Điềm Xấu


Người đăng: Thongthong2021

Toàn tràng diện trở nên như điên dại, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy
ra.

“Hắn thân là đệ tử, mà sao ta thấy hắn giống như rất có quyền uy vậy?”

Một tên nhao nhao lên nói.

“Tại sao chưởng môn cùng đại trưởng lão lại mắt nhắm mắt mở trước thái độ của
hắn vậy?”

Một kẻ khác lấy tay đập đập vào trán xen vào.

“Hắn từ đâu tới vậy, chỉ mới gia nhập vào Vân Sơn tông ta mà lại bá khí như
vậy? Ngay cả Linh tỷ cũng không phải đối thủ của hắn là sao? Chuyện gì đang
xảy ra?”

Lại thêm kẻ tỏ vẻ cực kì nghiêm trọng hô lên.

Đại trưởng lão ra hiệu giải tán toàn trường.

Tất cả nội môn đệ tử nhao nhao rời khỏi. Tràng diện nhốn nháo một lúc liền trở
nên yên ắng lại. Chỉ còn lại cao tầng tông môn và các đệ tử thân truyền.

“Đại trưởng lão, giải quyết chuyện của lão tam và lão cửu.”

Vân Sơn lão nhân khàn khàn giọng phá tan bầu im lặng.

“Vâng!”

Đại trưởng lão hơi mỉm cười đáp.

“Trần Sơn, đại hội thi đấu lần này rất quan trọng đối với Vân Sơn tông ta,
ngươi phải cố gắng toàn lực!”

Giọng của Vân Sơn lão trầm, rõ ràng từng chữ.

“ n! Ta hiểu! Ta muốn biết lần này bao nhiêu người tham gia?”

Trần Sơn có chút thắc mắc.

“Tổng cộng có Vân Sơn tông, Vạn Kiếm tông, Tuyệt m Cốc và Bích Thủy Sơn trang.
Mỗi một tông đều có năm danh ngạch.”

Vân Sơn lão nhân từ tốn giảng giải.

“Vậy ta chọn danh ngạch được không?”

Trần Sơn khóe miệng có chút nhếch lên.

Chưởng môn Vân Sơn tông hơi chau mày, vẻ mặt vốn nhăn nheo vì tuổi tác có đôi
nét đăm chiêu. Bất quá cũng chỉ là trong vài khắc.

“Được!”

Vân Sơn lão nhân gật đầu.

Các vị trưởng lão cùng các đệ tử dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có gì
để nói. Dù sao Trần Sơn hắn đã là Vân Sơn tông đệ nhất thiên tài.

“Vậy ta chọn…”

Trần Sơn bắt đầu nhìn xung quanh. Hắn lần lượt chỉ từng người. Người đầu tiên
hắn chọn chính là Ngọc Linh đệ tử đại trưởng lão. Người thứ hai là Hạo Thiên
đệ tử bát trưởng lão. Người thứ ba là tiểu Ngọc. Còn người cuối cùng hắn không
biết phải chọn ai nên để cho Vân Sơn lão nhân lo liệu.

Sự lựa chọn của Trần Sơn đã khiến cho một làn sóng nổi lên. Tiểu Ngọc vốn hiện
tại tu vi chỉ là Luyện khí cửu giai đỉnh phong, có thể nói gần như là yếu nhất
trong số các đệ tử thân truyền. Chính vì vậy mà điều này đã khiến cho nhiều
người không hài lòng. Chỉ có điều, không người nào lên tiếng.

Xong mọi chuyện, tất cả mọi người đều rời khỏi. Trần Sơn cùng tiểu Ngọc với
cửu trưởng lão trở về dược viên. Tiểu Ngọc vừa về tới liền bế quan luyện công.

“Hai thứ ngươi nhờ ta luyện chế đây!”

Cửu trưởng lão thần tình vui vẻ nói, tay lấy ra hai hộp bạch ngọc.

“Ồ! Đa tạ cửu trưởng lão!”

Trần Sơn mỉm cười.

“Tiểu Trần tử, lúc không có ai ngươi cứ việc gọi ta là Hoàng lão ca! Dù sao
thật sự ngươi không phải là đệ tử của ta!”

Cửu trưởng lão vẻ mặt mang đầy tếu ý.

“Ta biết rồi. Còn về việc kia, Hoàng lão ca có bị sao không?”

Trần Sơn vẻ mặt có chút quan tâm đến cửu trưởng lão.

“Không sao! Đại trưởng lão tính tình rất tốt, bà ta làm việc theo lẽ phải. Nên
chắc ta sẽ không bị gì nặng nề!”

Cửu trưởng lão phong thái bình thản.

“Vậy tốt!”

Trần Sơn bình thản trở lại.

“Thôi ta đi đây! Không làm phiền ngươi!”

Cửu trưởng đứng dậy, vươn đôi vai nói.

“Ta tiễn huynh!”

Trần Sơn đối với cửu trưởng lão đầy hảo cảm.

Hắn tiễn người xong, liền tiến ra phía sau dược viên.

“Phải thử mới được!”

Trần Sơn phấn khích nói ra.

Tay hắn liền động. Xưa không bằng nay, rất nhanh chóng hàng loạt đạo linh
tuyến được tạo ra phong ấn một khoảng không gian lại, tiếp đến, Hỏa Chi Linh
vốn đang yên ắng lửng lờ trên tòa sen trong khí hải bất chợt xoay động. Trần
Sơn tiếp dẫn Hỏa Linh làm cho không gian bị phong ấn trở nên nóng rực, hỏa khí
trong không gian như áp bức vạn vật trừ chủ nhân của nó.

Tứ Phương Vạn Kiếm Trận.

Trần Sơn hét lớn một tiếng, một lượng khổng lồ kiếm khí hình thành hay nói
chính xác hơn đó là Hỏa kiếm khí. Mãnh liệt, khủng bố, tàn bạo đó là những từ
có thể miêu tả cảnh tượng lúc này.

Trần Sơn tập trung để duy trì trận ấn, vừa liên tục quan sát khiến hắn có chút
quá sức. Qua một thời gian ngắn, Trần Sơn lực kiệt, hắn buông tay giải ấn. Hắn
lập tức ngồi bệt xuống đất, thở dốc. Bất quá trên khuôn mặt trẻ trung vẫn hiện
một tia mỉm cười.

“Phải đổi tên thôi. Không biết nên gọi như thế nào cho uy mãnh đây? À… gọi là
Hỏa Kiếm Ngục Chi Ấn vậy! Ha ha!”

Hắn tự nói tự cười to như rất hãnh diện vì điều đó.

Trong lúc đang nghiệm lại về trận ấn vừa được cải biến, bỗng Trần Sơn cảm nhận
được có khí tức tiến vào trong dược viên. Hắn động tay, bật ra một đạo kiếm
khí thẳng hướng của khí tức đang tới.

Vút.

Đạo kiếm khí tốc độ cực ki nhanh mang theo uy lực không hề nhỏ.

Bên ngoại, một thanh niên vẻ mặt âm u đang tiến lên bỗng như cảm nhận được có
một điều gì đó nguy hiểm, hắn liền khựng lại tập trung quan sát liền thấy một
thanh kiếm khí ẩn hiện bay tới. Thanh niên giơ thanh cự đao lên đỡ liền bị
đánh lui chục bước.

“Ôi thôi! Quên mất đang trong tông môn! Cũng may là hắn không sao! Nếu không
ta trở thành tên lạm sát rồi!”

Trần Sơn hơi tiếu ý thở dài một tiếng.

Hắn tiến ra phía trước dược viên liền thấy thân ảnh của thanh niên kia đang có
chút chật vật.

“Ồ! Hạo huynh tới tìm ta sao? Ta cứ tưởng tên nào tới trộm dược thảo nên lỡ
tay! Thứ lỗi, thứ lỗi!”

Trần Sơn thân thiện nói ra.

“Ngươi sử dụng kiếm.”

Tên thanh niên mặt mày cọc cằn, lời nói ra như chất chứa sự phẫn nộ trong đó.

“Ấy không! Chỉ là một chút tiểu xảo mà thôi! Không đáng nhắc tới, không đáng
nhắc tới!”

Trần Sơn hắn không muốn lộ ra thân phận Linh Ấn Sư của hắn, chối bừa chối bãi
cho qua chuyện.

Hắn thật sự không hề sử dụng kiếm, bất quá thân là một Linh Ấn Sư thì việc
điều động kiếm khí oanh tạc thẳng mặt lại quá dễ dàng.

“Không nói cũng được ta không quan tâm. Điều ta quan tâm chính là ngươi có thể
giúp ta khống chế lệ âm chi khí trong người sao?”

Hạo Thiên lạnh lùng, khô khan nói ra.

“Tất nhiên! Ta đó giờ không lừa người khác điều gì cả!”

Trần Sơn tràn đầy tự tin đáp lời.

“Như thế nào?”

Trong ánh mắt đầy âm u của Hạo Thiên như có một tia sáng mờ ảo ẩn hiện.

“Hiện tai, ta chỉ có thể giúp ngươi khống chế tạm thời âm khí trong người, chỉ
là tạm thời, muốn thật sự khống chế được cần phải có thêm một nhánh Hỏa Thanh
Âm Chi thảo. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được!”

Trần Sơn vẻ mặt bình thản.

“Hỏa Thanh m Chi thảo ở đâu?”

Hạo Thiên có chút không nhịn được gầm lên.

“Ta không biết!”

Trần Sơn nhún vai thẩn thờ trả lời.

“Ngươi gạt ta!”

Hạo Thiên bộc phát, tham đao trong tay run lên như muốn bổ thẳng vào Trần Sơn.

“Ngươi nên suy nghĩ cho kĩ. Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta!”

Hạo Thiên mặt đỏ gay, từng tia máu nổi lên.

Trần Sơn hơi nhíu mày, hắn thấy có điều bất ổn. Không phải là vì sát khí của
Hạo Thiên đang bừng lên mà là vì hắn cảm nhận được linh khí xung quanh Hạo
Thiên đang bị âm lệ chi khí ăn mòn. Âm lệ chi thể vốn là một dị thể. Người
mang âm lệ chi khí sẽ phát triển rất nhanh, nhưng ngược lại nếu như không
khống chế được sẽ dần dần bị âm khí ăn mòn đến cuối cùng sẽ biến thành lệ quỷ.

Và điều đó đang diễn ra trước mặt Trần Sơn. Thân ảnh đối diện hắn đã trở thành
bán nhân bán quỷ.

Âm khí tỏa ra xung quanh ngày càng nhiều, khiến cho cao tầng tông môn phát
giác ra được. Có người bất mãn, có kẻ hoài nghi, có vị động thân. Tràng diện
quỷ quái này như một lời cảnh báo cho một điềm xấu sẽ xảy tới với Vân Sơn
tông.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #18