Huyền Thanh Thuần Hỏa Chi Linh


Người đăng: Thongthong2021

Sáng hôm sau, từ trong ngộ cảnh tỉnh lại. Khí thế Trần Sơn bộc phát mạnh mẽ ra
một vùng không gian rộng lớn xung quanh hắn rồi tức khắc kéo về ẩn ẩn hiện
hiện trên cơ thể hắn, hoàn toàn nội liễm.

“Aii chaaa… tăng lên ngũ giai rồi. Hấp thụ yêu linh coi bộ đạt được nhiều chỗ
tốt!”

Trần Sơn thở phào một tiếng.

Hắn tiếp tục tiến sau vào trong Hoành Tinh sâm lâm.

“Mau giao bản tàn đồ cho ta! Ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây!”

Một giọng nói ồm ồm vang vào tai Trần Sơn.

Trần Sơn trong tích tắc biến mất liền xuất hiền sau một thân cổ thụ lo lớn,
bảy, tám người ôm không xuể. Hắn không tạo ra bất kì tiếng động nào, vô thanh
vô tức theo dõi biến hóa.

“Đây là do ta tự kiếm được. Hắc Lang dong binh đoàn các ngươi đừng hiếp người
quá đáng!”

Một giọng nói yếu ớt, run rẫy như muốn gằn lên nhưng vẫn không thể nào che
giấu đi sự đầy rẫy lo sợ.

Trần Sơn nhìn thấy là bốn tên cự hán, thân to cao, cơ bắp rắn chắc, da ngâm
đen, trên tay có hình xăm của một đầu lang đang bao vây một tên thiếu niên,
thân mặc trường bào màu trắng, tay cầm kiếm có chút run rẫy vô lực.

“Ta nói cho các ngươi biết, ta là tôn nhi của tông chủ Vạn Kiếm tông - Vạn
Kiếm Hùng. khôn hồn thì thả ta ra, ta sẽ không truy cứu chuyện này!”

Sự gấp gáp đến lắp bắp trong giọng của tên thiếu niên đã thể hiện rõ sự sợ hãi
của hắn.

“Ha Ha… Từ khi nào người của Vạn Kiếm tông dám xuất hiện trong khu vực của Vân
Sơn tông vậy! Tên nhóc con như ngươi dám lừa lão tử hay sao!”

Một tên cự hán cao to nhất trong bốn tên cười ầm lên.

“Nhìn hắn đạo mạo như vậy, chắc chắn trên người hắn có rất nhiều tài phú.
Huynh đệ lên!”

Một kẻ khác trong bốn người ánh mắt gian trá, khuôn mặt góc cạnh đầy sự độc ác
lạnh lùng nói ra.

Bốn tên đó cùng nhau xuất thủ. Bọn hắn liên tục xuất ra đao trảm, sức phá hoại
ảnh hưởng lên nhiều cổ thụ xung quanh. Tên thiếu niên kia thì sợ hãi run rẫy
cầm kiếm ra sức chống đỡ. Máu trên khóe miệng hắn chảy rất nhiều. Trường bào
của hắn cũng tả tơi. Trên người hắn nhiều vết cắt mặc dù không quá sâu nhưng
xuất huyết nhiều khiến cả người hắn đặc biệt là khuôn mặc vốn dĩ hồng hào lứa
thiếu niên lại trở nên xanh ngắt.

Trần Sơn hắn vốn không hề có ý định giúp đỡ gì hết vì bản thân hắn không thể
nào lo hết chuyện thiên hạ. Chỉ có điều Trần Sơn nhận thấy một thiếu niên lớn
hơn hắn không bao nhiêu lại có thể lấy tu vi Huyền Sĩ thất giai chống cự với
bốn tên Huyền Sĩ thất giai khác trong thời gian lâu như vậy chứng tỏ là xuất
thân của tên thiếu niên đó cũng không hề tầm thường.

“ y… Bình sinh ta cũng không thích chuyện cướp bóc. Coi như tiện tay vậy!”

Trần Sơn nhắn nhó thầm nhủ trong lòng.

Chớp mắt một cái, hắn biến mất và xuất hiện chắn trước mặt tên thiếu niên kia.

“Các ngươi đi đi!”

Trần Sơn không nóng không lạnh hô lên.

Bốn tên cự hán há hốc mồm, một đứa trẻ con làm sao lại có thể vô thanh vô tức
xuất hiện trước mắt bọn hắn như vậy. Có tên còn lấy tay giụi mắt như không tin
vào mắt mình. Tên có bản mặt góc cạnh tức giận, gằn giọng:

“Tiểu tử không biết sống chết! Hai tên các ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền
đi!”

Hắn nói xong liền xuất chưởng.

Trần Sơn lắc đầu, thở dài ngao ngán. Hắn chuyển động tay, khác với trước, chỉ
trong một khắc, một khoảng không gian xung quanh tên cự hán đó bị bao phủ bởi
vô số kiếm khí.

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.

Aaaaaaaaaaaaa!

Một tiếng hét kinh hãi vang vọng khiến cho nhiều chú chim đang đậu trên các
nhánh cổ thụ bay đi tán loạn, kêu lên oan oác.

Tay Trần Sơn dừng động, hắn phất một cái, không gian kiếm khí bao trùm kia
biến mất chỉ còn lại kẻ thương tích đầy mình, máu nhuộm đỏ cả người, cực kì
khiếp đảm.

Ba tên còn lại hô hấp không thông. Bọn hắn nín thở như muốn biến mất khỏi hiện
tại. Đứa nhóc trước mặt đã gây nên khiếp đảm tột cùng cho bọn hắn.

“Hắn chưa chết! Các ngươi để lại hết đồ đạc rồi biến đi!”

Trần Sơn vẫn khí độ bất phàm, phong thái ung dung bình thản, lời nói từ tốn
nhưng rất có lực chấn nhiếp!

Ba tên kia không hề chậm chạp liền lập tức để lại hết tài phú, vác tên kia
nhanh chóng rời khỏi. Bất quá trên mặt tất cả đều có nét như không hiểu được
chuyện gì đó. Một đứa nhóc, không hề cảm giác được tu vi lại có thể kinh khủng
khiếp như vậy.

“Ngươi là người của Vạn Kiếm tông?”

Trần Sơn híp mắt như muốn nhìn rõ, thờ ơ chất vấn.

“Đa tạ ân công! Tại hạ tên là Vạn Thanh Phong, đích thị là đồ tôn của Vạn Kiếm
sơn tông chủ!”

Tên thiếu niên trường bào đẫm huyết sắc, ánh mắt cảm kích nói.

“Ta muốn xem thử tấm tàn đồ của ngươi!”

Trần Sơn lạnh lùng nói.

Thanh Phong không chút đắn đo liền lấy ra.

“Ồ! Đây là vị trí tấm bia của vị kia...phía Bắc…”

Trần Sơn có chút ngạc nhiên, hắn lẩm bẩm trong miệng.

Hắn coi xong liền quăng lại cho tên thiếu niên.

“Ta đi trước đây!”

Trần Sơn ngắn ngọn quăng lại vài chữ liền biến mất.

Hai canh giờ sau, hắn tới được hang động ngày trước. Bất quá hắn không dừng
lại mà tiếp tục di chuyển về phía Bắc. Hắn vừa chuyển động vừa dòm Đông ngó
Tây như đang tìm kiếm một cái gì đó.

Bỗng hắn dừng lại, ngước nhìn. Trước tầm mắt hắn bao quát một dãy núi hùng vĩ,
chập trùng, vân núi như một ngọn lửa nóng bỏng, mãnh liệt. Hắn liền động thân
tiến về phía chân núi. Thực vật quanh đây không giống như phía ngoài, chúng có
màu vàng úa, khô khốc. Càng đi sâu vào, màu thực vật càng đậm khiến cho khung
cảnh cực kì nóng bức.

Xèo. Xèo. Ừng Ực…

Hắn tiến vào sâu hơn, sâu hơn thì tiếng một thứ gì đó lại càng rõ hơn, rõ hơn.

“Hô! Tại sao lại có một hồ dung nham như thế này xuất hiện ở đây!”

Bọt khí trong hồ dung nham thay phiên nhau ừng ực, ừng ực. Tiếng khói bốc lên
xèo, xèo càng làm tăng tính tò mò của Trần Sơn. Hắn tiến sát lại hồ dung nham.

Bất chợt…

Chíu!

Một tia sáng, nóng rực chui thẳng vào trong mi tâm của Trần Sơn.

Trần Sơn hét lên một tiếng.

Trong đầu hắn xuất hiện một đốm lửa, đốm lửa tuy nhỏ nhưng mang theo sức nóng
mãnh liệt như muốn thiêu rụi hết tất cả khiến cho đầu hắn đau đến tột độ.
Nhiệt lượng khủng bố như len lỏi khắp cơ thể hắn. Toàn thân Trần Sơn đỏ gắt.
Tinh thần của hắn dần dần, dần dần chìm vào trong vô thức.

Ngay khi một tia ý thức cuối cùng của sắp tàn mất thì kỳ biến xảy ra. Tòa sen
vốn bất động bỗng xoay chuyển mạnh mẽ, từ tòa sen vô số đạo linh tuyến thoát
ra trực chỉ đốm lửa khủng khiếp kia. Tầng này bọc tầng kia, lớp này đè lớp
kia, cuối cùng đốm lửa nhỏ kia cũng bị những đạo linh tuyến kia bao bọc kéo
lại lơ lửng trên tòa sen. Tòa sen chậm dần, chậm dần rồi tiếp tục bất động. Vỏ
bọc linh tuyến cũng từ từ phai mờ rồi biến mất.

Rốt cuộc, phía trên tòa sen, một đốm lửa nhỏ đang lơ lửng. Chỉ là đốm lửa này
không hề phát ra chút sức nóng nào áp lực lên nội thể Trần Sơn.

Trôi qua một khoảng thời gian, trên mặt đất, Trần Sơn vẫn đang nằm bất động
bỗng nhiên có động tĩnh. Đôi mắt hắn dần dần mở ra, ánh mắt sáng rực, sắc bén.
Hắn thong dong ngồi dậy đả tọa.

“Phù! Thiên Long Tinh Thần biến vậy mà đạt tới đỉnh phong. Nếu ta không lầm
thì đốm lửa kinh hoàng đó là Huyền Thanh Thuần Hỏa Chi Linh!”

Trần Sơn thở phào một tiếng lầm bà lầm bầm.

“Chậc! Chỉ có thể tăng lên ngũ giai đỉnh phong! Đúng thật là…!”

Trần Sơn lắc đầu.

Uỳnh!

Trần Sơn nhảy xuống hồ dung nham.

Bất quá hắn không còn cảm thấy nóng như điên dại giống lúc trước.

Trần Sơn tiến lên bờ. Hắn đi tìm kiếm xung quanh duy chỉ là không có thêm bất
cứ phát hiện nào. Hắn liền trở về Vân Sơn tông.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #15