im một chỗ, Việt tức giận mắng lên.

- Ô Uế, được, được lắm, chỉ một là một tên luyện khí trung kì nhỏ bé mà can
đảm giám luyện Ô Uế Huyết, lá gan ngươi cùng lớn, không sợ bị bị nhiễm độc
huyết tình à thằng ngu? hắc hắc hắc.

Hoàng Việt tức giận cười lớn, trong lòng thì thịt đau như cắt vì thanh phi
kiếm, Ô Uế Huyết là một loại tà môn có thể nhuộn đen được linh hồn, vấy bẩn
lên linh tính, làm bẩn linh lực, phá hỏng pháp khí... một loại tà mồn cực kì
đáng sợ có thể tồn tại ở nhiều dạng khác nhau, ô Uế Huyết, Ô Uế Khí, Ô Uế
Thủy... thanh phi kiếm của Hoàng Việt bị dính Ô Uế Huyết thì xác định vứt đi
là vừa, dù cho đây chỉ là máu ô uế của một tên luyện khí trung kì thì cũng
không phải thứ mà Hoàng Việt có thể thanh tẩy được, đã nghèo nay lại mất một
thanh phi kiếm tốt làm Việt phải thắt lòng lại nèn lại nước mắt tiếp tục cuộc
chiến, bên ngoài thì cười nhếch mép khinh thường nhưng trong tâm thì lại chửi
rủa tiện thể hỏi thăm luôn dòng họ mười tám đời nhà Thiên Sầu.

Thiên Sầu mặt đã trắng nay càng trắng hơn nhìn thì biết ô uế huyết ảnh hướng
không nhỏ đến hắn, Thiên Sầu vẫn giữ cặp mắt lạnh lùng không đáp lời của Hải,
đôi bàn tay hắn từ từ thoát ra những làn khí màu lam mỏng bao bọc lấy từng cái
móng tay một, làm kết lên một lớp băng mỏng trên chúng " Vô Ảnh Vô Tung, Hàn
Băng Trảo " Thiên Sầu nhẩm bẩm vài tiếng đột nhiên hắn ta biến mất tại chỗ,
hóa thành một đạo tán ảnh tiếp cận Hoàng Việt, "quá nhanh, lại nhanh hơn trước
rồi " Hoàng Việt kinh hoàng thét lên.

Một cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy não cậu, bộ não truyền đi thông điệp chết
chóc gắp cơ thể, những giọt mồi hôi lạnh lần nữa chảy ra ướt đẫm lưng áo, chỉ
trong đúng vỏn vẹn một giây Hoàng Việt quyết định không ẩn tàng bất cứ lá bài
ẩn nào nữa mà bộc lộ hết.

- chuông vàng.

' bong ' một tiếng chuông chùa nhè nhẹ vang lên, một lượng lớn linh khí thoát
ra khỏi người Viết kết thành một cái chuông vàng hơi mờ ảo hiện lên bảo vệ lấy
toàn thân, cùng lấp cậu chấy tay vào kết ấn chuẩn bị cho pháp thuật tiếp theo.

Ngay lúc đó trảo băng của Thiên Sầu đánh xuông, ' keng ' âm thanh của sắt thép
va chạm chói tai vàng lên, chuông vang đã nứt từ vết nứt còn kết thành một
mảnh băng lớn, " sức lực thật mạnh " Hoàn Việt kêu lên kinh dị.

Pháp thuật chuông vàng tiểu thành cảnh giới xuất hiện gần như ngay lập tức, là
sức phòng ngự mạnh nhất của Việt lúc này mà cùng lắm cũng chỉ có thể chịu được
thêm hai trảo nữa của Thiên Sầu, thử tưởng tượng xem nó trực tiếp cào vào
người thì đáng sợ như thế nào? Lại còn cả vụ hàn khí xâm thể nữa chứ, chả cần
nói cũng biết tám phần Hoàng Việt cầm chắc cửa chết.

Lưng đã ướt lạnh nay càng giá hơn, Hoàng Việt sợ hãi nở nụ cười mỉn, "kết ấn
thành công Phong Nhận Thuật Tiểu Thành" Thiên Sầu ngơ ngác nhìn bàn tay run
run, chiêu mạnh nhất của hắn mà vẫn chưa thể phá vỡ được phòng ngự của Hoàng,
đối với với một sát thủ thất bại sau quá nhiều lần tập kích là một nỗi ô nhục
lớn, chưa để cho Thiên Sầu lấy lại tinh thần đột nhiên chuông vàng biến mất,
hai ngón tay phải của Việt sáng lên ánh sáng màu trắng đục, chém thẳng về phía
Thiên Sầu.

Nguy hiểm, bản năng sát thủ của hắn nói như vậy, vô ảnh vô tung môt lần nữa
được vận dụng đến cực hạn, một lưỡi dao hình bán nguyệt chỉ dài có chưa đến
một cẳng tay mà bắn thằng về phía trước với tốc độ rất cao hơn cả phi kiếm của
Lý Mộc, phong nhận chém ngập sâu vào một thân cây rồi biến mất, sắc mặt Việt
hơi xám quay đầu liếc nhìn Thiên Sầu đang ôm phần vai bị chém chảy máu của
mình, mau đã ít nay càng ít hơn, hắn ta khụy xuống đất.

" mẹ kiếp, gần như vậy mà hắn ta vẫn né được linh cảm của hắn quá nhạy... linh
lực của mình cũng sắp hết rồi không thể tiếp tục ngạnh kháng được nữa... dùng
thuật công tâm thôi " Hoàng Việt nghĩ sấu trong bụng nhìn về phía Thiên Sầu.

- ôi trời tưởng gì, đệ tử chấp pháp của Huyết Hải Môn cũng chỉ có thế mà
thôi, giờ mày có khác nào cá lằm trên thơt mặc cho người chém đâu hả Thiên
Sầu.

Thiên Sầu cười lạnh.

- tính chơi đểu tao à? đừng quên tao là sát thủ, đầu bọn tao còn lạnh hơn cả
băng, khích tao mày còn non.

Hoàng Việt giả vờ buồn cười nhìn Thiên Sầu nói.

- thuật khích tưởng? mày cũng tự coi trọng mày quá đi, nhìn xem mặt thì trắng
xám, một viên ô uế huyết đã đụ hút cạn mau mày giờ đến một vết thương, mày
nghĩ mày là ai.

- hừ, mày chắc hơn tao, dùng nhiều pháp thuật hạng cao như vậy còn bao nhiêu
khí trong người, ảo tường vừa thôi, kẻo có ngày chết oán đó nhóc.

Thiên Sầu móc tay vào ngực lấy ra một tấm phù dán lên vết thương, cấp tốc ta
có thể thấy được máu đã dừng chảy.

Hoàng Việt không nói gì, cậu móc vào túi trữ vật moi ra thêm một thanh phi
kiếm cầm trên tay quơ qua quơ lại liếc về phía Thiên Sầu, hắn có chút biến sắc
nhưng ngay lập tức phản bác lại.

- được, nhưng mày nghĩ chỉ cần có một thanh phi kiếm có thể cứu sống mày, quá
xuẩn rồi.

- dĩ nhiên là tao không tự tin như vậy rồi, hỏi xem tại sao đôi chân mày vẫn
còn run rẩy không chịu đứng dậy kìa, ba lần toàn lực Vô Ảnh Thuật để xem mày
chạy được bao lâu, ta còn biết Vô Ảnh Thuật của mày chỉ có thể chạy theo một
đường thẳng, chắc là tại mày không chịu luyện đến nơi đến chốn phải không? hắc
hắc hắc, về nhà luyện thêm đi nhóc, lại nhìn lại mày đi, hai lần phòng thích
hàn khí một lần Hàn Băng Trảo mạnh mẽ, để xem mày còn bao nhiêu linh lực mà
dọa tao.

Thiên Sầu khuôn mặt âm trầm hắn không nghĩ tới Hoàng Việt lại tinh mắt đến
vậy, lúc này ý lùi đã hiện lên sát thủ thất bại liền chốn chờ đợi cơ hội khác
họ không phải loại thích đối cứng nhưng trong trường hợp mày thì không thể như
thế được, cả hai đã vào đến giai đoạn cuối, đều sức cùng lực kiệt chỉ cần hơi
không quyết đoán đều có thể tạo ra sai lầm chết người.

Nhìn vẻ mặt do dự của Thiên sầu, Việt nở nụ cười nhẹ, tích tụ lực ở đôi chân
vậy là đủ lâu rồi, Khinh Thân Thuật được vận dụng tới cực hạn, Việt bật lên,
chỉ vài bước thôi cậu đã xuất hiện trước mặt của Thiên Sầu, một đường kiếm
được vung ra, chém thẳng vào không trung.

Thiên Sầu âm trầm, tốc độ của Việt rất đáng nể nhưng so với hắn vẫn còn kém
lắm, Hoàng Việt dừng lại, xoay người trên tay hiện lên Hỏa cầu ném về phía
Thiên Sầu, cùng lúc thanh phi kiếm trên tay bay đi.

Thiên Sầu nhẹ nhàng né ra Hỏa Cầu, còn phi kiếm bị hắn dùng tay dễ dàng đánh
bay đi, hắn ta nghi nghờ nhìn Hoàng Việt, vừa hung hăng như vậy mà sao bây giờ
yếu đuối vậy, đáng tính mở miệng thì bị Việt cướp trước.

- mày biết không? ở khu đất này, cụ thể hơn là nơi mày đang đứng đã được tao
gieo lên rất nhiều hạt giống.

- chết tiệt.

Thiên Sầu sợ hãi hai lần hạt giống đều tý dồn hắn vào chỗ chết, lúc này lại
đang suy yếu quả này bị dính lần nữa là chết thật không đùa đâu, hắn tính dùng
Vô Ảnh Thuật thoát đi nhưng tự nhiên đôi chân của hắn khụy xuống không chịu
nghe lời.

- mẹ kiếp không phái lúc này chứ, hoạt động đi, mẹ kiếp.

Rất nhiều sợi giây leo mọc lên quấn chặt lấy thiên sầu, những bụi gai độc màu
đâm những cái gai vào da thịt hắn làm cho đôi mắt có chút mờ, tay có chút tê
cơ thể có chút mỏi mệt, nhìn bụi cây khộ mọc xen ké vào trong, Thiên Sầu sợ
hãi nhưng hắn ta không thể gào thét lên được vì một sợi giây leo đang bịt
miệng hắn lại.

Để lâu rách việc, Đại Hỏa Cầu một lần nữa được hiện ra, mặt của Hoàng Việt
trắng bạch ra, nhưng cậu vẫn cố ném Đại Hảo Cầu về phía Thiên Sầu, cùng lúc
thanh phi kiếm được điều động tránh cho có tình huồng lạ phát sinh, sức lực
cuối cùng của Hoàng Việt.

- dừng lại.

Một tiếng hét vang lên, kèm theo một cây thương băng bay đến đâm vào đại Hỏa
Cầu cả hai triệt tiêu lẫn nhau hóa thành một vụ nổ ' BÙM' còn thanh phi kiếm
thì bị một cái khiên băng khác cản lại, Hoàng Việt nhăn mặt thu thanh phi kiếm
lại, vừa rồi chính là pháp thuật cao cấp Băng Thương mà Trần Hồng đã từng sử
dụng.

Nhưng lần này tốc độ phóng ra quá nhanh Trần Hồng chỉ có thể nghỉ khói mà
thôi, như vậy sợ giàng cây thương băng đó là do luyện khí thượng kì tạo ra,
Việt khuôn mặt căng thẳng quan sát xung quanh, luyện khí thượng kỳ cho dù là
thời kì sung sức nhất Hoàng Việt cũng khó có thể đánh lại được họ chứ đừng có
nói đến cái thời điểm sức cùng lực kiệt như bây giờ.

Từ trong rừng, đằng sau Thiên Sầu từ từ bước ra một người thanh niên tuổi tầm
hai mươi, tóc đen để dài như con gái tùy ý buông xõa, mắt to màu tím ánh lên
những ánh sáng yêu dị, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn hệt như kẻ có bệnh trong
người, hắn ta mặc trên người bộ quần áo màu đen thiết kế y như của Thiên Sầu
vậy là hai người là đồng môn thậm chí có thể cùng là chấp pháp, nhưng lại
không có một chút sát khí nào tỏa ra từ người hắn, cái này Việt có thể khẳng
định, vậy là hắn ta không có ý định giết Hoàng Việt, cậu thở phào nhẹ nhõm thu
thế lại, dù không biết ý định của hắn là gì nhưng chỉ cần giữ được mạng thế là
tốt rồi.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #11