Cẩu Trưởng Lão


Người đăng: Thongthong2021

“Đệ tử Trần Sơn tham kiến chưởng môn cùng các vị sư bá!”

Thiếu niên vừa bước vào cất tiếng.

“Hừm! Ngươi coi đây là chốn không người, muốn tới lúc nào thì tới hay sao?”

Người mở miệng hừ lạnh không ai khác là tam trưởng lão.

Trần Sơn chỉ liếc mắt nhìn liền quay về phía cửu trưởng lão chẳng buồn chả
lời.

“Vì sao ngươi lại chậm trễ như vậy?”

Giọng khàn khàn của đại trưởng lão phát lên bất quá không mang theo tính đả
kích như tam trưởng lão.

“Ta gặp phải một số kì ngộ nên phải tọa quan để tiếp nhận!”

Trần Sơn bình thản trả lời, trên mặt không có nữa phần lúng túng.

“À!”

Đại trưởng lão hô thầm, gật gật đầu.

Vân Sơn lão nhân thì không biểu lộ điều gì. Có lẽ mọi chuyện lão đều giao cho
đại trưởng lão.

Trần Sơn tiến lại phía tiểu Ngọc.

“Nàng bị thương?”

“ n…!”

Tiểu Ngọc kể lại mọi chuyện cho Trần Sơn. Người hắn nổi lửa, sát khí ngút trời
khiến cho ngay cả Vân Sơn lão nhân cũng phải nhíu mày.

“Cẩu trưởng lão chết tiệt kia, ngươi cút ra đây cho ta!”

Trần Sơn đùng đùng, chỉ thẳng mặt tam trưởng lão.

Toàn trường chết lặng. Không ai nghĩ rằng một tên đệ tử lại có thể gan to bằng
trời như vậy.

“Hay, hay...khá khen cho một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng...Chết
đi!”

Tam trưởng lão quá mất mặt, hóa rồ, xuất một chưởng như muốn chụp chết Trần
Sơn.

Nhiệt độ quanh thân Trần Sơn ngày càng tăng cao, vừa xuất thủ thì đã có một
thân ảnh đối chiêu với tam trưởng lão.

“Ngươi đừng làm càn!”

Cửu trưởng lão hét lớn.

“Cái gì? Hắn dám vô lễ với trưởng lão. Ngươi kêu ta làm càn sao?”

Tam trưởng lão dường như dồn nén tức giận đã lâu bây giờ mới có được cơ hội
bung ra, cực kì hung tàn.

“Khụ...Khụ!”

Vân Sơn lão nhân lắc đầu, ho khan vài tiếng. Tiếng ho vang khắp toàn trường
khiến cho hai vị trưởng lão kia dừng ngay chiến đấu, quay sang chưởng môn
nhân. Các vị trưởng lão khác thậm chí đại trưởng lão cũng thở dài ngao ngán.
Các đệ tử thân truyền đều có chút thất thần.

Duy chỉ có Trần Sơn không hề bị ảnh hưởng, sát khí vẫn tràn ngập.

“Ồ! Hắn không bị ảnh hưởng sao?”

Vân Sơn lão nhân thầm nghĩ trong lòng.

“Ngươi vì sao lại đối với tam trưởng lão như vậy?”

Chưởng môn Vân Sơn tông nghiêm nghị hỏi.

“Hắn dám xen vào tranh đấu của đệ tử mà đả thương nữ nhi của ta!”

Trần Sơn điệu bộ cứng rắn, thanh âm không hề hạ thấp thậm chí có phần còn lên
cao.

Lý do vừa ra, toàn trường như vỡ òa. Vì nữ nhi của mình mà hắn dám đắc tội vị
trưởng lão. Phải nói hắn ngu hay dũng cảm.

“Những chuyện phải trái xảy ra hôm nay, ai đúng ai sai sẽ do đại trưởng lão xử
trí. Còn bây giờ, nên tiếp tục cuộc tuyển chọn đi. Danh vọng của Vân Sơn tông
không phải là thứ mà những tranh chấp lặt vặt giữa các ngươi có thể so sánh!”

Vân Sơn lão nhân càng nói về sau càng gằn giọng xuống.

“Hừ! May mắn cho ngươi!”

Trần Sơn buông lại một câu liền ra hiệu cho cửu trưởng lão quay về. Điểm này
không một ai phát hiện ra.

Tuy nhiên, một câu của Trần Sơn đã khiến cho lửa giận của tam trưởng lão vô
phương dập tắt. Hắn không dám làm trái lời Vân Sơn lão nhân cho nên vừa ngồi
xuống vừa trừng mắt nhìn Trần Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống một đứa trẻ tự
cao tự đại vậy.

“Linh nhi, ngươi cùng hắn lên đi!”

Đại trưởng lão âm trầm nói ra.

“Vâng! Thưa sư phụ!”

Cô gái gọi là Linh nhi kia cung kính đáp, bộ dáng cực kì kính trọng đại trưởng
lão.

“Tiểu Trần tử, Linh nhi vốn là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, cũng là
đệ tử mạnh nhất Vân Sơn tông hiện giờ. Cho nên ngươi phải cẩn thận!”

Cửu trưởng lão nói nhỏ với Trần Sơn.

Bất quá Trần Sơn lạnh nhạt gật đầu, không trả lời.

Cả hai tiến lên tràng đấu, đứng đối nhau. Linh nhi trạc hai mươi, thân hình
đẫy đà, khuôn mặt khả ái, mang nét nghiêm túc, bình tĩnh.

“Ngạo Thế Song Hoàn!”

Linh nhi hô lên một tiếng, song hoàn xuất ra tốc độ càng lúc càng nhanh, mang
theo khí thế sắc bén như muốn dày xéo những gì cản trở.

“Phong Vân Ám Ảnh”

Trần Sơn hét lên một tiếng. Thân thể hắn quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện né công
kích của Linh nhi.

“Ngươi chỉ biết chạy thôi sao?”

Đánh mãi không trúng, Linh nhi hừ lạnh một tiếng.

“Vậy sư tỷ muốn như thế nào?”

Trần Sơn lạnh lùng hỏi.

“Đôi công đi!”

Linh nhi mau mắn trả lời.

“Tùy vậy!”

Trần Sơn vừa dứt lời hắn lập tức xuất thủ.

Kinh Sơn Nhất Kích.

Thủ chưởng Trần Sơn xuất ra mãnh liệt va chạm với song hoàn của Linh nhi.

Oành.

Linh nhi bị đẩy lui vài bước, bộ dáng chật vật còn Trần Sơn thì vẫn tại chỗ
bất động, vững vàng như bàn thạch.

Đại trưởng lão đảo mắt liên tục tựa như không hiểu điều gì đó.

“Tên tiểu tử này của lão cửu chỉ có tu vi Huyền Sĩ ngũ giai làm sao lại có thể
chiếm thế thượng phong đối với Linh nhi của ta?”

Lão bà thầm nghĩ liền quay nhìn Vân Sơn lão nhân, hai ánh mắt như trao đổi một
điều gì đó.

Hoành Tảo Song Phương.

Uy lực chiêu này vừa xuất ra của Linh nhi không phải thứ mà chiêu đầu của nàng
có thể so sánh được. Cực kì mạnh mẽ, cực kì oanh bức khiến cho không khí như
bị xé ra.

Trùng Dương Phá Toái Thạch.

Trần Sơn tiến tới, chưởng ra một chưởng, một chưởng nặng tựa thái sơn, một
chưởng có lực phá hoại cực lớn, một chưởng gây cho những tên đệ tử khác có cảm
giác như bị đè ép xuống vực sâu muôn trượng.

Oành. Oành. Oành.

Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên. Lực trùng kích tỏa ra bốn phương tám hướng
khiến nhiều tên đệ tử phải lùi ra xa.

Linh nhi bị đẩy ra vài thước, miệng hiện tia máu liền bị nàng lấy tay quẹt
mất.

Trần Sơn vẫn như cũ, vẫn tựa như một tòa sơn hùng vĩ vững vàng.

“Ta chịu thua!”

Linh nhi hơi cúi mặt, mở lời.

Tràng diện chết lặng.

“Linh tỷ vậy mà thua sao? Đệ nhất thiên tài của Vân Sơn tông ta lại thua sao?”

Có một tên đệ tử như không tin vào mắt mình mở miệng hỏi.

Trần Sơn quay trở lại với phong thái ung dung, bình thản trở về kế bên cửu
trưởng lão.

Linh nhi hơi cúi mặt quay về phía bà bà.

“Sư phụ, đệ tử làm ngài thất vọng!”

Giọng Linh nhi hơi run run, có chút nghẹn.

“Đệ tử ngoan, không sao không sao!”

Giọng đại trưởng lão nhỏ nhẹ, ấm áp nhẹ nhàng rơi vào tai của Linh nhi.

“Vì đã mất quá nhiều thời gian, còn ai muốn tranh tài thì tiến lên thi đấu với
Trần Sơn. Nếu không thì hắn sẽ là tân đệ nhất nhân của Vân Sơn tông!”

Toàn trường thẫn thờ vì người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Vân Sơn
lão nhân.

“Ồ! Lão ta muốn dụng xa luân chiến!”

Trần Sơn miệng hé một tia mỉm cười, thầm nghĩ trong đầu.

“Ta, Vương Kỳ là đệ tử của tứ trưởng lão xin lãnh giáo cao chiêu!”

Một thiếu niên trạc mười sáu, mười bảy tiến lên cất lời.

Trần Sơn liền phải quay lại tràng đấu.

“Mời!”

Vương Kỳ vừa dứt tiếng liền xuất ra một thương đâm tới Trần Sơn.

Xuyên Tâm Vương Kích.

Thương đâm tới xoáy mạnh, uy lực mạnh mẽ chỉ có điều theo như Trần Sơn thấy
thì vẫn còn kém so với Linh nhi.

Phong Vân Ám Ảnh.

Trần Sơn biến mất liền hiện ra chỉ trong nháy mắt.

Hắn chụp đuôi thương giựt ra rồi kéo về đập mạnh vào ngực của Vương Kỳ.

Uỳnh…

Vương Kỳ bị văng ra xa, thổ ra nhiều ngụm huyết, ánh mắt sợ hãi ngước nhìn
Trần Sơn.

Trần Sơn tay cầm trường thương liền tiến lại đưa cho Vương Kỳ rồi hắn dõng
dạc.

“Còn ai không?”

Mấy tên đệ tử há hốc mồm nhìn cách Trần Sơn chiến đấu cực kì quái dị, chẳng
khác gì một đầu yêu thú đội lốt nhân tộc.

“Còn ta!”

Người lên tiếng chính là Hạo Thiên.

Một thân ảnh to lên chậm rãi lê thanh đại đao tiến lên tràng đấu.

“Xuất chiêu đi!”

Trần Sơn ung dung mở lời.

Huyền Âm Lệ Nguyệt.

Một đao chém tới của Hạo Thiên khiến cho Trần Sơn nhíu mày.

“Ồ! Có âm khí!”

Trần Sơn lầm bầm.

Thân là một Linh Ấn Sư, hắn hoàn toàn mẫn cảm đối với linh khí, nên rất nhanh
chóng có thể nhận ra sự khác biệt.

Chỉ có điều…

Nhiệt độ quanh thân Trần Sơn nóng lên, ngày càng nóng lên, linh khí xung quanh
thân thể hắn như bốc cháy, nhiệt độ ngày càng cao lên làm ảnh hưởng đến xung
quanh, thậm chí ảnh hưởng đến những kẻ đang xem. Âm khí từ một đao kia bị đốt
cháy hoàn toàn.

“Khi nãy đấu với đệ tử, hắn vẫn chưa vận dụng toàn lực sao?”

Linh nhi nhỏ giọng hỏi đại trưởng lão.

“Tên này thâm tàng bất lộ…”

Đại trưởng lão hững hờ trả lời ngắn gọn.

Trần Sơn lợi dụng thân pháp của mình né công kích của Hạo Thiên, thủ chưởng
liên tục lên người của hắn. Còn công kích của Hạo Thiên bị mất đi âm tà chi
khí nên đã không còn sự nguy hiểm vốn có của nó. Bất quá sức chịu đựng của tên
này cũng thuộc hạng trâu bò, mãi không chịu thua.

Mặc dù là vậy nhưng thương tích trên người Hạo Thiên ngày càng nhiều. Trần Sơn
dừng lại. Hắn không đánh nữa.

“Muốn khống chế Lệ âm Chi Khí trong người thì dừng lại đi!”

Trần Sơn trong một khoảng khắc công kích đã khe khẽ vào tai của Hạo Thiên, cực
kì chính xác, lặng lẽ và kín đáo.

Hạo Thiên như bất động, ánh mắt đầy sự kinh nghi như không hiểu được chuyện gì
đang xảy ra.

“Ta...ta thua rồi!”

Hắn ngập ngừng nhận thua.

Rốt cuộc, cũng không còn một ai lên khiêu chiến nữa.

Tam trưởng lão lửa giận vẫn chưa tắt, liền đập bàn.

“Chưởng môn, ta có việc nên rời trước!”

Bỏ lại một câu rồi hắn cùng Trần Yên Nhiên rời đi.

“Tốt nhất là ngươi nên nhớ lời của ta!”

Trần Sơn âm trầm nói lên.

Cước bộ của tam trưởng lão nhanh lại càng nhanh. Lão ta cảm thấy đã quá mất
mặt rồi.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #17