Cướp Đoạt


Người đăng: Thongthong2021

Sau Bạch Lão rời đi, Trần Sơn cũng quyết định trở về Nam Cung thành. Hắn vừa
đi vừa liệp sát yêu thú. Đại đa số đều là yêu thú cấp 1, chỉ có hai đầu yêu
thú cấp 2. Thời gian vừa qua hàng ngày đều phải chiến đấu cực độ khiến cho
Trần Sơn tích lũy được một số kinh nghiệm chiến đấu.

"Trừ luyện khí cửu cấp đỉnh phong, còn lại ta đều có thể."

Trần Sơn mỉm cười.

Quãng đường càng gần với Nam Cung thành, yêu thú càng ít xuất hiện. Hắn quyết
định sau khi tấn thăng lên Huyền Sĩ sẽ vào sâu trong Hoành Tinh sâm lâm một
chút, chỉ có khi gặp phải nguy hiểm tiềm lực của bản thân mới được kích phát.

"Tiểu tử, dừng lại cho ta"

Một giọng nói cương mãnh, to lớn phát ra.

Trần Sơn quay lại thì thấy một cự hán thân cao gần hai thước, hình thể vạm vỡ,
khuôn mặt dữ tợn.

"Có chuyện gì?"

Sau khoảng thời gian đi với Bạch Lão, tính cách của Trần Sơn đã không còn như
trước. Nói cách khác là trò cùng thầy một dạng. Hắn nhìn thản nhiên trước dong
binh kia.

"Tiểu đầu tử, thấy người còn nhỏ, để lại hết đồ đạc trên người, tha người một
mạng."

Cự hán gằn giọng nói.

"Ảo."

Trần Sơn nói ra một chữ, khí xung quanh hắn ba động, bước từng bước lại gần cự
hán.

"Không biết sống chết"

Cự Hán như nỗi điên, vận chuyển chân khí phát công đối với Trần Sơn. Một thân
luyện khí bát giai lại bị một tiểu đầu tử xem thường. Thật quá mất mặt.

"Huyền Thạch Thủ"

Tên dong binh hét to, một nấm đấm hướng tới Trần Sơn. Trần Sơn vẫn như cũ tiến
nhẹ bước, bất quá Bạch Lão chỉ truyền cho hắn công pháp, chứ không truyền cho
hắn đấu kĩ, thành ra hắn đang chỉ dựa vào lực thể của mình.

"To mồm"

Trần Sơn đưa tay ra chộp lấy thạch thủ, quật xuống.

Rắc....rắc.

"Aaaaa......"

Tên cự hán hét lên ôm cánh tay bị gãy của mình.

"Ngươi cướp ta, ta đối lại. Để lại hết đồ đạc trên người. Ta tha ngươi một
mạng."

Tên cự hán đưa ánh nhìn sợ hãi đối với Trần Sơn như thể không cách nào tưởng
tượng được. Một đứa trẻ nhìn chỉ khoảng mười tuổi không hề nhận thấy khí tức
của một võ giả mà lại khủng bố như vậy.

Bất quá, hắn sợ hãi nhưng cũng lấy tay nãi của mình ra giao cho Trần Sơn. Ở
Nam Vực, chỉ có những thế hệ thuộc siêu cấp thế lực mới có Không Gian Giới
Chỉ, nên đa số đều dùng tay nải.

Trần Sơn bắt lấy, xoay người đi. Tài phú của tên dong binh cũng chỉ có 200
khỏa hạ phẩm linh thạch, một quyển Hạ đẳng Hoàng cấp công pháp, cùng một vài
dược thảo. Trần Sơn lắc đầu, quăng ngược tay nải ra phía sau.

"Coi như ngươi may mắn. Tốt nhất là đừng lập lại nữa."

Tên cự hán nghe giọng Trần Sơn ở phía xa, lại nhìn thấy tay nải của mình nằm
trên mặt đất. Vẻ mặt hắn khó hiểu. Hắn ôm cánh tay đi tới. Nhìn về phía hình
ảnh Trần Sơn đang nhỏ dần hắn run rẩy, thở một hơi dài.

"Ta đúng thật là may mắn. Đa tạ."

Sau hai canh giờ, Trần Sơn đã về tới Nam Cung thành. Bất quá trong lòng hắn
vẫn cảm thấy thoải mái khó tả, lần đầu đối chiến với một người tu vi vượt hắn
hai cấp mà lại có thể chiến thắng dễ dàng.

Hắn vào một tửu lâu, gọi món ăn. Xung quanh đang có một nhóm đang bàn luận sôi
nổi một vấn đề gì đó.

"Ngươi nghe gì chưa, một tháng sau là đến Đại hội của Trần gia."

" Ân, hình như để lựa chọn người giỏi nhất trong thế hệ trẻ tiến cử vào Vân
Sơn tông thì phải."

"Chắc là Trần Quang rồi, hắn hiện tại đã là Luyện khí cửu phẩm đỉnh phong
rồi."

"Ta cũng nghĩ vậy, ta còn nghe nói hắn chỉ kém nữa bước là đạt tới Huyền Sĩ
rồi."

Bàn luận ngày càng sôi nổi, Trần Sơn ăn xong cũng không ngồi nghe tiếp mà đi
lang thang trên phố.

"Trần gia đệ nhất."

Trần Sơn khóe miệng nháy lên, mỉm cười.

Trần Sơn vừa đi vừa nghĩ tới việc bộ mặt của những kẻ trong gia tộc sẽ biến
dạng như thế nào khi thấy hắn phát triển vượt bậc. Tuy nhiên, hắn vẫn hiểu
được rằng bản thân hắn hiện tại cần phải tăng trưởng tu vi cùng kinh nghiệm
chiến đấu.

Hắn đảo qua các quầy hàng bán đấu kĩ, tuy nhiên không có cái nào tốt hết. Bất
quá chỉ có một cái khiến hắn thích thú đó chính là Linh Nguyên Đại Lục - Nam
Vực Sơ Yếu Lược. Mua xong Trần Sơn liền trở về Trần gia.

Vẫn như cũ, nhiều người thấy hắn vẫn lờ đi, không đếm xỉa tới. Cha hắn vốn là
đứa con duy nhất của Trần gia tộc trưởng. Tuy nhiên, gia gia hắn vì không muốn
xảy ra bất hòa đối với các vị trưởng lão trong gia tộc nên cũng chỉ có thể cắn
răng nhìn đứa cháu của mình bị người khác coi thường. Cái gọi là Vũ Đạo Vi Tôn
thật sự quá ác nghiệt.

“Để ta xem thử, đến lúc đó các ngươi méo mó đến cỡ nào.”

Cốc cốc…

Tiếng cửa vang lên thanh thúy.

Trần Sơn tới mở cửa, trong mắt hắn là một lão giả khuôn mặt điền đạm, trên mặt
có một ít nếp nhăn nheo, bất quá khí độ vẫn rất bất phàm. Người đó không ai
khác chính là gia gia của hắn - Trần Lâm. Đi theo Trần Lâm còn có một tiểu nữ
khoảng chín, mười tuổi cúi đầu chào Trần Sơn rồi nàng lui ra sau Trần Lâm,
trên khỏe mắt nàng có một chút hơi đỏ.

“Thời gian qua, ngươi đã đi đâu? Có xảy ra chuyện gì không?”

Một giọng nói từ tốn vang lên.

Trần Sơn đối với gia gia hắn cũng không có khuất mắt gì, hắn đã được cha mẹ
hắn nói rõ nỗi khổ tâm của gia gia nên hắn cũng chỉ im lặng chấp nhận.

“ Ân. Cháu không sao. Mọi thứ vẫn ổn.”

Trần Lâm gật đầu. Đột nhiên hai mắt sáng lên, trên mặt hiện chút nét mừng rỡ.

“Ngươi vậy mà tấn thăng luyện khí cảnh lục giai rồi. Quá tốt, quá tốt.”

Trần Lâm cười xong xoay người bỏ đi để lại cô bé kia.

“Thiếu chủ!”

Một giọng nói nhỏ bé, ấm áp, ngọt ngào nấc lên khiến cho Trần Sơn hơi mất bình
tĩnh. Đây là một thị nữ gọi là tiểu Ngọc mà cha mẹ hắn lúc trước nhận nuôi về,
lúc nào cũng quan tâm tới Trần Sơn. Bất quá, khi đó hắn bị mọi người trong gia
tộc xem thường nên cũng không thèm để ý tới nàng. Còn bây giờ, hắn đã khác.
Hắn cảm nhận được một tình cảm chân thành đến từ tiểu Ngọc. Một cô gái có
khuôn mặt khả ái, làn da trắng hồng, cử chỉ nhẹ nhàng khiến hắn có chút cảm
giác xuyến xao.

Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.

“Nín đi. Cha mẹ ta đã ra đi rồi. Từ nay về sau nàng theo ta. Ta sẽ bảo vệ
nàng.”

Trần Sơn bỗng lại xoa đầu tiểu Ngọc, giọng có chút ngượng ngùng.

Tiểu Ngọc hơi thút thít, gật đầu.

“Vâng. Thiếu chủ”

“Sau này gọi ta là Trần ca. Nàng là người thân của ta.”

Tiểu Ngọc nhìn thẳng Trần Sơn, đôi mắt long lanh có chút vui vẻ cùng hạnh
phúc.

“Tiểu Ngọc biết rồi.”

Nói thêm vài câu, tiểu Ngọc rời đi. Trần Sơn thở dài một hơi rồi quan sát từng
li từng tí trong Không Gian giới chỉ của sư phụ.

Trong một góc không gian, hiện ra trong mắt Trần Sơn một quyển sách.

“Trùng Dương Kinh Vân Thủ - Địa Cấp Hạ phẩm đấu kĩ”

Trần Sơn mừng rỡ liền tiến vào nghiên cứu. Trùng Dương Kinh Vân Thủ gồm ba
thức:

Kinh Sơn Nhất Kích

Huyền Trọng Thanh Sơn

Trùng Dương Phá Toái Thạch

Hiểu hết toàn bộ Trùng Dương Kinh Vân Thủ, Trần Sơn quyết định ngày mai lại
tiến vào Hoành Tinh sâm lâm để tu luyện. Từ nay đến đại hội gia tộc còn gần
một tháng.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #3