Luyện Khí Cảnh Thất Giai


Người đăng: Thongthong2021

Sớm tinh mơ, Trần Sơn tranh thủ qua gặp tiểu Ngọc.

“Ta có chuyện phải đi. Trước đại hội của của gia tộc ta sẽ về. Nàng yên tâm.”

Trần Sơn nhỏ nhẹ nói với tiểu Ngọc

“ Ân. Muội biết rồi. Huynh đi cẩn thận. Muội đợi huynh.”

Tiểu Ngọc có hơi lo lắng, bất quá vẫn cười trả lời.

Trần Sơn xoa đầu tiểu Ngọc rồi quay người rời đi. Lần này hắn tiến vào sâm lâm
sâu hơn khu vực lần trước. Giữa rừng, hình ảnh một thiếu niên đang diễn luyện
đấu kĩ.

“Kinh Sơn Nhất Kích, xuất!”

Một tiếng hô vang vọng kế đến là một cây cổ thụ cao gần một trượng đổ rầm
xuống. Liên tục lập đi lập lại một chiêu thức khiến cho cây cối xung quanh hắn
hoang tàn.

“Phù…”

Thở ra một hơi trọc khí, hắn ngồi xuống đả tọa vận chuyện Thiên Long Thần Ấn
quyết. Lúc này xung quanh người Trần Sơn xuất hiện một tia vàng nhạt. Cứ như
vậy Trần Sơn liên tục lập đi lập lại vòng tuần hoàn.

Hai hôm sau, khí thế của hắn bổng tăng vọt lên.

“Oành”

Hai mắt Trần Sơn mở ra, miệng mở nụ cười.

“Khí cảnh thất giai rồi…”

Hắn lấy trong giới chỉ ra một viên đan dược - Bồi Thể Nguyên Đan rồi làm theo
như trước kia Bạch Lão hướng dẫn. Hắn kiếm một hồ nước nhỏ, nuốt viên đan dược
rồi nhảy ùm xuống ngâm mình. Một lát sau, tạp chất trong người Trần Sơn tiết
ra khiến khắp hồ có mùi khó chịu.

“Thể Long Bất Khứ đã đạt tới đỉnh phong rồi. Bất quá muốn tấn cấp lên tầng thứ
hai vẫn còn thiếu nhiều.”

Trần Sơn lẩm bẩm. Hắn từ dưới hồ đi lên. Tiếng xương cốt kêu răng rắc. Hắn vận
chuyển Thiên Long Thần Ấn quyết từ trong nội thể hồ như phát ra một tiếng long
ngâm rất nhỏ. Nhưng đủ để hắn nghe thấy được.

“Long ngâm….Thiên Long...sư phụ thật sự quá tốt với ta.”

Nét mặt hắn chợt buồn, nhớ tới Bạch Lão. Bất quá hắn liền xốc lại tinh thần.
Hắn quyết tâm 5 năm sau phải gặp lại được Bạch Lão.

“Đến lúc thể nghiệm rồi”

Hắn tiến sâu vào sâm lâm tìm kiếm yêu thú.

“Hy vọng thấy được một đầu cấp 2 đỉnh phong”

Đúng như hắn mong muốn, trước mặt hắn xuất một đầu yêu hùng. Trần Sơn cảm nhận
được yêu khí ba động như hắn mong muốn liền mỉm cười. Trần Sơn vận chân khí
nhanh như thiểm điện lao vào đầu yêu Hùng vận toàn lực xuất chiêu.

“Kinh Sơn nhất kích…”

Một chiêu này xuất ra khiến cho đầu yêu Hùng toàn thân cứng đờ, nhận trọn vẹn
công kích mà không kịp phản ứng gì. Đầu yêu hùng rơi xuống mặt đất, lăn ra
chết tươi.

“Hay lắm. Chỉ một chiêu. Bất quá nếu đối với Huyền Sĩ nội thể đã có khí hải
thì vẫn chưa đủ.”

Trần Sơn nói như vậy là vì ở cạnh giới luyện khí võ giả hoàn toàn là mượn nhờ
thiên địa linh khí nhập vào thể nội còn Huyền Sĩ đã ngưng tụ ra khí hải có thể
ẩn chứa chân nguyên linh khí nên uy lực mạnh hơn rất nhiều lần.

Thể nghiệm lực lượng bản thân của mình xong, hắn vẫn như cũ vận chuyển vòng
tuần hoàn tu luyện của hắn. Thi triển liên tục Kinh Sơn nhất kích rồi đã tọa
vận chuyển chân khí theo tàn quyết. Ngày qua ngày, đến nay đã là ngày hắn phải
trở về. Chỉ còn năm ngày nữa là đến Gia tộc đại hội.

Trần Sơn về tới Nam Cung thành liền một mạch hướng thẳng về Trần gia. Hắn vào
phòng nghỉ ngơi. Phòng của Trần Sơn sạch sẽ, được dọn dẹp gòn gàng.

“Chắc là ngày nào Ngọc nhi cũng tới dọn dẹp rồi.”

Trần Sơn mỉm cười tự nhủ.

Hắn nghỉ ngơi được vài canh giờ liền lâm vào tu luyện. Hắn ngồi xếp bằng trên
giường vận chuyện chân khí theo vòng tuần hoàn kinh mạch của tàn quyết. Hắn
như vậy suốt một ngày. Bất quá khi hắn tỉnh lại liên nheo mắt.

“Sao hôm nay nàng không tới?”

Trần Sơn rời giường đi qua hậu viên tìm tiểu Ngọc. Bất quá khi tiểu Ngọc thấy
hắn liền cúi đầu chào rồi quay người bỏ đi. Bước chân của nàng chệch choạc như
gấp rút. Hắn thấy vậy liền chạy tới chặn trước mặt. Tiểu Ngọc vẫn cuối đầu.

“Ngọc nhi, nàng sao vậy?”

Tiểu Ngọc không trả lời, cúi đầu.

Trần Sơn đưa hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Ngọc lên liền phẫn nộ.

“Ai ra tay với nàng?”

Đôi mắt tiểu Ngọc nhòe lệ.

“ Ân...muội không sao. Huynh… đừng lo…”

“Muội đi theo ta. Kể hết mọi chuyện cho huynh nghe.”

Ngọc nhi bước chân run rẩy đi theo Trần Sơn, kể lại cho hắn nghe mọi việc. Thì
ra trong một lúc sơ ý, Ngọc nhi đã làm đổ chén trà lên người Trần Yên Nhiên
một thiên tài trong gia tộc, con gái của nhị trưởng lão. Cô ta vì vậy mà liên
tục tát tiểu Ngọc. Mặc kệ tiểu Ngọc xin lỗi đến cỡ nào cũng không buông tha.
Mãi đến khi Ngọc nhi ngất đi mới được một thị nữ khác đưa đi. Tiểu ngọc vì
không muốn Trần Sơn biết nên mới tránh mặt.

Trần Sơn nắm bàn tay của tiểu Ngọc đi vào nội viện gia tộc. Trong nội viện
hiện đang có một vài thiên tài trong gia tộc, trong đó có Trần Yên Nhiên, Trần
Hoàng cùng với Trần Lỗi đều là con của các vị trưởng lão gia tộc. Cả ba đều là
luyện khí bát giai.

Trần Sơn kéo tay tiểu Ngọc đến trước mặt Yên Nhiên, gằn giọng:

“Ngươi xin lỗi nàng mau!”

Yên Nhiên đưa mặt ngạc nhiên nhìn Trần Sơn.

“Ngươi nghĩ người là gì mà kêu ta xin lỗi con tiện tì này. Phế vật!”

Hai tên còn lại cũng cười phá lên hùa theo.

“Nhiên tỷ nói đúng. Phế vật lo mà an phận đi.”

“Hai ngươi nói lại”

“Bỏ đi thiếu gia. Đừng vì ta mà…”

Tiểu Ngọc cúi mặt giọng run rẩy khuyên can Trần Sơn.

“Phế vật. Ta gọi người là phế vật đấy rồi sao. Còn tiện tì như người không
được lên tiếng ở đây.”

Trần Hoàng lớn tiếng mang đầy thách thức. Chỉ có điều không ai ngờ tới được là
hắn vừa dứt lời Trần Sơn liền động thủ.

“Oành”

Yên Nhiên cùng Trần Lỗi ngơ ngác như thấy một chuyện khó tưởng tượng xảy ra.
Trần Hoàng văng xa một góc. Miệng hắn trào ra máu. Ngay ngực hắn xuất hiện một
vết lõm rõ ràng.

“Xin lỗi nàng ấy mau.”

Trần Sơn gằn rõ ràng từng chữ.

“Ngươi dám vì tiện tì này xuất thủ với người gia tộc. Để ta ra tay trị ngươi.
Đồ phế vật.”

Bất quá Trần Yên Nhiên chưa kịp xuất chiêu đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ chèn
ép.

“Kinh Sơn nhất kích”

Một thủ vừa xuất tình trạng của Yên Nhiên chỉ đỡ hơn Trần Hoàng một chút. Bởi
vì cô ta dù sao cũng là bát giai đỉnh phong cộng với việc Trần Sơn đã không
xuất toàn lực.

“Một chưởng này ta thay cho Ngọc nhi trả cho ngươi. Người tốt nhất đừng động
tới nàng. Nếu không ai cũng không cứu được mạng ngươi.”

Nói xong, Trần Sơn đỡ dìu tiểu Ngọc rời khỏi.

Trần Lỗi cả người run rẩy nhìn Yên Nhiên cùng Trần Hoàng, trong mắt hiện lên
tia khiếp sợ như vừa gặp phải một kẻ man nhân.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #4