Hướng Nhật.


Người đăng: tiemtaphoa

Bữa tiệc mừng con trai đỗ đại học của bà chủ nhà không được như ý. Hoa Đào cảm
thấy hơi ngại vì xét theo khía cạnh nào đó thì anh cũng góp phần làm náo loạn,
nhưng chủ yếu vẫn do cách xử sự của Dương Văn Diệu. Bởi vì chuyện đó, Đinh
Xuất Sơn luôn trừng mắt và tỏ thái độ với Hoa Đào.

Đối với sự căm ghét của Đinh Xuất Sơn thì Hoa Đào chẳng thèm để ý đến, một
người đàn ông lại làm em gái mình bật khóc vì người ngoài thì thật không đáng
liếc mắt dù chỉ một cái.

Đến cuối ngày, Hoa Đào trở nên thân thiết hơn với Xuân Tuyết, cô bé nói rằng
ước gì Hoa Đào trở thành anh trai của mình. Đồng thời, cô bé cũng để lộ một ít
thông tin về người học sinh xấu số đã tự tử kia.

Cậu học sinh đó quả thật tên là Lương Toàn, quê ở một xóm nghèo miền Tây. Cậu
ta học rất giỏi và được người nhà dồn tiền cho lên thành phố theo học trường
chuyên, cố học thành tài mai này làm giàu vì nhà họ quá nghèo, nghèo đến sợ
rồi.

Khi mới lên phố, Lương Toàn vô cùng tự tin và tràn đầy hi vọng. Cậu ta hăng
hái đi tập thể dục, đi tìm bạn bè cùng học tập. Thậm chí còn làm quen trước
với một cô gái xinh xắn thi cùng trường, hẹn cùng nhau gặp lại ở nơi nhập học.
Nhưng sự đời khó lường, Lương Toàn ăn nhầm một túi xôi đậu đỏ không hợp vệ
sinh ngay sáng ngày thi nên bị đau bụng dữ dội, thành ra có kết quả thi thảm
hại. Cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng nên cậu ta đã nhảy cầu tự tử.


  • Cũng không biết có phải là vì chết quá oan ức hay không mà sau khi cậu ta
    mất thì đột nhiên có một cô gái khác chuyển đến phòng đó, hành động quái dị
    như là bị trúng tà vậy.

Hoa Đào về nhà vào lúc gần nửa đêm. Vốn muốn sà ngay lên giường để ngủ cho
khỏe người nhưng anh lại bắt gặp một người quen đang chờ trước cửa.


  • Phó chủ tịch Nguyễn, đêm hôm khuya khoắt ông tới đây làm gì vậy.

Trời tối đen như mực không có ánh trăng, xung quanh vang lên tiếng gió lùa xào
xạc. Nếu ông Nguyên mà được hóa trang thành ma quỷ hay quái vật thì quả và một
vụ dọa ma tuyệt vời. Đáng tiếc một kẻ sắp chết như ông Nguyên không có lòng dạ
nào mà làm chuyện rỗi hơi như vậy.


  • Chào thầy! Tôi đã sắp xếp việc hậu sự của mình! Bây giờ tôi đã sẵn sàng
    chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Vậy nên tôi
    tới đây mong được thầy soi đường chỉ lối.

Hoa Đào thật sự rất muốn nói một câu: "Liên quan gì đến tôi". Nhưng ngẫm lại
đối phương cũng là một người tội nghiệp nên thôi.


  • Ông muốn chuộc tội?


  • Đúng vậy!


Hoa Đào nhìn ông Nguyên thật lâu rồi nói:


  • Ông làm như vậy là hi vọng mình được sống tiếp chứ?


  • Không sai! Tôi quả thực muốn như vậy.


Biết mình không lừa được vị thầy bói cao tay như Hoa Đào nên ông Nguyên nghiêm
túc thừa nhận.

Hoa Đào không trả lời vội mà chậm rãi suy tính.

Về tư mà nói, mặc dù con gái ông Nguyên chọc giận Hoa Đào nhưng dù sao cũng là
chuyện nhỏ. Hơn nữa sau đó ông Nguyên cũng chưa có hành động phá hoại trực
tiếp nào đến anh nên không tồn tại thù hằn cá nhân.

Về công, Hoa Đào luôn tìm cách để thực hiện việc thu thuế tự nguyện nhưng khổ
nỗi chưa có địa vị và thời cơ thích hợp. Nay lại có người tới tự xin làm vật
thí nghiệm thế này thì không gì tốt hơn.

Tổng kết lại, Hoa Đào gật đầu đồng ý:


  • Được! Vậy ông hãy tạm thời theo tôi.

Chưa để ông Nguyên kịp vui mừng, Hoa Đào đột ngột đổi giọng nghiêm trang nhắc
nhở:


  • Khoan vội mừng! Trước đó tôi cần nhắc nhở với ông những yêu cầu nhất định.
    Thứ nhất, tuyệt đối phục tùng yêu cầu của tôi, có gì không rõ tôi có thể giải
    thích nhưng không thể mở miệng hỏi "tại sao". Thứ hai, trong lúc đi theo tôi
    thì ông phải biết giữ bí mật về tất cả, những gì không thể nói, đừng nói. Điều
    gì có thể nói cũng không tùy tiện nói ra ngoài. Cuối cùng, tôi không cần biết
    trước kia thế nào nhưng từ bây giờ ông phải tích đức, hướng thiện, không được
    làm điều xấu.


  • Có làm được không?


Những yêu cầu mà Hoa Đào đặt ra có thể nói là cực kì nghiêm khắc, bất kì người
bình thường nào đối mặt với những yêu cầu này đều sẽ có dấu hiệu bài xích theo
bản năng. Ông Nguyên cũng vậy, nhưng ngay lập tức, ông Nguyên nghĩ lại căn
bệnh đã bị phán tử hình của mình thì mới thở ra một hơi.


  • Tôi làm được!

Là một phó chủ tịch hội đồng quản trị của một công ti lớn, ông Nguyên không hề
ngốc một chút nào. So sánh giữa mạng sống quý giá và một số những quy tắc ngặt
nghèo thì dù là kẻ ngốc cũng biết chọn thế nào. Mặc dù cơ hội sống không quá
rõ ràng nhưng chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không ai chịu từ bỏ.

Hoa Đào gật gù rồi mở cửa để ông Nguyên vào phòng. Bây giờ là nửa đêm, muốn
tìm chủ nhà để thuê căn phòng khác cũng không được.

Đương nhiên, người nằm dưới sàn không phải là Hoa Đào...

Sáng hôm sau, Hoa Đào thức dậy thật sớm như mọi khi, chuẩn bị những thứ cần
thiết rồi đi tới cổng chùa Hằng Hà. Chỉ khác là lần này đằng sau cậu có thêm
một ông bác lẽo đẽo theo sau.

Chùa Hằng Hà phồn vinh, vô tình trợ giúp cho những người dân xung quanh khai
thác quán giải khát, hàng lưu niệm... Đây là một nguồn thu không nhỏ đối với
người dân không mấy giàu có nơi đây. Nhưng bên cạnh đó, những công việc kinh
doanh này cũng tạo ra rất nhiều rác thải vứt bừa bãi ra đường.

Người Việt Nam hiện đang có một tật xấu là thiếu ý thức bảo vệ của chung, cho
dù là những người hành hương, hướng phật đi chăng nữa cũng vẫn theo thói quen
vứt rác lung tung. Điều này làm ảnh hưởng không nhỏ đến cảnh quan môi trường,
vệ sinh đường phố. Mỗi cuối tuần đều có một đội tình nguyện đi dọn rác mới giữ
được sạch sẽ cho khu vực.

Hoa Đào dẫn ông Nguyên tới nhà của trưởng thôn rồi nói:


  • Hôm nay ông hãy cùng bọn họ làm việc tình nguyện đi.

Nói xong, anh tiến tới chào hỏi với những người dẫn đội tình nguyện, nói rõ để
ông Nguyên thêm vào.

Thời nay, việc làm tình nguyện luôn luôn thiếu người, trưởng thôn đương nhiên
sẽ không ngại thêm người, vui vẻ nhận lời. Để lại một mình ông Nguyên với vẻ
mặt mờ mịt.

Xử lí xong việc của ông Nguyên, Hoa Đào trở về quán xem bói của mình là tiếp
tục làm cao nhân ẩn sĩ. Có vẻ như tiếng tăm của cậu đã bắt đầu truyền ra ngoài
nên khách xem bói ngày càng nhiều, hơn nữa còn không thiếu người quyền quý.

Việc làm ăn tốt, dĩ nhiên là chuyện đáng mừng. Nhưng Hoa Đào không biết việc
làm ăn ngày càng tốt của cậu đã khiến những kẻ bất lương chú ý đến.

Hướng Nhật, một thầy phong thủy có tiếng gốc Hoa. Hắn ta tự nhận mình là
truyền nhân của một môn phái lâu đời của Đạo Giáo. Nhưng trên thực tế, hắn ta
chỉ là một tên lưu manh ở Hồng - Kông, nhặt được một quyển sách dạy xem phong
thủy trong chuyến trộm mộ, sau đó cuỗm hết tài sản, bỏ chạy sang Việt Nam rồi
đổi nghề làm thầy phong thủy. Hắn cấu kết với xã hội đen, lợi dụng miệng lưỡi
ba hoa của mình để dụ dỗ, lừa gạt vô số nạn nhân. Đặc biệt là bản chất lưu
manh, côn đồ sâu tận xương khiến hắn thường giải quyết vấn đề bằng bạo lực.

Hai hôm trước, hắn nghe một đàn em báo cáo về sự xuất hiện của thầy bói cao
tay ở chùa Hằng Hà. Bởi bản thân là một kẻ lừa bịp nên Hướng Nhật cũng cho
rằng Hoa Đào là lừa bịp nên chẳng mấy để ý đến những kỳ tích anh tạo ra, điều
duy nhất hắn ta quan tâm là Hoa Đào đang kiếm tiền, đang móc nối quan hệ với
những người có tiền, và quan trọng nhất là hắn ghen ghét, cực kì ghen ghét.


  • Vì cái gì? Vì cái gì mà một thằng ăn mày như nó lại dễ dàng thu hút nhiều
    khách như vậy chỉ sau vài ngày? Nhớ ngày xưa mình phải quỳ liếm bao nhiêu đại
    gia mới có cơ ngơi như ngày nay.

Hướng Nhật là kẻ từ ngoài vào, để đặt chân ở TP.HCM, hắn đã cầu cạnh rất nhiều
người có quyền thế, làm nhiều việc xấu xa. Thậm chí đến ngay cả thân thể của
mình, hắn cũng bán đứng cho một mụ béo già lắm tiền. Phải biết, hắn không có
năng lực kỳ lạ như Hoa Đào, chỉ có thể dựa vào miệng lưỡi để lừa lọc người
thường mà thôi.


  • Triệu tập anh em, chuẩn bị chặn đường về. Không bắt nó ói hết tiền ra thì
    tao không gọi là Hướng Nhật nữa.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #15