Tiểu Ngọc Thắng Hiểm


Người đăng: Thongthong2021

“Hừm… Hắn nghĩ hắn là ai mà lại dám vắng mặt? Thật không coi ai ra gì! Nhất
định phải trừng phạt thật nặng!”

Một tên trung niên mặc lam bào, râu quai hùm, vẻ mặt khó chịu hừ lạnh tiếng.

“Tam trưởng lão! Từ khi nào người của ta mà ngươi muốn phạt thì phạt vậy?”

Cửu trưởng lão đập tay lên cạnh ghế hét lên.

Đứng cạnh cửu trưởng lão chính là tiểu Ngọc. Ánh mắt của nàng đang nữa nhìn
nữa không lên người của kẻ đứng sau lưng tam trưởng lão. Người đó không ai
khác chính là Trần Yên Nhiên. Về phần cô ta thì đúng như tính cách ngoan độc,
âm lệ thì ánh mắt đầy sát khí thẳng hướng tiểu Ngọc.

“Có chưởng môn ở đây, ngươi đừng hòng ngang ngược bênh vực tên đệ tử coi
thường môn lệnh của ngươi?”

Tam trưởng lão tức giận hô lên vang khắp đại điện.

“ y… hai người các ngươi lớn tiếng cãi nhau trước mặt các tiểu bối không quá
mất mặt hay sao?”

Một lão bà tóc đã bạc màu âm trầm lên tiếng.

Cửu trưởng lão nuốt bực vào trong, ngã người ra ghế.

Tam trưởng lão mặc dù nét mặt vẫn có chút bực bội nhưng cũng im lặng không lên
tiếng nữa.

“Lão cửu! Ngươi có gì để giải thích cho hắn!”

Lão bà không mặn không nhạt hỏi chuyện.

“Thưa đại trưởng lão, ta để hắn vào Hoành Tinh sâm lâm lịch luyện. Chắc hẳn là
đã xảy ra chuyện gì nên mới không về kịp thời! Mong đại trưởng lão minh xét!”

Cửu trưởng lão chắp tay, nhẹ giọng trả lời.

“Được rồi! Ta tự có cách xử trí. Các ngươi yên tâm.”

Đại trưởng lão bỏ lại một câu liền nhắm mắt an thần.

“Không cần chờ nữa!”

Giọng nói lạnh lùng, khí thế phát ra từ một lão giả râu tóc bạc phơ ngồi ở vị
trí chủ điện.

“Nhiều năm liên tục tranh đấu với những môn phái khác đều thất bại, đệ tử tham
gia nhiều người không chết thì tàn phế, Vân Sơn tông đã phải mang nỗi nhục ê
chề. Lần thi đấu này giữa các môn phái ta không muốn lịch sử lập lại làm ô
nhục đến tổ tiên thêm nữa. Cho nên cuộc tuyển chọn sẽ ở trên sinh tử đài. Đánh
tới khi nào đối phương nhận thua. Lần tuyển chọn này sẽ chọn ra năm người.
Người đứng thứ nhất sẽ đạt được đãi ngộ cũng như sự bồi dưỡng tốt nhất của Vân
Sơn tông ta. Bắt đầu đi!”

Lão giả âm trầm mà hùng hồn, lời nói len lỏi vào tâm chúng nhân khiến tinh
thần của các đệ tử thân truyền cực kì phấn khích.

“Thế Phong cùng Hạo Thiên, hai ngươi là cặp đầu tiên!”

Đại trưởng lão dõng dạc.

“Thế Phong là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão. Hạo Thiên là bên bát
trưởng lão. Cả hai tu vi đều là Huyền sĩ lục giai. Quả thật trong số các đệ tự
thân truyền ngươi có tu vi thấp nhất!”

Cửu trưởng lão vẻ mặt lo lắng truyền âm cho tiểu Ngọc.

“Tu vi của Yên Nhiên thế nào?”

Tiểu Ngọc có chút trầm tư.

“Tiểu nữ đó vài bữa trước là Huyền sĩ nhất giai đỉnh phong, còn việc tấn thăng
hay chưa thì ta cũng không rõ!”

Cửu trưởng lão hướng mắt về một nơi khác, bàn tay gõ nhịp trên cạnh ghế.

Tiểu Ngọc thì có chút nôn nao trong lòng, nàng không biết Trần Sơn vì sao vẫn
chưa quay về.

Trên đài, Thế Phong cùng Hạo Thiên đứng đối nhau. Chợt Thế Phong xuất thủ
trước. Hắn trạc hai mươi, khuôn mặt gai góc, khí thế như bất chấp tất cả.

“Nhất Trọng Phích Lịch Trảm.”

Hắn hét lên, chém một kiếm tới.

Đối diện, Hạo Thiên thân thể to lớn như man nhân, chậm chạp lê thanh đao đầy
sát khí.

“Huyền m Lệ Nguyệt”

Hắn lầm bầm, đao xuất ra như muốn nhất kích tất sát, không khí xung quanh như
bị âm lệ bám lên cực kì đầy quỷ dị.

Hai thế công chạm nhau.

Oành.

Lực trung kích mạnh mẽ lan tỏa ra xung quanh khiến Thế Phong hộc ra một ngụm
máu. Còn về Hạo Thiên hắn đứng vững vàng chuẩn bị thế công. Có thể xem hắn
cồng kềnh, chậm chạp nhưng lực lượng thì cực kì mạnh mẽ.

“Ta chịu thua!”

Thế Phong bụp miệng, vận thân thể nặng nề đứng dậy, lui về sau nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão vẻ mặt tức giận, nắm chặt lòng bàn tay, hằn giọng:

“Thân là đệ tử của ta vậy là để thua tên tà ma kia! Chết tiệt!”

Ở mặt đối lập.

“Tốt lắm!”

Một trung niên thân hình mập mạp, vẻ mặt nhân hậu, cười vui vẻ.

“Vâng sư phụ!”

Hạo Thiên khuôn mặt không đổi, vẫn âm lãnh nhưng thái độ lẫn thanh âm của hắn
rất kính trọng bát trưởng lão.

“Tiếp theo, Linh nhi cùng Mạc Vân!”

Mọi cử chỉ của bất cứ ai đều không thoát khỏi đại trưởng lão cùng lão giả trên
chủ tọa. Bất quá đại trưởng lão vẫn lạnh nhạt như không có gì.

“Thưa đại trưởng lão, Mạc Vân chịu thua!”

Mạc Vân chắp hai tay, cung kính nói.

“Được rồi! Vậy tiếp theo là Trần Yên Nhiên cùng tiểu Ngọc!”

Tiểu Ngọc tiến lên tràng đấu. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn thẳng Yên Nhiên. Đáp
trả ánh mắt của nàng là một sát khí vô cùng.

“Tiện tì, ta sẽ giết ngươi!”

Ả ta không nhiều lời, cực kì âm độc chém ra một kiếm. Kiếm thế như muốn phanh
thây tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc cũng sử dụng kiếm. Nàng lấy công đối công. Kiếm xuất, mang theo
hoàng quang, tươi sáng rực rỡ đối lập hoàn toàn so với sát khí kia. Chỉ có
điều tu vi của nàng hiện tại vừa vặn luyện khí cửu giai đỉnh phong. Mặc dù vậy
nhưng chênh lệch tu vi cũng chỉ khiến nàng hơi chật vật.

“Ồ! Nữ đệ tử này của lão cửu vẫn ở luyện khí nhưng có thể đối công với đệ tử
lão tam. Kì tài! Chắc chắn là kì tài!”

Đại trưởng lão vốn đang hớp một ngụm trà, lạnh nhạt theo dõi tràng đấu liền vỗ
bàn tán thưởng.

“Đa ta đại trưởng lão!”

Cửu trưởng lão hơi cúi người.

Quay lại tràng đấu, Trần Yên Nhiên vẫn đang chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên,
cô ta ngày càng nóng vội, chiêu thức xuất ra ngày càng dồn dập nhưng cũng vì
vậy mà để lộ ra nhiều sơ hở chí tử.

“Phong Tranh Vân Khởi”

Tiểu Ngọc né chiêu thức của Trần Yên Nhiên liền hô một tiếng. Một chiêu cực kì
tốc độ nhắm thẳng vào sơ hở của cô ta.

Xoẹt.

Aaaaaaaa.

Tiếng hét của Trần Yên Nhiên vang vọng.

Tiểu Ngọc rút kiếm về tiếp một kiếm xuất ra. Nàng vốn không muốn đối phương có
cơ hội lật ngược thế cờ.

“Phong Vân Phiến Nhật”

Nàng chém tới một chiêu.

Trần Yên Nhiên chỗ vết thương chảy máu rất nhiều bất quá cô ta không chịu
thua. Sát khí trong mắt cô ta dâng lên trùng trùng, tia máu hiện ra trong mắt
khiến ánh mắt của ả trông như huyết quỷ.

Chỉ có điều…

Oành.

Thân ảnh đỡ một kiếm của tiểu Ngọc không phải là Yên Nhiên mà chính là tam
trưởng lão. Chẳng những vậy lão ta hất tay khiến tiểu Ngọc phải bay lui ra
sau, miệng rỉ máu. Cũng may nhờ có cửu trưởng lão nhanh chóng đỡ tới.

“Ngươi dám phá hủy buổi tuyển chọn lần này sao?”

“Hừ đệ tử của ta đã không còn sức phản kháng vậy mà ả ta cũng không hạ thủ lưu
tình!”

Tam trưởng lão ánh mắt đầy lửa giận nhìn tiểu Ngọc.

“Lão tam, ngươi đừng làm càng, môn chủ là nói chỉ khi nào đối phương chịu thua
mới buông tha! Ngươi dám trái ý!”

Cửu trưởng lão thắng lý, hùng hồn hét to lên.

“Hai người các ngươi lui xuống hết cho ta! Chẳng ra thể thống gì!”

Đại trưởng lão hét lên.

Lão tam cùng lão cửu người đầy huyết khí quay về chỗ ngồi, ánh mắt hai người
sắc bén như kiếm chạm nhau.

“Tiểu Ngọc thắng!”

Lão giả ngồi trên chủ tọa hay nói chính xác nhất đó là chưởng môn Vân Sơn tông
- Vân Sơn Lão Nhân mắt hờ hững, nhẹ nhàng, từ tốn nói ra.

Bỗng nhiên từ đằng xa xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên đang tiến tới.

Tiểu Ngọc mỉm cười, gương mặt vui vẻ sáng như ánh trăng nhẹ nhàng, quyến rũ.

Cửu trưởng lão thở dài một tiếng liền như nghĩ tới điều gì nét mặt hiện một
chút lo lắng.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #16