Linh Khí Trở Lại.


Người đăng: tiemtaphoa

Trên thế giới này, không tồn tại thứ được gọi là công bằng. Có người vừa mới
sinh ra đã được ngậm thìa vàng, ăn chén bạc, cũng có người từ nhỏ đã phải lang
thang đầu đường xó chợ, nay đói mai khát. Nhưng kẻ ăn mày có thể thông qua nỗ
lực để thành tỉ phú, nhà giàu đầy kho cũng có thể bị ăn sạch không còn một
đồng. Công sức bỏ ra luôn đổi về thành quả nhất định, bởi vì mọi thứ luôn luôn
cân bằng.

Hoa Đào dù có hậu thuẫn là cả Ủy Ban Vũ Trụ cũng không thoát khỏi được quy
luật cân bằng đó. Vừa mới đây, anh tìm tới được nghĩa vụ mình phải làm trong
vai trò nhân viên thu thuế của Ủy Ban. Quyền lực và lợi thế của nhân viên thu
thuế là rất lớn, nhưng đồng thời với quyền lợi đó, Hoa Đào phải tuân thủ nghĩa
vụ phụ trách xử lí tất cả thuế trong khu vực quản lí. Đến cuối năm tổng kết
nếu còn thuế tồn đọng lại thì Hoa Đào phải tự mình đóng phạt thay cho những
khoản thuế nợ đó.

Lúc biết được điều này, Hoa Đào sợ run cả người. Cả thành phố có bao nhiêu
người cần thu thuế, Hoa Đào không biết nhưng chắc chắn đó không phải là một
con số nhỏ để có thể giải quyết dễ dàng. Anh thầm may mắn trước kia không tham
lam chọn chức vị cao hơn, nếu không Ủy Ban bắt anh gánh nợ thay cho cả thế
giới ngay lập tức thì chỉ có nước tự sát tạ tội.


  • Ủy Ban có năng lực cưỡng chế thu thuế nhưng dù sao đó cũng là sức mạnh siêu
    tự nhiên. Nếu đột ngột rút lấy tiền thuế quá nhiều, bị ngân hàng và chính phủ
    phát hiện thì nguy.

Hoa Đào đau đầu không biết xử lí thế nào. Ủy Ban Vũ Trụ rất hổ báo cáo chồn,
nhưng nó lại không được chính quyền hiện nay thừa nhận. Nếu đột nhiên thu hết
tiền tài trong ngân hàng hoặc giảm thọ, gây đột tử với toàn thành phố thì kiểu
gì cũng gây hỗn loạn và bị cơ quan chính phủ để ý.

Hoa Đào không hẳn sợ chính phủ điều tra được điều gì nhưng xử lí kiểu như vậy
không phải là biện pháp tốt.


  • Thôi kệ! Tới đâu hay tới đó. Nếu cuối năm vẫn không có cách nào thì đành
    phải chơi chiêu đó thôi.

Tam dừng suy nghĩ về vấn đề thuế nợ, Hoa Đào thu dọn quán hàng rồi tới đón ông
Nguyên về nhà.

Ông Nguyên là một người làm sếp lâu năm, ăn sung mặc sướng đã quen rồi nên
ngày đầu tiên đi làm việc tay chân thật sự không tốt chút nào. Cũng may vì đây
là làm việc tình nguyện chứ nếu làm công ăn lương thì sớm bị đuổi đi rồi.

Chỉ thấy ông Nguyên ủ rũ cúi đầu, bộ quần áo trên người lấm lem vết bẩn, nhưng
sọt đựng rác mang theo chỉ mới có một chút, chưa đến một phần tư. Trong khi
những người khác ít nhất cũng tới nửa sọt.

Hoa Đào thấy tất cả nhưng không nói gì mà đi cùng với ông Nguyên rồi lặng lẽ
kiểm tra thông tin của ông ấy.

"Nguyễn Cao Nguyên, phó chủ tịch HĐQT tập đoàn AHQ, nhân tài kinh doanh của xã
hội. Khi trẻ rất năng nổ và xông xáo, nhưng già rồi nghiêng về ổn định hơn.
Thuế: 100 triệu đồng

Trong quá trình kinh doanh, từng dính tới hối lộ, đút lót và làm nhiều việc
trái pháp luật trong bóng tối. Về già, vì nghĩ đến con cái nên đi làm việc
thiện ở nhiều nơi, xây công trình hi vọng, cứu đói dân nghèo... Tổng kết: Chịu
thuế: 5 tỉ đồng, 3 năm lao động công ích, 3 năm tuổi thọ, bệnh tật dằn vặt.
Được hưởng 1200 điểm công đức.

Tiến độ nộp thuế: 1,75/5 tỉ đồng. Lao động công ích: 1/1096 điểm. Tuổi thọ:
56/57(60). Đang chịu bệnh tật.

Chú thích: Khi trẻ làm nhiều việc thất đức, cuối đời chịu phạt nỗi khổ bệnh
tật. Về già tích đức cho con cháu hưởng. Trong người đã mang bệnh ung thư não
ác tính, thuộc diện không thể chữa trị."

Sáng nay Hoa Đào đã xem xét thông tin của ông ta trước, so sánh với bây giờ
thì gần giống như nhau, chỉ khác là tiến độ lao động công ích từ 0/1096 thành
1/1096. Như vậy có thể xác định 1 điểm tương đương với 1 ngày lao động công
ích.


  • Không biết Ủy Ban Vũ Trụ có đánh giá kết quả lao động không nhỉ? Làm tốt có
    được tăng tiến độ hoàn thành hay không? Có lẽ cần phải thí nghiệm thêm nhiều
    lần nữa.

Vừa đi trên đường, Hoa Đào vừa tính toán, suy tư về việc thu thuế. Anh cần
biết đại khái về cách tính tiến độ thu thuế để sau này tiện sắp xếp.


  • Thưa thầy! Việc này tôi làm không quen lắm nên không được tốt. Một thời
    gian sau, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn.

Phó chủ tịch Nguyễn lo sợ Hoa Đào cho rằng mình lười biếng nên vội giải thích.
Quả thực nếu ông ta quen với công việc nhặt rác này hơn thì sẽ nâng cao hiệu
suất nhanh chóng. Chẳng qua Hoa Đào không có ý định để ông ấy nhặt rác nữa.


  • Không cần! Ngày mai ông hãy tự chọn công việc từ thiện để làm. Chỉ cần đích
    thân ông làm việc là được.


  • Vậy tôi có thể làm việc ở những trại mồ côi không? Dù sao tôi cũng có trình
    độ, học vấn. Dạy dỗ và giúp đỡ trẻ em thích hợp hơn.


Hoa Đào nghe vậy liền cảm thấy vị này không hổ là doanh nhân thành đạt, rất
biết chọn việc. Giáo dục là quốc sách hàng đầu, dạy cách câu cá luôn luôn hơn
việc cho một hai con cá.


  • Cũng được! Nếu làm tốt có lẽ ông sẽ tích được nhiều công đức, giảm trừ tội
    nghiệt. Ông trời cũng sẽ khai ân cho ông sống thêm hai ba năm nữa.


  • Cảm ơn thầy!


Ông Nguyên cảm ơn liên tục. Vốn hôm nay ông còn nghĩ Hoa Đào đang hành hạ mình
để trút giận, bắt mình quét rác. Nhưng bây giờ ông chợt nhận ra Hoa Đào chỉ
đang bắt mình phải đi làm việc thiện để tích đức mà thôi. Trước kia ông cũng
có làm việc thiện nhưng hầu hết chỉ giới hạn ở quyên tiền, chỉ tay năm ngón
chứ chưa xắn tay áo lên làm việc bao giờ.

Bây giờ ngẫm lại, ông ta cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản. Muốn tích lũy
công đức mà không bỏ công sức ra thì sao được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông có vẻ thân thiện như hai chú cháu lâu
ngày gặp lại. Nhưng đến gần nghe thì mới biết được là một người già đang cầu
cạnh, xin xỏ thầy bói trẻ tuổi. Hơn nữa, người cầu cạnh lại có thân phận không
bình thường chút nào, dù đã từ chức nhưng cũng đã từng là doanh nhân thành đạt
có tiếng ở Sài Thành.

Thế giới lúc nào cũng có những chuyện khó thể tin được.

Ở một nơi nào đó của Trung Quốc.


  • Linh khí! Linh khí đã xuất hiện trở lại rồi. Ha ha ha! Người tu tiên chúng
    ta đã đến lúc xông phá giang hồ, thống nhất năm châu.

Một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào, tay cầm phất trần đột nhiên mở mắt,
ngửa đầu cười to.

Ngay sau đó, xung quanh ông ta đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người khác một
cách vô thanh vô tức. Giống như họ vốn đã đứng ở đó từ lâu.


  • Hồng Quân Đạo Tổ! Người cũng cảm nhận được rồi sao?


  • Đúng vậy! Nữ Oa, Tam Thanh, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn. Linh khí đã trở lại, chúng
    ta đã có thể sử dụng sức mạnh được rồi.


  • Chúc mừng Đạo Tổ! Ngài pháp lực vô biên, một khi ra tay thì không người cản
    được. Thế gian này có đã nằm trong tay ngài rồi.


  • Đúng vậy! Chỉ cần chờ thêm khoảng 3 năm nữa để linh khí ổn định thì thiên
    hạ này đã sẽ thuộc về Đạo Giáo.


  • Cái này chưa chắc. Linh khí trở lại, Tây Phương thần tộc rất có thể cũng
    trỗi dậy, không được khinh thường.


  • Đạo Tổ dạy phải.


Một nơi nào đó nằm ở châu âu,


  • Ầm!

Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, phá nát đỉnh núi, đất đá bắn tung tóe
khắp nơi. Sau khi bụi mù tan hết, trên mặt đất hoang tàn xuất hiện nhiều người
mặc trang phục Hy Lạp cổ đại.


  • Ha ha ah! Thần Tộc đã trở lại!

Tòa Thánh Vatican,

Giáo Hoàng Phanxicô đang cầu nguyện trước bữa ăn bỗng nhiên nhận được một lời
chào mang đầy khí tức thần thánh và trang nghiêm:


  • Xin chào!

Giáo Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng nhưng không hề phát hiện có
người nào khác đang nói chuyện với mình. Nghĩ đến những truyền thuyết thần
thánh, ông khẽ thì thầm trong lòng:


  • Xin hỏi! Người là ai?


  • Con luôn mong chờ được ta chú ý, sao giờ lại hỏi ta là ai?


Thế giới liên tục xao động nhưng Hoa Đào chẳng hề hay biết. Anh chỉ nhận được
một thông báo ngắn gọn từ Ủy Ban Vũ Trụ:

" Thời gian đã đến. Pháp tắc tái lập, linh khí tái hiện. Siêu thị công đức
chính thức mở cửa, thông qua sổ tay tương ứng với chức vụ để mua, bán."


  • Linh khí? chẳng lẽ là thứ mà phim ảnh hay nhắc đến, có thể làm cho người ta
    bay nhảy như chim, sức mạnh phi thường, trường sinh bất lão... Còn có siêu thị
    công đức nữa.

Hoa Đào nghe nói có chức năng mới nên tò mò mở ra xem.

" Đơn giá: Công đức

Bánh mì kẹp thịt: 0,1.

Diana siêu mỏng: 0,15.

Nam Phương Quyền: 20.

Trí tuệ siêu phàm: 105.

...

Chiến Hạm Vũ Trụ: 12345678.

Đồ Thần: 19999999

Trái tim của Satan: 4999999.

Diệt Thế: 99999999."

Hàng hóa có rất nhiều, đa dạng đủ loại. Những gì đã từng nghe thấy, trong cửa
hàng có, cho dù chưa nghe thấy, trong cửa hàng cũng có. Nói tóm lại, chỉ cần
đủ công đức, cái gì cũng có thể mua. Ngoài ra còn nhiều thứ vì chức vụ không
tương xứng nên chưa mua được.

Hoa Đào nhìn lại số công đức của mình, chỉ thảm thương 10 điểm, thuộc dạng con
nhà nghèo chính hiệu. Bởi vì vậy nên anh cần phải chọn một thứ nào đó cần
thiết để mua.

Nghĩ như vậy, anh bắt đầu tuyển chọn đồ mình cần từ danh sách.

Nhưng ngay khi mới tra tìm, Hoa Đào bỗng nhận ra một việc kì lạ.

Anh quá bình tĩnh, không hề kinh ngạc, vui sướng hay tiếc nuối chút nào. Điều
này rất không bình thường vì hàng hóa trong cửa hàng có nhiều thứ siêu nhiên,
vượt qua tưởng tượng của con người. Ngay cả tuổi thọ, trường sinh bất lão,
thần công vô địch, pháp thuật... cũng có bán. Hoa Đào tự nhận thần kinh của
mình trước đây không đủ cứng để đứng vững trước những thứ như vậy.


  • Tại sao? Cảm xúc của mình đi đâu rồi? - Hoa Đào sốt sắng tự hỏi.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #16